Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em - Bắc Đình - Chương 44: Lão lưu manh
Duệ Thư Bạch bình tĩnh “Ừ, chính là anh ấy.”
Sau một hồi chết máy thì cậu đã chấp nhận sự thật, bạn trai trở thành “thầy” của mình.
Thảo nào trông hắn chả có chút cảm xúc gì, khoảng thời gian này đều là cậu tự lo tự nghĩ, buồn bực một mình.
Nhưng cũng không thể trách cậu, tất cả chuyện hôm nay là do hắn âm thầm sắp xếp, cậu có biết gì đâu, vậy mà tên đó chẳng nói chẳng rằng, biết rõ cậu không vui mà cứ như không hay không biết, nghĩ lại cũng thấy tủi thân cũng có chút tức giận.
Tên đó chắc chắn đã cười thầm cậu vô số lần, nhìn cậu bịn rịn không muốn rời chắc hắn vui lắm, tồi tệ.
Nhưng nhìn ở một khía cạnh tích cực khác, cậu có thể ở cạnh bạn trai mình, hàng ngày nói chuyện với hắn, chứ không phải là anh một nơi em một ngả như cậu lo lắng, chỉ là hình thức ở chung lạ lắm, cứ nghĩ tới cậu sẽ kêu hắn là “giáo quan” cậu lại thầm đỏ mặt.
Quân phục play ư…
Một giây sau Duệ Thư Bạch đã tự phỉ nhổ chính mình.
Ôi trời từ nay hãy gọi cậu là Thư Hắc!
Cậu đã phản bội lại cái tên của mình!
Giương mắt nhìn người đang đứng trên kia, hoàn toàn không nghĩ tới Lục Huyền Âm sẽ còn có bộ dạng này, nghiêm chỉnh đứng trên bục giảng dạy cậu, thật sự là chưa từng thấy qua cho nên vô cùng lạ lẫm.
Hôm nay học tiết lý thuyết, vốn sẽ rất buồn ngủ nhưng gương mặt kia, âm thanh kia… Ngủ là có lỗi với bản thân lắm. Ai cũng giương mắt dỏng tai, chỉ hận không thể nuốt hết mọi thứ, nhất là mấy cô gái, chống tay ngồi nhìn vô cùng mê say.
Nói thế nào nhỉ, nhìn cảnh này Tiểu Bạch vừa ghen vừa tự hào. Ha ha, các người không biết đâu, khỏi thèm thuồng, đó là của tôi, tất cả đều là của tôi!
Nhưng mà đột nhiên bạn trai bị soi kỹ thế kia đúng là cậu có chút không vui. Ai mà biết mấy cô gái đó đã bổ não ra cái gì rồi.
Trong lớp này, ngoại trừ Quý Trường Minh, không ai biết quan hệ giữa hai người nên cậu cũng thu liễm chút, tỏ vẻ nghiêm túc như ngày thường.
Chỉ là khi mà Lục Huyền Âm “thuận mắt” nhìn xuống chỗ cậu, cậu lại “vô ý” mà nhìn hắn, nụ cười trên môi cố kiềm mà không được, cả khuôn mặt như tan vào ánh nắng, rực rỡ đến độ trái tim giáo quan Lục cũng nhộn nhạo hẳn đi.
Hắn thấy cậu lầm bầm, nhìn khẩu hình chắc là mắng hắn “lưu manh”.
Nét mặt thoáng dịu dàng trong chốc lát, giây sau đã trở lại vẻ nghiêm túc bình thường, chậm rãi nói tiếp.
Quý Trường Minh: “…”
Đệt, có cho người ta sống không?
Làm người có ai làm thế không? Cả cái lớp chết hết rồi hả?
Cậu ta tức tối đạp chân Duệ Thư Bạch một cái, cậu giật mình quay sang, “Mày làm gì vậy?”
Quý Trường Minh: “Tao cảnh cáo mày nha, đừng có cậy quyền, không là tao không tha cho mày đâu.”
Duệ Thư Bạch: “…” Dở hơi à? Cậu liếc cậu ta một cái sau đó quay đầu tiếp tục ngắm người.
Với tình hình này, nếu cậu có giữ tư thế này cả hai tuần thì chắc cũng không rớt môn này đâu. Có ô dù là thế đấy.
Lúc tan học lần đầu tiên trong đời các bạn học có cảm giác không nỡ thế đấy.
“Má ơi nói cuốn vãi luôn, tao nghe mà nổi cả da gà ấy, ừ ư…”
“Thiệt luôn, thực tế còn ngầu hơn sách vở nữa.”
“Trẻ thế mà đã làm Đại tá, lại họ Lục, chắc không phải Lục gia ở Thủ đô đâu há?” Có người nhanh nhạy truy tìm thân thế giáo quan đỉnh đỉnh của họ.
“Mày nói tao mới để ý, tao thấy 9 phần là vậy rồi.”
“Giáo quan thật đẹp trai, không biết thầy ấy có bạn gái chưa nhỉ?”
Duệ Thư Bạch đi ngang, nghe thế thì chen mồm, “Không có bạn gái đâu.” Bị cậu chặn đường mất rồi ha ha…
Cô gái kia nghe thấy thế thì sáng mắt, “Thật hả?” sau đó dừng lại, nghi hoặc nhìn cậu, “Sao cậu biết?”
Cậu mỉm cười, “Đoán thế.”
Nói rồi đi xuống lầu chuẩn bị ăn cơm.
Cô gái: “…” Bạch thần nay lạ ghê. Nhìn như đang khoe mẽ ấy, hay là cô nhìn nhầm nhỉ?
Mấy lời khen không ngớt miệng trở thành của lạ trong mắt mấy đại đội khác, bọn họ tò mò hóng chuyện sau đó mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Wtf?????
Sao họ không có số hưởng thế kia? Người đó có thật à???
Chẳng mấy chốc, Lục Huyền Âm đã nổi danh khắp khu huấn luyện quân sự, chỉ là mọi người chỉ dám bàn tán sau lưng, chứ có ai ngoài Duệ Thư Bạch dám nói chuyện trước mặt.
Mấy giáo quan khác đương nhiên biết chuyện, lúc không người nhòm ngó cũng lặng lẽ cười. Đám sinh viên này học hành thì lười, chỉ giỏi mấy chuyện tia trai gái thôi.
Câu chuyện sôi động cho đến cuối bữa ăn, ai cũng không trở về phòng mà cùng nhau ngồi canh dưới sân.
Lạ nhỉ, có người như thế thì đáng ra lúc sáng bọn họ phải gặp rồi. Nhưng ngồi cả buổi chả thấy ai đẹp trai như lời đồn, chỉ có mấy người trung niên đi qua hét bọn họ về phòng.
“…”
Hừ, hung dữ như thế mau già lắm đấy thầy ơi.
Nhưng có đợi cũng chẳng thấy, mọi người đành lục đục về phòng ngủ nghỉ.
Ăn trưa xong đến giờ nghỉ ngơi, điện thoại Duệ Thư Bạch hiện tin nhắn, “Đến phòng giáo vụ không?”
Cậu nhìn dòng chữ, nửa cười nửa không, “Đợi đó.” Đến chứ, sao lại không đến? Cậu phải trả thù!
Bên kia, Lục Huyền Âm nhìn hai chữ kia thì buồn cười không thôi. Nhìn thế nào cũng thấy sát khí tràn ra, hiếm khi bảo bối nhỏ tức giận, cũng đáng yêu đấy chứ, ôn nhu trong mắt như sắp dìm chết người ta, nào còn dáng vẻ lạnh lùng trước kia?
Duệ Thư Bạch ngồi dậy khỏi giường, thay quần ra rồi mang dép ra ngoài.
Bạn học gọi cậu, “Bạch ca không nghỉ ngơi hả?”
Cậu cười đáp, “Tớ ra ngoài có chút việc.”
Bạn học: “Ồ.” Bạch ca cứ như làn gió ấy, nhẹ nhàng mát mẻ, trông thích mắt vô cùng.
Chẳng mấy chốc phòng giáo vụ vang lên tiếng gõ cửa.
Cửa mở ra, giáo quan bên trong hỏi, “Bạn học có việc gì sao?”
Cậu cười nhẹ, nhưng âm thanh lại trầm trầm, “Em muốn giết người.”
Giáo quan, “Ồ, giết ai? Ai làm bạn học đây giận như thế?”
Duệ Thư Bạch nhìn vẻ mặt đùa giỡn của hắn, tức điên: “Lục Huyền Âm anh được lắm!”
Cũng may xung quanh không có ai, nếu không cảnh này nhất định sẽ khiến mọi người trầm trồ.
Bởi vì…
Giáo quan Lục đưa tay kéo bạn học Tiểu Bạch vào phòng sau đó rầm khóa cửa lại.
Duệ Thư Bạch hết hồn, cậu vẫy ra, “Anh làm gì vậy?”
Nói rồi như ăn trộm vội nhìn chung quanh. Bất ngờ quá, phòng không có ai ngoài hai người họ.
Lục Huyền Âm nhìn cậu ngó nghiêng rồi thở phào cũng không cản, ngược lại hắn sáp lại lần nữa, kéo lấy eo cậu, “Sợ lắm à?”
Cậu tức giân trừng mắt, “Anh buông em ra chúng ta từ từ nói chuyện.”
Lục Huyền Âm thấy cậu hình như hơi giận liền không trêu cậu nữa, kéo cậu vào phòng nghỉ bên trong. Ngồi xuống ghế hắn liền nói trước, “Tiểu Bạch, không phải anh cố ý lừa em. Chỉ là muốn em bất ngờ thôi.”
Duệ Thư Bạch đánh hắn cái bộp, “Anh còn nói, có ai như anh không. Em còn lo sẽ nhớ anh, còn anh thì ung dung thoải mái như vậy.”
Lục Huyền Âm ôm cậu, lại hôn một cái lên mái tóc bồng bềnh, “Anh từng nói sẽ cho em đi cửa sau mà, không nhớ sao?”
Hình như có thiệt…
“Nhưng ai biết anh làm thế này, anh giấu cũng kỹ lắm đó, giáo quan Lục.”
Lục Huyền Âm mím môi cười, “Thích không?”
Cậu vẫn còn giận liền kéo khóe miệng: “Không.”
Lục Huyền Âm cúi đầu, “Hửm? Không thích thật sao?”
Cậu bĩu môi, “Anh đâu cần em thích, nhiều người mê mệt anh như vậy mà, chỉ mới ngày đầu thôi mà bọn họ đã đổ như rạ rồi.”
Thấy cậu hơi lạ Lục Huyền Âm bèn bế xốc cậu lên, để cậu ngồi lên đùi mình, tay nâng mặt cậu thì thấy mắt cậu hơi đỏ. Hắn nhất thời hoảng hồn, vội dỗ, “Sao vậy bảo bối, sao lại khóc rồi?”
Cậu khịt mũi, “Sẽ có người tốt hơn em, anh sẽ thích họ sao?”
Có nhiều lúc cậu thấy mình trẻ con lắm, còn Lục Huyền Âm thì lại quá chín chắn, hai người có thể kéo dài được không? Hay là hắn sẽ tìm được một người thích hợp hơn, lại còn được gia đình đồng ý?
Tiểu Bạch đã thầm ấm ức trong lòng rất nhiều lần nhưng cậu cố gắng quên nó đi, chẳng qua có vài lần chợt nghĩ đến thì buồn vô cớ.
Lục Huyền Âm thấy mình lừa cậu hơi quá rồi, Tiểu Mật Tử của hắn có bóng ma tâm lí luôn rồi. Hắn lấy tay xoa nhẹ lên mắt cậu, lại đau lòng hôn lên mí mắt một cái thật nhẹ, “Sao có thể, anh chỉ nhìn em thôi.” Dừng một chút hắn nói tiếp, “Đừng suy nghĩ lung tung, nếu em muốn chia tay anh cũng không thả em đi đâu.”
Cậu chớp mắt, “Anh nói rồi đó, không được bỏ em đâu.”
Lục Huyền Âm xoa hai má cậu, “Ừm, em là bảo bối của anh mà.”
Cậu bật cười, đôi mắt lấp lánh ánh nước, “Sến quá đi.”
Lục Huyền Âm nâng mặt cậu, lau đi vệt nước ở khóe mắt, “Không buồn nữa?”
Cậu lắc đầu, sau lại thấy mình hơi mất mặt bèn toan đứng dậy, lại bị Lục Huyền Âm ghì eo, “Đi đâu?”
Cậu nhích mông, “Thả em xuống.”
Hắn bật cười, “Hôn một cái, lúc nãy em dọa anh rồi.”
Cậu chép miệng, thầm mắng lão lưu manh, nhưng vẫn dán môi lên, bốn cánh môi đan nhau khó lòng tách rời, nụ hôn lướt bên ngoài bỗng chốc như được thổi lửa, quấn quýt với nhau vang lên tiếng nước làm cậu đỏ mặt, vốn muốn lui ra lại bị kéo lại, sau đó…
“Anh… Anh đừng có…”
Lục Huyền Âm bật cười, vùi đầu vào cổ cậu chậm rãi thở ra, “Tiểu Mật Tử…” ngọt quá…
Âm thanh khàn khàn như đâm thủng tai cậu, hai vành tai phừng lên đỏ bừng.
Lại là cái xưng hô này…
Hai người giữ tư thế đó gần 15 phút mới động đậy, lúc thả ra Duệ Thư Bạch đã như con tôm luộc.
“Món nợ này anh sẽ cộng vào sổ cho em.”
Cậu lắp bắp, “Em… em có làm gì đâu, tại… tại anh chứ bộ.”
Hắn chỉ nhìn cậu, ngọn lửa trong đôi mắt như muốn thiêu sống cậu luôn rồi. Duệ Thư Bạch hoảng hồn: “Em, em còn nhỏ nha.”
“Hừ…” Lục Huyền Âm bật cười to, bị cậu chọc đến vui vẻ.
“Về phòng đi, lát nữa còn học.”
“Ừm, nói rồi đó, anh dám để ý ai, ừm, em sẽ không tha cho anh đâu.”
“Được được, chỉ để ý em thôi, về đi bảo bối.” Đại tá Lục quen đường quen nẻo dỗ người yêu nhỏ vui đến tít mắt.
_______
Hôm nay 2k5 thi ĐH, có ai đọc được thì tui chúc thi tốt nhe, còn nốt mấy ngày cố lên!!