Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em - Bắc Đình - Chương 43: Xấu xa
Còn Lục Huyền Âm hiện tại đang ngồi dỗ bảo bối nhỏ về chuyện cậu sắp đi học quân sự, hết tuần này liền đi, mà hôm nay đã là thứ 6 rồi. Cả ngày Duệ Thư Bạch đều như dính lấy giường, chả muốn đi chút nào.
Đã vậy Lục Huyền Âm còn cười cậu, chọc cho cậu giận dỗi lầm bầm cả buổi nhưng chỉ lát sau dã lại ôm hắn.
Lục Huyền Âm cố nhịn cười để không khiến cậu buồn hơn, vỗ về an ủi: “Ngoan nào, cuối tuần anh đến thăm em được mà?”
Duệ Thư Bạch nhỏ giọng đáp, “Chỉ có một ngày thôi.” Vả lại không thể ra ngoài, cùng lắm là gặp ngay cổng trường một xíu xiu, chả đủ.
Hắn nâng mặt cậu lên, cười hỏi, “Muốn mỗi ngày đều gặp anh à?”
Duệ Thư Bạch mê chết cái tư thái này của hắn, gật đầu. Nhưng làm sao có thể chứ.
Đại tá của cậu chẳng có năng lực làm dừng thời gian, thế nên thấm thoắt đã đến chủ nhật.
Sáng hôm sau phải dọn vào trường. Trường học có một khu dành riêng cho học quân sự, sinh viên khác không được vào, học viên trong thời kì giảng dạy cũng không được ra, cứ nghĩ tới đây Duệ Thư Bạch đã không muốn tới rồi nhưng cậu vẫn phải lết thân xác điêu tàn không chút sức sống kéo vali đi.
Lục Huyền Âm đưa cậu đến trường, hôn một cái tạm biệt rồi mới nhìn cậu bước vào trong.
Khu học quân sự cấm người ngoài vào, bảo vệ đứng hai bên nhìn chằm chằm ngăn cản mọi hành vi nài nỉ.
Hắn nhìn đồng hồ sau đó lái xe quay về… thay quân phục.
******
Duệ Thư Bạch đi lên phòng kí túc xá. Một phòng 4 người, đều là thân quen cả vì danh sách chia theo lớp. Lúc kéo vali vào thì bên trong đã có đủ 3 người, thêm cậu là vừa đủ.
Mọi người đang cười nói rôm rả, nom rất hào hứng, chỉ có mỗi cậu cười không nổi aaaa.
Thấy cậu vào, mọi người chào hỏi, “Hello Bạch ca.”
“Chào buổi sáng tiểu Bạch.”
“Chào đại thần.”
Xanh tươi vô cùng.
Cậu nhìn bọn họ, sau đó cười nói, “Chào mọi người.”
Một người cao cao trong đó lên tiếng, “Bạch ca xem chúng tôi thương cậu chưa, cho cậu tầng dưới đó.”
Duệ Thư Bạch: “Cảm ơn nha Lý Huỳnh.” Nói rồi cậu đi tới để vali vào tủ rồi bắt đầu trải đồ.
Phòng 405: “…”
Sao không khí hơi kì nhỉ?? Lúc nãy không như thế mà?
Lý Huỳnh đảo mắt với bạn cùng phòng, sau đó đồng loạt nhận về dấu hỏi chấm to bự.
Ồ, xem ra không phải do mình…
Cậu ta đánh bạo hỏi thử, “Bạch ca, tối qua ngủ không đủ hả?”
Duệ Thư Bạch thắc mắc quay sang, “Đâu có? Sao vậy?”
Tối qua cậu nằm trong lòng Lục Huyền Âm, trong âm thanh dỗ dành của hắn chậm rãi nhắm mắt ngủ, ngủ ngon lắm luôn.
Lý Huỳnh cười ha ha hai cái, “Sắc mặt cậu trông không ổn lắm.”
Duệ Thư Bạch hiểu rồi, cậu cười đáp không sao rồi nhanh chóng dọn giường, sau đó cả phòng cùng xuống sân tập hợp.
Tiếng còi tập hợp nhanh chóng vang lên, xông qua màng nhĩ tấn công vào từng sợi thần kinh, ai nấy vắt chân lên cổ mà chạy, cùng đó là tiếng quát của giáo quan.
“Nhanh chân lên! Lề mề tôi cho các cô cậu chạy 5 vòng quanh sân cho tỉnh ra! Khẩn trương lên!”
Đùa, khu quân sự đã rộng hơn nửa ha, chạy 5 vòng sáng sớm không phải muốn mạng sao?
Chẳng mấy chốc đã tập hợp ngay ngắn dưới sân, thời gian không nhanh những cũng không lâu, tuy vậy vẫn bị nghe mắng, “Với tác phong này tôi có thể cho các cô cậu hành quân đêm đấy, nếu không muốn nửa đêm bị gọi dậy thì tốt nhất là tự kiểm soát thời gian cho tôi. Đừng tưởng 3 tuần này các cô cậu chỉ việc ăn rồi học, trong thời gian này các cô cậu sẽ trở thành những người lính, ăn nghỉ đều có chế độ, chứ không phải ườn ườn cho hết môn, lơ là tôi đánh rớt thì đừng trách sao năm sau chúng ta gặp lại, nghe rõ chưa?”
Tất cả đồng thanh, “Rõ!”
“Nói lớn lên, rõ chưa?!”
“Rõ!”
“Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên nên tôi tha cho các bạn, nếu ngày mai mà lại tiếp tục diễn ra chuyện này thì chuẩn bị tinh thần khỏi ngủ đi, bây giờ đại đội trưởng mỗi đại đội cử 5 bạn nam chuẩn bị lên khu vật tư lấy đồ, còn lại dưới sự dẫn dắt của đại đội phó theo trật tự vào lớp học. Từng đại đội vào hàng chuẩn bị!”
Lúc Duệ Thư Bạch lên tới lớp đã tỉnh như sáo, cùng với đám bạn ngồi xuống bàn học. Quý Trường Minh nhanh nhảu, “Chà, phấn khích ghê, nghe nói được học súng thật đấy.”
Đám con trai nghe tới súng liền mồm năm miệng mười bày tỏ sự thích thú. Là đàn ông ai chẳng muốn cầm súng chứ, ngầu biết bao. Chỉ là Duệ Thư Bạch không có hứng thú lắm, ngồi nhìn bọn họ tía lia ồn ào, từ đủ loại súng tới tư thế nào là đẹp, nhìn góc nào thì ngầu, cái lớp như thành nơi bọn họ tán phét với nhau, cuối cùng câu chuyện từ mặt đất lên tới mặt trời, sau cùng bị một giáo quan đi ngang mắng cho một trận không biết giữ trật tự, hào hứng vừa dâng lên lập tức bị dội gáo nước đá lạnh lẽo, ai ấy ngậm miệng chẳng dám nói tiếp.
Eo ôi, đây là quân nhân thật đấy, chính là quân nhân đã từng cầm dao vác súng ra chiến trường, khỏi phải nói khí tràng to lớn thế nào, quát một cái cả đám nín thin.
Duệ Thư Bạch mắc cười liền bật cười khiến ai cùng liếc cậu. Họ thầm nhủ không biết giáo quan lớp họ là ai, chứ nếu mà như mấy người khi nãy, vừa lớn tuổi vừa khó tính, thấy bọn họ liền cau mày, nghĩ tới đã muốn bệnh rồi.
Lớp vừa rồi còn như cái chợ bây giờ yên tĩnh tới nỗi rơi một cây bút cũng đủ giật mình. Cả căn phòng chỉ còn tiếng ù ù khe khẽ của điều hòa phát ra. Lúc sự tính lặng này bị phá vỡ là lúc đám người mang đồ bước vào. Số đo đã được lấy trước nên giờ chỉ cần phát ra theo danh sách có sẵn.
Tác phong quân đội nha, nhanh nhẹn vô cùng, lúc phát đồ sắp xong thì cửa phòng bị đẩy ra lần nữa. Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt già nua đặp vào mắt.
“…” Không dám tin aaaaaa…. Sao không phải là một anh quân nhân đẹp trai cao to chứ???
Nhìn gương mặt này, nhìn ấn đường có ba nét nhăn (hình chữ xuyên ấy) này, cuộc sống dừng lại rồi.
Lão đầu vừa vào lớp liền thấy những gương mặt đau khổ liền quắc mắt, “Nét mặt gì ấy? Nhìn vào còn tưởng các cậu đi đánh địch đấy.”
Ha ha ha…
Nếu là địch thì tốt rồi, cả đám xông lên không lẽ còn diệt không được T^T
Lão đầu quét mắt, “Nếu đã nhận được đồ thì mau đi thay, nếu không vừa thì báo với đại đội trưởng, lập danh sách rồi gửi cho tôi. Yên tâm di, lớp các cậu không phải tôi dạy, đừng có bày cái mặt kia ra nữa.”
Câu nói vừa thốt ra, thiếu điều cả lớp hoan hô mừng vô đối. Tưởng chết rồi chứ. Nghĩ vậy nhưng không ai dám mừng ra mặt, nhanh chóng đứng dậy thay đồ rồi trở về lớp.
Loay hoay đã mất nửa giờ đồng hồ, lão giáo quan cũng đi mất, để lại lớp cho đại đội trưởng canh giữ. Truyện Khoa Huyễn
Cánh cửa lần thứ ba mở ra, cả lớp nín thở…
Một giây sau, cánh cửa mở ra, ngược sáng chiếu tới, bốt da quân đội xuất hiện trong tầm mắt, rồi tới cặp chân thon dài, tiếp đó là đôi bàn tay vừa to vừa khỏe, cuối cùng là khuôn mặt rất lạnh lùng, nhưng cũng đẹp vô cùng.
Trong lớp không nhịn được vang lên tiếng hô, mấy cô gái đã đỏ mặt ngại ngùng, đôi mắt dán chặt vào người đàn ông đang bước vào, còn mấy đứa con trai thì tim đập thịch thịch, ngầu quá xá!
Duệ Thư Bạch thấy người bước vào cứ ngỡ mình ngủ mơ, chứ nếu không, ngài Đại tá của cậu sao lại xuất hiện ở đây? Hắn phải đi Quân khu chứ? Sao cậu lại không biết chuyện gì hết vậy nè? Trời ơi…
Đánh thức cậu khỏi hàng loạt suy nghĩ là âm thanh trầm thấp lạnh nhạt, “Chào các bạn, tôi là Lục Huyền Âm, giữ chức Đại tá Quân khu Thủ đô, ba tuần sắp tới tôi sẽ là người trực tiếp hướng dẫn các bạn những công việc liên quan, mong chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp.”
Vừa nói hắn vừa lướt mắt khắp cả lớp, lúc đến gương mặt thất thần nhìn mình hắn không dấu vết dừng lại một chút rồi dời đi, giây phút đó có ảo giác như hắn đã cười.
Dứt tiếng cả lớp đã vỗ tay rầm rầm, bị sắc đẹp và giọng nói chinh phục, chỉ có một người…
“Đệt mẹ… Minh ơi, mày đánh tao đi, nhanh lên.”
Quý Trường Minh không hiểu lắm, nhưng vẫn đánh vào vai cậu cái bốp, Duệ Thư Bạch hít vào một cái rồi mở miệng, “Đệt mẹ… Đệt đệt…” Cậu như máy lặp chỉ biết mỗi từ ấy.
Quý Trường Minh lo lắng nhìn vẻ mặt hoảng hồn của cậu,”Tiểu Bạch, mày không sao chứ? Sao chửi hoài vậy?”
Cậu ta nghe thấy Duệ Thư Bạch nhỏ giọng đáp, “Mày biết ai đang đứng trên kia không?”
Quý Trường Minh giờ mới thấy người đó quen quen, như nhận ra điều gì, cậu ta run tay mở điện thoại lên, miệng lầm bầm, “Ừ…Tao nhớ tao từng thấy ở, ở…” lát sau:
“Đệt mẹ…”
________
Nhớ vote nha nha tui cảm ơn lắm lun:3