Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em - Bắc Đình - Chương 45: Ngài Đại tá gian lận rồi!
- Trang Chủ
- Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em - Bắc Đình
- Chương 45: Ngài Đại tá gian lận rồi!
Nhìn kiểu này, cược mười cái chân gà, giận dỗi người yêu đây nè, haiz
Nghỉ trưa một giờ xong lại phải xuống sân tập trung chuẩn bị đi học tiếp, nhưng không một ai rên than hết, mặt mày ai cũng sáng láng chuẩn bị gặp giáo quan thân yêu.
Đúng giờ, giáo quan Lục vẫn như buổi sáng xuất hiện trong lớp dưới cái nhìn đầy thương yêu của cả lớp, chỉ là bọn họ không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình.
Hắn đứng trên bục, hai tay chắp ra sau lưng, lên tiếng, “Đại đội trưởng.”
Lớp trưởng đứng lên, hai tay ép sát vào người, hô: “Có!”
Lục Huyền Âm nói: “Chọn ra năm đồng chí xuống kho lấy mười cây súng, 5 phút sau chúng ta bắt đầu tiết học.”
Sắc mặt lớp trưởng biến đổi liên tục, “Rõ!” Nói rồi gọi năm bạn nam theo mình chạy marathon.
Đùa, đây là lầu 4, kho lại cách một khoảng gấp đôi từ đây xuống lầu 1, năm phút áaaaaaa, mỗi người còn cầm theo hai cây súng hơn 3kg, ôi trời…
Mọi người còn lại trong lớp thương thay cho bọn họ, tác phong quân đội a.
Vài giây cuối cùng sáu người vọt vào cửa phòng học, mặt ai cũng tái lại khom người thở hồng hộc. Lớp trưởng đi lên trước, cố gắng đứng nghiêm thẳng, nhưng sống lưng vẫn hơi cong, đứt quãng hô: “Báo, báo cáo giáo quan, đã lấy đủ s…súng ạ!”
Lục Huyền Âm nâng mắt nhìn, sau đó nói, “Không tồi, gác súng lên sau đó về chỗ đi.”
Mặt lớp trưởng sáng lên vì nghe thấy hắn khen, sức sống bừng bừng gác chỉ huy mọi người gác súng sau đó nghiêm chỉnh đi về chỗ.
Phía dưới Quý Trường Minh ghé đầu nói nhỏ với Duệ Thư Bạch, “Bạn trai này của cậu không phải người nha.”
Duệ Thư Bạch híp mắt cười.
Vừa định mở miệng khen thì…
“Hai đồng chí dưới kia nếu muốn nói chuyện thì đi ra ngoài nói.”
“…”
“…”
Hay lắm.
Duệ Thư Bạch thu lại nụ cười, cũng bỏ hết mấy lời khen định nói. Khen làm gì cho tốn hơi!
Lục Huyền Âm vẻ mặt bình tĩnh sau khi bóng gió bảo cả lớp im lặng thì bắt đầu giảng dạy
“Chiều nay sẽ học về súng, hai ngày sau cũng thế, mỗi buổi học về một loại, sau đó sẽ làm kiểm tra, tôi sẽ không vì các đồng chí chỉ đang tập huấn mà nương tay nên nếu không nghiêm túc cũng không sao, năm sau các đồng chí sẽ học lại cùng khóa mới. Bây giờ thì bắt đầu.”
Duệ Thư Bạch cảm thấy hắn đang chỉ mặt cậu mà bảo: Học cho nghiêm túc vào, đừng có suốt ngày nhìn tôi.
“Muốn dùng súng thì trước hết phải hiểu cấu tạo của nó. Các cậu chỉ cần nhớ sai một bộ phận cũng có khiến các cậu mất mạng khi đang chiến đấu.” Vừa nói bàn tay hắn vừa động, chỉ chớp mắt các bộ phận của cây súng trường đã rời rạc nằm trên bàn.
Cả lớp không nhịn được “Oa” một tiếng.
Ngay cả Duệ Thư Bạch đang dỗi thì cũng không nhịn được trầm trồ. Cậu bị hấp dẫn bởi sự kết hợp này của Lục Huyền Âm, có lẽ do khí thế của hắn mà cậu thấy hắn rất hợp với súng, vẻ đẹp mạnh mẽ ấy khiến tim cậu đập thịch thịch, giống như tay hắn không phải đang cầm súng mà là cầm trái tim cậu mà rung lắc vậy.
Tiếp theo đó hắn giảng giải một lượt về các chi tiết của súng. Trên bảng chiếu là hình ảnh 360° cùng một loạt chi chít số cùng chữ khiến ai nhìn vào cũng hoa mắt.
Sau khi nói xong, hắn nhìn quanh lớp một lượt. Mọi người nín thở sợ giáo quan sẽ kêu mình làm cái gì đó…
Nhưng sự thật chứng minh tất cả lo thừa, Lục Huyền Âm không gọi ai đứng dậy mà chỉ nói tiếp.
“Tiếp theo là tháo và lắp súng. Các đồng chí mới tiếp xúc nên tôi không yêu cầu nhiều, 20 giây cho cả nam lẫn nữ là đạt.”
“…” Là ít dữ chưa?
Lục Huyền Âm vờ như không nghe tiếng kêu than nho nhỏ phía dưới, hắn cuối đầu nhìn danh sách lớp.
“Lớp này có 26 năm và 15 nữ. Ở lớp của tôi nam nữ bình đẳng nên không có chuyện nữ sẽ được ưu tiên hơn nam, trừ một số lý do đặc biệt. Súng này nặng 3.6kg, so với các đồng chí nam thì các đồng chí nữ sẽ yếu hơn một chút, nhưng 20s là đã ưu tiên cho các bạn, nên tôi yêu cầu mọi người nghiêm túc tập luyện. Một tiếng rưỡi tới là thời gian các đồng chí luyện tập cho đến giờ giải lao, cả lớp chia thành 10 hàng dọc mỗi đồng chí một cây súng. Có thắc mắc gì không?”
Nếu mấy tân binh trong Quân khu thấy Đại tá của bọn họ như thế này nhất định sẽ tròn mắt hâm mộ. Các bạn nhỏ à, trân trọng đi, Đại tá đã hiền lương với mấy đứa lắm rồi. Nếu là trong huấn luyện thật sự, chỉ ba câu là cùng. Câu thứ nhất là thông báo nội dung. Câu thứ hai là hình phạt khi không hoàn thành. Câu thứ ba là “Bắt đầu”.
Nhưng khổ nỗi có mấy người không hiểu. Có một bạn nữ đứng lên hỏi: “Báo cáo giáo quan.”
Lục Huyền Âm đáp: “Có thắc mắc gì?”
Bạn nữ hít sâu một hơi rồi nói, “Nếu không hoàn thành thì sẽ bị gì ạ?”
Lục Huyền Âm trả lời, “Cuối mỗi nội dung sẽ làm kiểm tra, không hoàn thành thì kiểm tra không đạt. Hai lần không đạt thì năm sau các đồng chí lại học tiếp.”
Bạn nữ đó nói tiếp, “Nhưng dù sao bọn em cũng là con gái, nếu cùng tiêu chuẩn với con trai thì không công bằng cho bọn em ạ.” Nhìn cây súng vừa to vừa nặng, dù sao bọn họ cũng là con gái được thương yêu từ nhỏ, có làm việc nặng bao giờ.
Có mấy bạn nữ gật đầu đồng ý.
Lục Huyền Âm bỏ tài liệu trong tay xuống, chắp hai tay ra sau lưng.
“Thế này là không công bằng sao? Từ khi nào công bằng là phải ưu tiên cho các đồng chí? Công việc nào nhẹ nhàng tốt đẹp thì các đồng chí nhắc đến công bằng nam nữ, công việc nào nặng nhọc khó khăn thì các đồng chí yêu cầu nữ cần được ưu tiên? Đó là công bằng của các đông chí sao? Những đồng chí muốn được ưu tiên là năng lực của các đồng chí không bằng những đồng chí khác. Một khi đã bước vào tập huấn quân sự thì nam nữ là như nhau, khi ra chiến trường kẻ địch có ưu tiên các đồng chí là nữ mà nhẹ tay không? Trong Quân khu nữ tác chiến giỏi hơn nam là chuyện bình thường, nếu các đồng chí muốn ưu tiên thì đừng nhắc đến hai chữ “công bằng” với tôi.”
Âm thanh của hắn vừa nghiêm vừa lạnh, bạn nữ yêu cầu kia sắc mặt tái nhợt cúi đầu, còn cả lớp thì im thin thít.
Thời gian trôi qua, Lục Huyền Âm hỏi lại, “Còn có ai muốn yêu cầu ưu tiên hay không?”
“Không ạ!”
Lục Huyền Âm nói: “Ngồi xuống đi. Nếu các đồng chí muốn được ưu tiên thì hãy chứng minh bản thân xứng đáng.”
“Vâng ạ!”
“Tiếp tục buổi học, tôi sẽ làm mẫu trước một lần, sau đó sẽ phát lại video trên bảng chiếu.”
Bên dưới im lặng ngồi xem.
Duệ Thư Bạch khi nãy rất kinh ngạc vì bạn trai mình, nếu muốn cậu đưa ra cảm nhận gì về tình huống vừa rồi thì Duệ Thư Bạch sẽ nghiêm túc mà rằng: Giáo quan nói gì cũng đúng!
Sau đó là thời gian mọi người lần lượt thực hành.
Chuông báo giải lao vang lên giống như tiếng chuông giải thoát. Bầu không khí căng thẳng nghiêm túc ‘rắc’ một cái vỡ tan.
Quý Trường Minh nín nhịn nãy giờ cuối cùng cũng có chỗ xả, ngay cả Cao Gia Hiểu cũng xúm lại.
“Má nó, dọa tao chết khiếp.”
Mấy bạn học khác cũng ào vào.
“Khi nãy tớ không dám thở luôn, nhìn cái vẻ mặt lạnh băng của thầy ấy chắc tối nay tớ ngủ mơ luôn quá.”
“Tớ cảm thấy nếu chúng ta không phải đang tập huấn có lẽ thầy ấy sẽ bắt chúng ta hiểu cái giá của đòi hỏi là gì.”
Trong lớp học đang ồn ào bỗng vang lên tiếng ‘hức’, sau đó là tiếng bật khóc oan ức bị kìm nén.
Mấy bạn nữ xung quanh ùa vào an ủi. Thì ra là cô bạn đòi “ưu tiên” khi nãy khóc rồi.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa ha, thầy ấy chỉ muốn chúng ta mạnh mẽ hơn thôi.”
Bạn nữ ấy vừa lau nước mắt vừa nghẹn khuất, “Tớ, tớ chỉ hỏi thôi mà, sao thầy ấy lại nghiêm khắc như vậy.”
“Thầy ấy là quân nhân mà, lại còn giữ chức cao, khí thế kia đã ăn sâu vào xương tủy rồi. Ai da cậu đừng khóc nữa mà…”
“Tay tớ cũng đã đỏ hết rồi, còn trầy nữa, tớ, tớ… hu hu hu…”
Mấy bạn học thấy thế thì xúm vào mồm năm miệng mười an ủi bạn học đang khóc thương tâm vô cùng.
“…”
Haizzz cũng không thể trách a, nhưng ông bà có câu, gì nhỉ, nghiêm sư xuất cao đồ. Thầy có khó thì trò mới hay, ông bà nói cấm có sai.
Mọi người lại túm tụm nói chuyện cho cái miệng hoạt động, nếu không chắc nó lại cứng đờ như lúc nãy, mở ra cũng khó.
Hết giờ giải lao, tất cả mọi người đồng loạt ngậm miệng nhanh chóng về chỗ, nhìn qua cứ tưởng lớp tiểu học ngoan ngoãn nào đó.
Lúc Lục Huyền Âm bước vào lớp cũng bị sự “ngoan” này của bọn họ làm cho hơi ngạc nhiên. Nhìn ai cũng khoanh hai tay để lên bàn như sắp lên nhận phiếu bé ngoan vậy.
Chỉ là hắn cũng không để tâm, lật danh sách lên rồi nói, “Tôi sẽ gọi ngẫu nhiên vài đồng chí lên kiểm tra, ai hoàn thành xuất sắc sẽ nhận được một tích cộng cho bài kiểm tra cuối phần.”
“Báo cáo giáo quan, xuất sắc là thế nào ạ?”
Lục Huyền Âm đáp, “Dưới 13 giây.”
Oa, mới tập một tiếng rưỡi, dùng tối đa 13 giây để tháo lắp.
Chắc hẳn ai làm được thì chính là chiến thần cmnr.
“Số 1, Lý Nhã Lam.”
Bạn nữ bị gọi thầm than một tiếng xong đời, chậm chạp đứng dậy, “Có ạ!”
Lục Huyền Âm cau mày, “Tác phong nhanh nhẹn, đừng để tôi nhắc lần thứ hai.”
Lập tức chân Lý Nhã Lam như bôi dầu, một thoáng đã đứng cạnh súng.
Lục Huyền Âm cầm đồng hồ bấm giờ, “Bắt đầu!”
Lý Nhã Lam lập tức vung tay thoăn thoắt, ngay khi bộ phận cuối cùng lắp xong cũng là lúc âm thanh của giáo quan vang lên: “Hết giờ.”
“Waooo!”
Lý Nhã Lam hồi hộp đến độ tay cũng rịn mồ hôi, chỉ là Lục Huyền Âm không nhìn đến, “Về chỗ đi.”
“Số 2, Phùng Đạt.”
“Số 3, Lý Hưng Anh.”
“Số 4, An Như.”
“Số 5, Duệ Thư Bạch.”
Duệ Thư Bạch nghe tên mình đột nhiên có cảm giác thót tim. Lần đầu tiên cậu nghe hắn gọi cậu với cái giọng nghiêm túc mà vang vọng như vậy, có cảm giác đi học lắm luôn.
*Ủa ngài tưởng ngài đang đi chơi hả*
Hừ, định kiếm cớ ở cạnh cậu chứ gì ha ha ha.
Duệ Thư Bạch nhanh chóng đi lên, Lục Huyền Âm nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu như không có gì, “Bắt đầu.”
Duệ Thư Bạch lưu loát tháo ra lắp vào, ngừng trước khi Lục Huyền Âm báo hết giờ.
Mọi người hít một hơi.
Bạch thần, không hổ là cậu! Đỉnh lắm!
Cậu cố tình nâng mắt nhìn hắn, vẻ mặt ngây thơ vô đối.
Lục Huyền Âm nhìn con số 15 trên máy bấm, mặt không đổi sắc: “Vừa đúng 13 giây, không tồi.” Nói rồi cầm bút tích vào cạnh tên cậu.
Mọi người cũng không biết chính xác cậu làm trong bao nhiêu giây, cậu cũng không, cho nên ai cũng nhủ trâu bò thật.
Cậu vui vẻ về chỗ ngồi, lại chống cằm nhìn hắn gọi tên vài bạn.
Buổi học kéo dài tới 5 giờ nhanh chóng kết thúc, mọi người có nửa tiếng về phòng tắm rửa sau đó thì đi ăn cơm.
Quý Trường Minh đi cạnh cậu, hỏi dò, “Này, ngày thường mày và giáo quan ở bên cạnh anh ta cũng giữ cái mặt lạnh như tiền ấy hả?”
Quý Trường Minh không gọi Lục Huyền Âm là thầy vì hắn là người yêu của anh em mình, tính ra hắn cũng là anh em của mình.
Ừm, mặt hơi dày.
Duệ Thư Bạch mím môi cười, nhớ tới vẻ mặt dịu dàng mà hắn dành cho cậu cùng cái nết lưu manh thỉnh thoảng mà cậu rung động không thôi, bèn lắc đầu.
“Anh ấy à, ôn nhu lắm.”
Quý Trường Minh: “…” Ừm, chưa tưởng tượng ra vẻ mặt ôn nhu là như thế nào, nhưng nếu anh em đã nói thế thì nó là thế.
“Phân biệt đối xử nha, khi nãy tao để ý, lúc anh ta gọi mày lên, nhìn mày một cái, người khác không rõ tao còn không thấy sao, mắt anh ta vụt qua ý cười đó, chính là cái kiểu tình ý lơ lửng đó, má nó loạn quá rồi.”
Duệ Thư Bạch: “Làm thế nào mày nhìn ra được mắt anh ấy vụt qua ý cười? Mắt vụt qua ý cười là cái gì?”
Quý Trường Minh vỗ đầu cậu, “Mày… mày! Nói chung là như thế đó.”
“Điên hả.”
Quý Trường Minh vừa đi vừa lẩm bẩm mắng, chắc lại nói cậu suốt ngày yêu đương nhăng nhít, hoặc là mắng cậu có mắt như mù.
Ăn cơm xong đám con trai như được tiếp lại sức mạnh, kéo nhau đi xuống sân chơi bóng rổ, Duệ Thư Bạch vốn muốn làm ổ trên phòng cũng bị lôi bất chấp xuống dưới.
Cậu không chơi mà, lôi cậu theo làm quái gì.
Còn muốn nhắn tin nhắng nhít với giáo quan đây.
Ngồi trên ghế nhìn cái đám kia la hét om sòm mà cậu bất lực. Khỏe thế nhờ, chia cho cậu ít tế bào vận động với…
Đang nhìn thì ‘đinh’ một tiếng, Duệ Thư Bạch sáng mắt vội mở điện thoại.
Í, giáo quan nhắn tin này.
Ừm, giáo quan hỏi cậu đang làm gì.
“Đang ở sân bóng rổ này.” Nói rồi chụp một tấm ảnh gửi qua.
Lục Huyền Âm gần như trả lời ngay lập tức: “Em chơi à?”
Cậu bật cười trả lời, “Anh nhìn em giống dân chơi bóng rổ lắm sao?”
Lục Huyền Âm bên kia nhớ tới lúc cậu chạy bộ vài vòng đã thở hổn hển không khỏi nở nụ cười, khung chat lại hiện lên một tin nhắn, “Giáo quan, hôm nay em giỏi không?”
Lục Huyền Âm nhìn hai chữ ‘giáo quan’, đôi mắt hơi tối xuống, đọc tiếp nửa câu sau thì hiểu ra bạn trai nhỏ muốn hắn khen đây mà.
Hắn bèn nghiêm túc đánh chữ, “Giỏi lắm, khi nào về sẽ thưởng cho em.”
Duệ Thư Bạch để hai chân lên ghế, cằm chống lên đầu gối, hỏi: “Thưởng gì cơ?”
“Em muốn gì?”
“Ừm, hôn một cái?”
Lục Huyền Âm khẽ liếm môi, “Một cái ít quá.”
Duệ Thư Bạch cong môi cười, lại thấy mặt mình nóng lên rồi. Ngài Đại tá lưu manh quá cơ.
Bỗng vai bị vỗ một cái, là Quý Trường Minh mình mẩy đầy mồ hôi vừa vỗ cậu. Cậu giật mình theo bản năng che điện thoại lại, xong lại ghét bỏ phủi tay cậu ta ra, “Đừng có chạm tao.”
Quý Trường Minh bị chọc giận điên, gào, “Ô hay, mày ghét bỏ tao á? Chê bẩn á?” Nói rồi ngồi xuống lấy tay quàng vai cậu, khiến cậu la toáng lên vỗ cậu ta cái bốp, “Cút đi thằng chó, tao tắm rồi đấy.”
Quý Trường Minh giật mình, “Hôm nay lại chửi tục cơ đấy, Bạch thần sa đọa rồi.”
Nói xong lại chậc một tiếng, “Khi nãy mày không biết mày cười trông ngu thế nào đâu, ngơ ngác nhìn cái điện thoại rồi cười như dở hơi, à, còn đỏ mặt nữa. Sao vậy, nhắn tin với anh ta chuyện gì đen tối lắm hả?”
Duệ Thư Bạch hết hồn, lắp bắp, “Đâu, đâu có. Mày đoán linh tinh là giỏi.”
Quý Trường Minh nhếch môi, “Không có thì mày hoảng cái gì, sợ người ta không biết mình đang yêu hả?”
Xong, hai tai cậu đỏ chót luôn rồi, ngay cả cái cổ trắng nõn cũng ửng hồng.
Quý Trường Minh nhìn mà khó hiểu. Ai làm gì đâu, làm gì mà như quả cà chua chín vậy.
Cậu ta nhìn mà rùng mình.
Má ôi yêu vào xong cứ như bị bệnh, suốt ngày lơ lửng, thỉnh thoảng ngồi cười một mình. Sợ chết!
Mà Lục Huyền Âm bên kia đột nhiên có việc, nhắn với cậu một câu: “Tiểu Mật Tử yên tâm anh sẽ thưởng cho em đủ, tối nay ngủ sớm một chút, lạ giường cẩn thận ngủ không quen, bên Tư lệnh có ít việc cần giải quyết, có vấn đề gì gọi cho anh, biết chưa?”
Nhìn câu dặn dò dài như bà mẹ mà cậu buồn cười, lòng lại ấm áp đến lạ, “Ừm, em biết rồi.”
Nói rồi còn thả một cái nhãn dán hai con thỏ nhỏ hôn nhau.
Tắt điện thoại ngồi nhìn bọn họ chơi bóng rổ.
Chập tối trời ngả cam, mây từng rặng ánh lên ánh đỏ nhàn nhạt chiếu xuống sân, cuối cùng là bị màn đen hoàn toàn nuốt chửng.
– -Quân khu–
Bên trong phòng họp, Tư Lệnh ngồi nhìn tấm hình, sắc mặt lạnh đến dọa người.
Lúc Lục Huyền Âm đi vào, bên trong đã có đủ người, ngay cả ông bố mình cũng yên vị trên ghế, mặt mày chẳng khá hơn là bao, hay phải nói không có ai sắc mặt là tốt cả.
Lúc Lục Huyền Âm ngồi xuống ghế của mình, liền thấy chỗ bàn hắn có một tấm ảnh. Chỉ là vừa nhìn vào thì hắn cũng biến sắc.
Hắn nhìn kỹ tấm ảnh, từ quần áo đến hình vẽ…
Quả không sai.
“Cậu nhận ra không?” Tư lệnh lên tiếng.
“Nhận ra, thưa Tư lệnh.”
Là Hắc Quân Đảng.
Nói cách dễ hiểu hơn, năm xưa là Đảng tranh quyền với Chính Đảng bây giờ, sau khi thua liền được gọi bằng một cái tên: phản động.
_____
Kịch nhỏ mỗi ngày:
Tiểu Mật Tử: *chu môi* hôn một cái.
Đại tá: Một cái sao đủ?
P/s: Chương này hơn 3000 từ, ai thương thương tui đi QAQ