Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em - Bắc Đình - Chương 38: Mày chết với bố
Ăn uống xong xuôi hai người lên đường.
Khu vui chơi tích hợp cạnh trung tâm thương mại nằm giữa Thủ đô, vị trí đắc địa nên lúc nào cũng trong trạng thái đông đúc, có cả người lớn lẫn trẻ em ra vào.
Lúc vào phải mua vé, lúc hai người ra khỏi nhà cũng không còn sớm nên phải đợi cả một hàng dài. Duệ Thư Bạch nhìn mà nản cả người.
Đợi đến lúc vào được khu vui chơi đã là nửa tiếng sau, thật vất vả quá.
Khu vui chơi vô cùng lớn, hết thảy 4 tầng, đủ mọi thể loại, nhìn xung quanh không phải chỉ có trẻ em mới vào đây cậu liền yên tâm hẳn ra.
Lục Huyền Âm thấy cậu thở phào thì buồn cười. Chính cậu muốn đến chơi nhưng lại sợ người ta nói.
Rất nhiều gian trò chơi ở tầng 1, chủ yếu là mấy trò chơi dân gian, lên tầng cao hơn mới là trò chơi điện tử hiện đại.
Cậu kéo ngài Đại tá đến khu bắn phi tiêu, cậu nhớ lúc nhỏ cậu từng chơi trò này, chỉ là mua bao nhiêu cũng chẳng trúng nổi một cây, chính xác là tặng tiền cho chủ sạp.
Hôm nay thời thế thay đổi, cậu phải thử lại!
Lục Huyền Âm ngoan ngoãn theo sau bạn trai nhỏ đứng trước cửa hàng trò chơi.
Thấy cậu lại, ông chủ nhiệt tình chào bán, “Cậu trai trẻ, chơi ném phi tiêu đi, hai mươi ngàn ba tiêu.”
Cậu quyết tâm giật quà, “Cho cháu mười lăm tiêu!”
Ông chủ cười híp mắt đưa cho cậu mười lăm tiêu, Duệ Thư Bạch quay sang Lục Huyền Âm, hỏi, “Anh thích con nào, em lấy cho anh con đó.” Vừa hỏi vừa chỉ vào hàng gấu bông siêu to đằng sau ông chủ.
Lục Huyền Âm nghiêm túc nhìn, sau đó nói với cậu, “Em chọn con nào anh cũng thích.”
Duệ Thư Bạch ra dáng cao thủ, hất cằm, “Đợi em.”
Sau đó…
Mười lăm tiêu, chỉ trúng ba tiêu.
“…” Làm lại được khum?
Vừa nãy còn hùng hổ khoe khoang, bây giờ cậu chỉ muốn đào cái lỗ chui vào cho rồi.
Ông chủ cười ha ha, “Ba tiêu chỉ có thể đổi nước ngọt, sáu tiêu mới được chọn gấu bông.”
Nghĩa là mua ít nhất hai lần mới được con gấu to to kia.
Duệ Thư Bạch sao không nhìn ra mánh khóe của trò này. Khoảng cách từ người chơi đến khung bảng khá xa, ô lại nhỏ, ô trật nhiều hơn ô trúng mà ô trật lại nằm quanh ô trúng, viền ô thì đậm. Tiêu trúng viền cũng không tính. Xác suất trúng gấu bông vô cùng nhỏ.
“Xin lỗi nha anh ơi, hay là uống nước đỡ đi?” Cậu đưa lon nước ngọt cho hắn, ánh mắt thất vọng buồn rầu.
Mé nó, tốn một trăm mua lon nước ngọt mười ngàn. Nước đi này sai quá sai.
Lục Huyền Âm sao nỡ thấy cậu buồn, xoa đầu cậu an ủi, “Đợi anh một chút.”
Nói rồi lấy tiền mua mười hai tiêu từ ông chủ.
Ông chủ vui vẻ đưa tiêu tiếp.
Hôm nay thật có lời nha.
Chỉ là giây tiếp theo ông chủ cười không nổi nữa rồi.
Một tiêu… hai tiêu… sáu tiêu… mười tiêu… mười hai tiêu…
Đều trúng!
Ông chủ tròn mắt, Duệ Thư Bạch cũng tròn mắt.
Cậu vui vẻ kêu lên, quên đi chút buồn bã hồi nãy: “Đỉnh quá! Mau mau mau chọn gấu chọn gấu, ha ha ha!”
Ông chủ không thể tin nhìn hắn. Ông đã nâng độ khó lên nhường này, dường như ai chơi qua cũng khó thắng, chỉ có người đàn ông này, bách phát bách trúng!
Đối với ngài Đại tá, chút trò này chả là gì, có thể đổi được nụ cười của Tiểu Mật Tử nhà hắn rất đáng giá.
Duệ Thư Bạch chọn hai con gấu to nhất trong đám, ôm cả hai con liền không thấy cậu đâu.
Lục Huyền Âm mím môi cười, lấy xe đẩy bỏ gấu vào.
Cậu vẫn chưa hết hào hứng, ôm lấy tay hắn khen ngợi, “Lúc nãy anh siêu đỉnh luôn! Em chả bao giờ trúng cả, anh có thấy ánh mắt ông chủ không ha ha ha.”
Đa số các trò chơi như thế này người chơi rất khó thắng được chủ, dù họ có chơi thế nào thì đa số sẽ thua hoặc hòa vốn, ít khi nào sẽ lời, đương nhiên vẫn có chuyện đó xảy ra, như cậu và Lục Huyền Âm đây.
Nhưng mà…
Cậu phấn khích hỏi: “Lục Huyền Âm, làm sao anh phóng trúng hay vậy? Chỉ em bí quyết với.”
Lục Huyền Âm nhẹ giọng đáp, “Không có bí quyết gì cả, chỉ cần luyện nhiều, canh góc độ và lực tay thôi.”
Duệ Thư Bạch ngơ ngác, “Vậy thôi á?”
“Ừm, thế thôi.”
Thế thôi? Chỉ có thế thôi? Người như cậu không hiểu được cái đẳng cấp đó.
Họ dạo quanh tầng một sau đó lên tầng hai, ánh mắt cậu liền bị mấy cây súng thu hút.
Bên gian hàng có khá nhiều khách, đa số là đàn ông. Duệ Thư Bạch tò mò lại xem. Là trò bắn súng, chỉ là cái này dùng súng điện tử, ngắm bắn vào một màn hình lớn.
Chỉ là nãy giờ xem không thấy ai thắng.
Cậu muốn chơi nhưng mà cậu biết mình không có khả năng ngắm bắn đó. Cho nên…
Lục Huyền Âm đón lấy ánh mắt nóng bỏng kia. Bắn súng là nghề của anh rồi chứ gì, hắn đọc ra câu đó trong đôi mắt long lanh kia.
Đại tá vì chiều lòng người yêu mà chen chân vào đám đông đằng kia, cái loại địa điểm mà hắn ngày thường chẳng buồn nâng mắt nhìn.
Có vài người thấy hắn đến thì cười bảo: “Cậu trai cũng muốn thử à? Khó lắm đấy, tôi bắn cả buổi rồi vẫn chỉ có vài cái bánh thôi.”
Lục Huyền Âm không đáp, chỉ bỏ tiền ra mua một nắm đạn nhựa.
Duệ Thư Bạch híp mắt cười: “Anh ấy lợi hại lắm.”
Người đó cười cười nhìn hai người.
Lục Huyền Âm cầm súng, tư thế tiêu chuẩn ngắm vào điểm trên màn hình. Chỉ là ngài Đại tá vừa ngắm liền biết lý do tại sao không ai bắn trúng.
Đối với người chuyên nghiệp cầm qua vô số loại súng kinh qua bao trận đánh thì chút tiểu xảo này không qua được mắt hắn.
Thước ngắm của súng bị chỉnh lệch đi một nấc. Cho nên ngắm vào mục tiêu trên màn hình thì đạn sẽ lệch khỏi quỹ đạo.
Hắn nhích súng sang một chút, vững vàng bóp cò… Trúng mục tiêu!
“Ồ!” Đám đông ồ lên. Duệ Thư Bạch kiêu ngạo cười rộ.
Đã bảo ngài Đại tá siêu lắm mà.
Sao đó một nắm đạn đều trúng vào một điểm duy nhất trên màn hình. Nếu ban đầu ai còn cho rằng hắn may mắn thì cuối cùng chỉ có thể ngã mũ thán phục, còn mặt mày ông chủ đã xanh lè.
Duệ Thư Bạch vui vẻ tiếp tục chọn gấu.
Một nắm đạn nhựa kia đổi cho cậu được ba con gấu bông.
Xe đẩy hàng đã chất đầy gấu khiến người khác ao ước, đặc biệt là mấy cô gái. Họ quay sang cằn nhằn bạn trai của mình.
“Anh nhìn bạn trai người ta kìa!”
“Một xe gấu luôn, vừa đẹp trai vừa giỏi!”
“Oa em cũng muốn!”
Mấy người đàn ông nhìn hắn như kẻ thù, nhưng Duệ Thư Bạch lại vui vô cùng.
Hai người song kiếm hợp bích càn quét khu trò chơi, lái xe, thực tế ảo, đột kích…
Cả ngày hôm đó đôi bạn trẻ nắm tay nhau chơi đến vui vẻ, chủ yếu là Duệ Thư Bạch quên mình, Lục Huyền Âm thì luôn mỉm cười chiều chuộng không giới hạn.
Lúc ngưng chơi là do cái bụng réo ầm ĩ đòi ăn.
Lục Huyền Âm nhìn cậu ăn, dịu dàng hỏi: “Vui không?”
Cậu phồng má gật đầu, vội nuốt rồi đáp, “Vui lắm. Thu thật nhiều gấu bông!” Hôm nay chơi cái nào có gấu thì cậu chỉ lấy gấu, nên kết quả là hai xe gấu thật to.
Lục Huyền Âm xoa tóc cậu làm cậu đỏ mặt. Hôm nay gấu của cậu chủ yếu là do Lục Huyền Âm mang về. Hắn không phàn nàn một câu, mày cũng không nhíu một cái khiến Duệ Thư Bạch vừa thỏa mãn vừa rung động.
Sao cậu có thể với tới một người đàn ông hoàn mỹ này nhỉ? Chắc nhiều cô gái khóc lắm…
Vừa nghĩ vừa cười khúc khích.
Lục Huyền Âm bất đắc dĩ lắc đầu.
Duệ Thư Bạch ăn xong thì kéo Lục Huyền Âm đi trung tâm thương mại, số gấu bông thì kêu xe chở về nhà.
Cậu hào hứng dẫn hắn vào khu bán đồ đôi cho các cặp đôi.
Lục Huyền Âm nháy mắt hiểu ý cậu, tim như bị gõ một cái, nở nụ cười.
Cậu nói, “Ngày đầu đi hẹn hò, phải có chút đồ làm kỷ niệm chứ.”
Đoạn, quay sang hỏi nhân viên: “Chị ơi, khu đồ đôi cho nam nam ở đâu ạ?”
Nhân viên thấy khuôn mặt đẹp trai của câuk thì tim đập chậm vài nhịp, ngó qua Lục Huyền Âm thì ngừng cả thở.
Lát sau cô ấy mới lắp bắp đáp, “Ở, ở bên kia, đi thẳng rẽ trái là tới thưa tiên sinh.”
Cậu cười tươi cảm ơn cô ấy rồi kéo bạn trai rời đi.
Cô gái lúc nãy vẫn còn đứng hình.
Ối mẹ ơi, hai người kia đẹp trai quá trời luôn! Nhưng người ta yêu nhau, hai chàng trai soái khí kia là một đôi, thật khiến người ta phấn khích, lại làm tim người ta tan vỡ.
Cô ấy ôm tim cảm khái một chút.
Trong khu đồ đôi có thêm vài cặp khác cũng đang lựa đồ. Cậu nhìn xung quanh, sau đó chọn một bộ, “Thế nào?”
Lục Huyền Âm vô cùng chuyên chú xem xét sau đó gật đầu, “Đẹp.”
Lấy!
“Bộ này?”
“Màu hơi tối, không hợp với em.”
Bỏ qua!
“Cái này?”
“Ừm.”
Lấy!
“Cái này? Cái này? Cả cái này?”
Lục Huyền Âm vẫn nghiêm túc nhận xét, khiến mấy cặp xung quanh tròn mắt nhìn.
Má ơi thần tiên chiều bạn trai gì đây?
Lúc tính tiền, Lục Huyền Âm vừa định quẹt thẻ thì bị Duệ Thư Bạch lườm.
Hắn rụt tay lại, hỏi, “Sao thế?”
Cậu nhỏ giọng nói, “Để em trả.”
Nói rồi lấy thẻ tính tiền. Không phải lòng vòng giả vờ mà là dứt khoát đưa thẻ.
Hôm nay tiền chơi trò chơi đều là Lục Huyền Âm trả, con số không nhỏ vì những trò chơi điện tử phí chơi cũng không rẻ, cậu chưa từng hẹn hò nhưng cậu biết khi đi chơi nếu có thể đừng để một người chi hết, bản thân vẫn nên trả một cái gì đó.
Lục Huyền Âm giúp cậu xách túi, đi bên cạnh như người bảo hộ chàng thiên sứ nhỏ.
Chỉ là khi hai người chưa ra khỏi cửa thì đã gặp hai người khác bước vào, gương mặt kia quen thuộc với Duệ Thư Bạch vô cùng, đến nỗi cậu thấy khí nóng bốc lên tới đỉnh đầu, vô thức dừng chân nhìn chằm chằm đôi nam nữ thân mật kia.
Lục Huyền Âm thấy cậu ngừng bước nhìn về một phía thì nhíu mày, “Sao thế?”
Duệ Thư Bạch giận run, mặt mày mất đi nét cười tươi vui khi nãy, cậu lầm bầm, “Mẹ nó thằng khốn, mày chết với bố!”
________
P/s: Loa loa loa, truyện thiên về tình cảm nhân vật là chủ yếu, các tình tiết khác chỉ là công cụ gia tăng tình cảm đôi chim cu…
Vở kịch nhỏ hàng ngày.
Đại tá: Lặn đi đâu mà tới nay mới cho chúng tôi gặp nhau? *Hung dữ*
Bà chủ Bắc: Á á á, nói chơi thôi, tôi đi viết chương mới đây! *Chạy*