Quân Hoa Lưỡng Sinh Truyện - Ngữ Tuyết - Chương 43
– Nhìn nàng ta kìa, thật chướng mắt a!
– Hoa Nhi, bình tĩnh đã
Từ nhỏ Trình Thương Hạo thì quấn lấy nàng không buông, còn Trình Thi đối nàng lại như nước với lửa, gặp nhau là cãi vả hoặc thậm chí đánh nhau.
Bốn nữ nhân ngồi đó quan sát, Trình Thi đi đến chỗ chưởng quầy.
– Xin lỗi khách quan, hôm nay đông khách, hay là người đến tửu lâu khác
– Ta không đi đấy, ngươi đuổi bọn họ đi là được rồi
Nàng ta ngang ngạnh không chịu đi mà lại bắt chưởng quầy đuổi khách, chưởng quầy bị nàng ta làm cho khó xử.
– Vị khách quan này e là làm vậy không ổn
– Có gì mà không ổn, có biết tiểu thư nhà ta là ai không, tiểu thư nhà ta là nhị tiểu thư của Phong Thương giáo
Nha hoàn bên cạnh cậy thế chủ mà hất mặt lên trời nói với chưởng quầy, cả đám cả chủ lẫn tớ không một ai tốt lành.
– Cái này…
– Chưởng quầy, kệ nàng ta đi, người của Phong Thương giáo thì có gì ghê gớm đâu
Quân Hoa tính tình nóng nảy đương nhiên không thể ngồi yên nhìn nàng ta hống hách ở nơi này, Trình Thi nhìn ra là người quen liền chuyển mũi giáo về phía nàng.
– Ta tưởng là ai, hóa ra là phế vật Ngọc Lam môn
– Phế vật thì sao, còn tốt hơn cái đồ gà mái nhà ngươi
– Ngươi dám nói ta gà mái, có tin ta giết ngươi không
– Ngươi có gan thì thử, chỉ sợ Phong Thương giáo của ngươi cùng bồi táng với ta thôi
– Hừ, đừng hòng dọa ta, ta sợ chắc!
Trình Thi động thủ, Nhiêu Vân cùng Anh Hạ và Ngưng Lạc chạy đến giúp nàng, cả quán trọ bị một đám nữ nhân làm cho hỗn loạn.
Khách đến tửu lâu đều bị bọn họ dọa chạy mất, đám người của nàng còn có của Trình Thi đánh nhau đến bên ngoài.
Cả đám người chỉ thượng cẳng chân hạ cẳng tay, trên người bắt đầu xộc xệch, Quân Hoa bỗng khụy xuống ôm lấy chân Trình Thi.
– Trình cô nương, cô đừng đánh bằng hữu của ta, ta nhường phu quân cho cô là được mà…
…Ta biết cô có ý với phu quân của ta, ta không cầu gì hơn, chỉ mong cô để yên cho bọn ta, ta sẽ rời đi thật xa
Nước mắt phối hợp mà thi nhau rơi xuống, nàng đã cố tình lớn tiếng để mọi người ở đó đều nghe, bây giờ dân chúng hiếu kì vây quanh bọn họ.
Nàng một bộ đáng thương làm cho mọi người đồng tình, ai cũng nghĩ Trình Thi cướp phu quân còn bắt nạt nàng.
– Cô nương kia là con cái nhà ai mà ngang tàn như vậy, đã cướp phu quân của người ta rồi còn đánh người ta như vậy
– Đúng đó, nghe nói là nhị tiểu thư Phong Thương giáo
– Sao lại có hạng người không biết điều vậy chứ
Xung quanh toàn là những lời bàn tán đều nhắm đến nàng ta, Trình Thi tức giận nghiến răng đá nàng ra.
Quân Hoa bị nàng ta đá trong lòng thầm kêu nhẫn nhịn, nàng giả vờ ngất đi, xung quanh lại càng náo loạn hơn.
– Các ngươi im lặng hết cho ta, còn nói nữa ta cắt lưỡi các ngươi
Trình Thi vừa nhìn liền biết là quỷ kế của nàng, ánh mắt tức giận pha lẫn độc ác nhìn nàng rồi chuyển hướng sang dân chúng đang vây xem.
– Đồ ả đàn bà độc ác
– Đúng vậy, còn đòi cắt lưỡi chúng ta
– Ném chết nàng ta đi
Dân chúng phẫn nộ dùng rau củ ném vào đám người Phong Thương giáo, có người còn nhặt cả đá ở ven đường.
Quân Hoa bị đám người Nhiêu Vân âm thầm khiêng đi từ lúc nào, để lại cho Trình Thi xử lý một mớ hỗn loạn.
– Phù, nàng ta dám đá ta, hừ
– Hoa Nhi, có sao không?
Ba nữ nhân lo lắng hỏi han, nàng không có linh lực bị nàng ta đá một phát thôi mà đã ê ẩm cả người rồi.
– Không sao, bây giờ nàng ta chắc còn thảm hơn cả ta
– Ừm, đáng đời nàng ta mà, ba vị tỷ tỷ, bây giờ chúng ta thành ra như vậy, phải làm sao đây?
Ngưng Lạc nhìn bộ dạng của cả ba người không khỏi phì cười, bốn người nhìn nhau, nhìn đến bộ dạng đối phương thì cười rộ lên.
Đầu tóc vừa nãy bị túm giờ rối bù lên, mặt mày thì lấm lem nhìn thảm hại nhưng lại có chút buồn cười.
– Gần đây có tiệm y phục là sản nghiệp nhà ta, đến đó đi
– Vân Nhi tỷ tỷ, thật ngưỡng mộ tỷ nha!
– Đi thôi, hôm nay chúng ta đi thăm sản nghiệp của Vân Nhi a!
Thay xong y phục, cả bốn người rủ nhau đến khu rừng gần đó săn bắn, hoàn toàn xem nhẹ chuyện vừa mới đánh nhau.
– Ây yo, nhìn xem là ai nữa vậy kìa!
Liếc mắt đã trông thấy Trình Thi cũng dẫn người đến, nàng ta cũng trông thấy đám người của nàng.
– Ngọc Quân Hoa! Ngươi dám chơi xấu!
– Cái đó không gọi là chơi xấu, cái đó gọi là đánh không lại thì dùng mưu
– Ngươi… ta mặc kệ, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi
– Đến đây, ta sợ ngươi quá đi!
Vừa mới đánh nhau xong lại đụng mặt lần hai, đủ thấy hôm nay phải đánh một trận thật lớn rồi, vậy là hai bên lại xông vào tiếp tục đánh nhau.
– Trình Thi, ngươi dùng linh lực!
Cả đám nữ nhân tay đấm chân đá, Trình Thi lại sau lưng nàng vận linh lực, nàng bị trúng một chưởng của nàng ta miệng rỉ ra máu tươi.
– Hoa Nhi, muội bị thương rồi
– Không sao, xem ra nàng ta chỉ có nhiêu đó
– Hừ, còn cứng miệng, xem ra ta phải cho ngươi nếm mùi
Trình Thi tay bắt đầu tụ linh lực đánh về phía nàng, nàng không muốn mọi người bị liên luỵ nên đẩy họ ra.
– Người của bản tọa mà ngươi lại dám động!
Luồng linh lực giữa chừng bị chặn lại, Quân Hoa đưa mắt nhìn hắn vừa hay hắn cũng nhìn nàng.
– Ca ca, ban nãy nàng ta đánh Hoa tỷ tỷ bị thương, huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho tỷ ấy
Ngưng Lạc thấy ca ca mình đến liền đỡ nàng lại trước mặt hắn cáo trạng, Doãn Trì Uyên đưa ánh mắt âm lãnh nhìn sang Trình Thi.
Cũng may hắn thấy không yên tâm liền đi theo hai người, nếu không thì làm sao biết nàng bị ức hiếp như vậy.
Trình Thi từ nhỏ kiêu ngạo, hống hách đã quen, nay gặp hắn còn không biết thân phận là ai, nàng ta tuy bị hắn dọa có chút sợ nhưng nhìn gương mặt tuấn mĩ này lại nổi lên sắc tâm muốn chiếm đoạt.
– Ngọc Quân Hoa, ngươi đánh không lại liền tìm cứu viện sao…
…Có điều nam nhân này không tồi, chi bằng ta cướp hắn về làm nam sủng thì sao nhỉ!
– Ngươi có gan thì cướp đi
Nàng ta đúng là không biết sống chết, lại dám đòi cướp một đại ma đầu về làm nam sủng, nàng ta thảm rồi!
– Muốn chết
Ánh mắt hắn càng âm u hơn, muốn đường đường là tông chủ Cửu Thần Tông hắn trở thành nam sủng của nàng ta là chuyện không thể nào, nàng ta đến xách giày cho hắn, hắn còn ngại bẩn giày đấy.
– Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn theo ta, nếu không thì ngươi chết chắc
– Thử xem, ta cũng muốn biết bản lĩnh của nhị tiểu thư Phong Thương giáo ra sao
Hắn chợt thay đổi sắc mặt, bên khóe môi treo nụ cười nhưng là âm lãnh đến cực hạn, chỉ có người thân cận mới biết, khi hắn cười là lúc hắn đang muốn giết người.
Có điều với nàng thì lại khác, hắn không nhận ra nhưng người tinh ý sẽ hiểu, hắn rất hay cười với nàng, còn là cười sủng nịch, khác với nụ cười lúc này.
– Rượu mời không uống muốn ương rượu phạt, ngươi đừng hối hận đó
– Bản tọa từ trước đến nay chưa biết đến hai từ đó
Còn chưa đợi nàng ta ra tay, Doãn Trì Uyên đã động thủ trước, chỉ một đòn duy nhất đã đánh nàng ta văng ra xa.
– Hà Thụy, đem nàng ta đến đây
– Dạ
Hà Thụy nghe lệnh phi thân đến xách nàng ta như xách con gà đem quăng đến trước mặt hắn, chỉ vỏn vẹn có một chiêu mà đã đủ hạ gục Trình Thi rồi.
– Sao, còn muốn đánh nữa không?
– Ngươi rốt cục là ai?
– Bản tọa là người hôm nay tiễn ngươi xuống địa ngục đấy
– Ngươi dám!
Hắn cao ngạo nhìn Trình Thi dưới chân, đối với hắn nàng ta chẳng là gì cả, bình thường không đả động đến thì thôi đi, hôm nay nàng ta dám đả thương người của hắn, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
– Để xem ta có dám không
Đến lúc này Trình Thi mới biết bản thân chọc nhầm người rồi, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà tha cho nàng ta, phải biết rằng Doãn Trì Uyên hắn không phải người lương thiện.
Tay hắn từ lúc nào đã tụ một quả cầu linh lực, nàng ta sợ hãi lê về phía sau.
– A Uyên, đừng giết nàng ta, như vậy đủ rồi
– Nàng lại mềm lòng rồi
– Không phải ta mềm lòng, nếu huynh giết nàng ta thì sẽ là kẻ thù với Phong Thương giáo
– Kẻ thù của ta cũng không ít, thêm một Phong Thương giáo chẳng sao cả