Quan Hệ Tình Nhân - Chương 70 - Vân thy sẽ ra nước ngoài
Trợ lý chạy đến kéo Phong Dật lại, nói thầm với cậu ta.
”Cậu để ý chút, nơi này vẫn còn nhiều con mắt đang để ý chúng ta đấy.”
Phong Dật liền lùi về sau, sau đó nhẹ giọng nói:
“Chị Lưu Ly, chị có thể đi ăn cùng em không?”
Lưu Ly cười cười, Phong Dật lại cố tỏ ra ngầu lòi trước mặt mọi người rồi đây.
”Ưm….hôm nay chị có việc, để hôm khác chị sẽ mời em một bữa hoành tráng hơn nha.”
Phong Dật có chút tiếc nuối nhưng đành vậy.
”Vậy hứa đãi em một bữa thật lớn đấy. Chị sắp thành siêu sao nổi tiếng rồi mà.”
Lưu Ly cười cười: ”Được rồi, chị hứa.”
Sau khi Phong Dật rời đi, Lưu Ly cũng rời đi ngay sau đó.
Đi trên con đường rộng lớn, cảm giác như tâm hồn như nhẹ đi bớt.
Bỗng Lưu Ly sững người lại, ánh mắt không ngừng chú ý đến một bòng người đằng xa kia.
Hình ảnh thật quen thuộc ấy.
Là Bảo Ngọc
Nghe nói sau vụ tai nạn đó, Bảo Ngọc đã đi nước ngoài du học rồi mà, tại sao lại về đây.
Cô bất giác rời khỏi nơi đó trước khi bị Bảo Ngọc nhìn thấy. Cô càng sợ
cảm xúc của mình sẽ bất giác mà bộc phát khi đối diện với Bảo Ngọc.
Trong năm năm đó, người duy nhất đứng ra bảo vệ, nói giúp cho cô trước đám nhị đại ấy chỉ có một mình Bảo Ngọc.
Sau khi về lại căn hộ, Lưu Ly liền tìm đến một ly rượu để bình tĩnh lại.
Mọi chuyện tính đến giờ cũng đã lâu lắm rồi, chắc Bảo Ngọc cũng không còn
nhớ đến cái tên ‘Ly Tâm’. Giờ đây Lưu Ly cũng đã sống với thân phận mới.
Cô sẽ không luyến tiếc đến quá khứ ngày xưa nữa.
Điện thoại Lưu Ly rung lên, có thông báo đến.
Là Hạ Dương, hắn gửi tin nhắn đến.
[Hạ Dương]: Chúc mừng em đã công bố phim mới thành công, anh có gửi quà đến em.
Lưu Ly ra cửa, đúng là có một món quà gửi đến. Là một chiếc váy từ nhãn hiệu V.
Từ lúc còn sống chung với Hạ Dương, hắn luôn chọn đồ cho Lưu Ly từ nhãn
hiệu này. Ngay cả Vân Thy cũng luôn dùng đồ của nhãn hiệu V này.
Hẳn là Hạ Dương luôn mua cho Vân Thy, tiện tay mua cho cô.
Lưu Ly nhắn lại đáp lời Hạ Dương: Cảm ơn anh, tôi sẽ trân trọng nó.
Ngày hôm sau, Lưu Ly ăn mặc kín đáo đến bệnh viện thăm bà.
Khi Lưu Ly vừa bước vào, bà đang nói chuyện với người điều dưỡng. Vừa nhìn
thấy Lưu Ly, khuôn mặt bà liền hiện lên tia vui sướng.
“Lưu Ly của bà, mau đến đây nào”
Lưu Ly bước đến ngồi gần: “Xin lỗi, dạo này cháu bận quá. Bây giờ mới có thời gian đến thăm bà.”
“Không sao không sao, cháu đến thăm bà là được rồi.”
“Dạo này bệnh của bà đã đỡ hơi chưa”
Bà cười cười: “Vì Lưu Ly đến thăm nên bà khoẻ hẳn rồi.”
Bà liền lấy trong túi áo những viên kẹo chanh nhỏ đặt vào lòng bàn tay Lưu Ly:
“Cho cháu.”
Lưu Ly nhìn những viên kẹo nhỏ trong tay, đôi mắt của cô hơi ửng đỏ liền ôm chầm lấy bà.
“Cháu xin lỗi, xin lỗi bà.”
“Lưu Ly của bà ngoan lắm”. Bà lão ôm Lưu Ly vào lòng, xoa xoa đầu cô.
Bây giờ người duy nhất quan trọng đối với cô chỉ có một mình người bà này.
Tuy không phải là máu mủ ruột rà gì nhưng cô sẵn lòng đánh đổi mọi thứ
vì người thân duy nhất này của mình.
Sau một lúc trò chuyện thì cũng đến lúc bà nghĩ ngơi. Lưu Ly cũng rời khỏi phòng để dành thời gian cho bà nghĩ.
Lưu Ly ra ngoài hín thở không khí trong lành, cô liền thấy Hạ Dương từ phía xa đang nói chuyện cùng Vân Thy.
Hạ Dương vừa thấy Lưu Ly liền đi đến chỗ của cô. Nhìn từ xa cũng đã thấy sắc mặt của Vân Thy chẳng dễ chịu gì.
“Em đến để kiểm tra vết thương sao.”
Lưu Ly không nhanh không chậm nói: “Không, tôi đến thăm bà”
“Bà của em đã khoẻ hơn chưa?”
Lưu Ly lịch sự nói: “Cảm ơn anh, nhờ sự giúp đỡ của anh nên bà đã khoẻ hơn rồi.”
“ừm.”
“…”
“…”
Sau một khoảng im lặng, cuối cùng Hạ Dương lên tiếng.
“Vân Thy…cô ấy tuần sau sẽ ra nước ngoài.”
Lưu Ly bình tĩnh nói: “Tại sao vậy? Cô ta không khoẻ nên đi nước ngoài chữa trị sao”
Hạ Dương: “Một phần là vậy.”
Lưu Ly cười cười: “Dù sao tôi cũng không quan tâm cô ta sẽ làm gì.”
“Em…rất ghét cô ấy sao”
“…”. Sự im lặng của Lưu Ly như không phủ nhận điều ấy.
Tuy Vân Thy không gây hại gì đến cô nhưng cô ta luôn mang đến một cảm giác không mấy dễ chịu khi tiếp xúc.
Cuộc điện thoại gọi đến lúc đó cho Hạ Dương vẫn còn một vài nghi vấn, cô gần phải làm rõ chuyện này.
Hạ Dương hơi trầm mặt: “Hẳn là vậy rồi….”
“Tôi không muốn nói đến chuyện này nữa, không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép rời đi trước.
Khi Lưu Ly vừa quay mặt rời đi, Hạ Dương liền nắm lấy cánh tay cô lại.
“Em có thể cùng anh đi dạo phố không?”
“Xin lỗi anh, ngoài chuyện giường chiếu với anh thì tôi không còn trách nhiệm khác.”
Cái hợp đồng quái quỷ này cũng đã bắt đầu từ hơn một tháng rưỡi rồi. Còn đến hơn một tháng nữa.
Thật sự là quá lâu. Đáng ra phải giới hạn thời gian ngắn hơn mới đúng.
Nhưng đối với Hạ Dương cái hợp đồng này thật sự quá nhanh. Chỉ còn hơn một
tháng nữa, Lưu Ly với hắn sẽ không còn giữ một mối quan hệ nào nữa.
Thực sự quá ngắn. Hắn muốn quay ngược thời gian để kéo dài ít nhất cũng phải vài năm mới đúng.
“…”
“Vậy em dành hôm nay ở với anh, anh sẽ rút thời gian còn một tháng.”