Quả Đào Chanh Chua - Quýt Đào - Chương 8: Chào cờ đầu tuần (1)
Cay, thật sự rất cay nhưng mà cũng khoái.
Ánh sáng chiếu xuống khắp cả mặt đường, luồn gió se lạnh thổi tạt qua tựa như muốn nói rằng: “Đồ không có bồ ôm, lạnh chết mày đi, ta thổi, ta thổi”.
Hôm nay tôi không đi xe, vì chiếc xe đạp điện hư mất rồi, lại hư bình đấy. Đang đi thì tôi nghe thấy tiếng kèn bất chợt từ sau lưng, chiếc mỏ hỗn không thể kìm được bèn thốt lên:
“Cái đếch gì thế?”. Tôi thầm chửi vừa đủ để bản thân nghe.
“Tao, Thịnh Thịnh”. Nó chạy kè kè bên tôi, miệng huýt sáo như muốn đấm cho.
Tôi nheo mắt nhìn nó một cách khinh bỉ, khẽ nói:
“Đi xe mà chạy chậm thế? Vision cơ, không đi nhanh thì mấy chú công an lại cho cái biên bản.”
“Giờ này không có đâu trễ rồi, qua chốt rồi”. Thịnh ngửa đầu ngáp ngắn ngáp dài rồi gật đầu đáp.
Tôi cười méo xệch, đột nhiên nó ngừng xe, mở cóp xe lấy đâu ra một cái mũ bảo hiểm màu trắng kèm kính phi công đội lên đầu tôi, mặt tôi lúc này nheo lại, mắt nheo, miệng méo, ánh mắt khinh bỉ nhìn Thịnh. Nó lại bật cười, ánh mắt có bảy phần bất lực, ba phần bất an, Thịnh bước lên xe, ngoắc ngoắc ngón tay.
“Lên đi, tao chở, đợi đi cùng mày đến trường thì không khéo người ta chào cờ xong mất”.
Tôi hơi e dè vì mấy hôm nay hình như có thân thiết hơi quá. Nhìn mặt Thịnh cũng có chút không nỡ, dù sao nãy giờ cũng đợi mình.
Thân một chút nữa, chắc chắn không dính vào tình yêu đâu.
Tôi vừa lên, nó phóng xe nhanh đến mức tôi phải bám vào áo đồng phục của nó. Không phải là do tôi ảo giác hay do nó mà tôi cảm giác đây là cố ý!
“Chậm thôi, mùa thu sang đông đấy, lạnh chết tao rồi”. Tôi run đến mức môi đánh cầm cập.
“Đến rồi, xuống cầm cặp rồi đợi tao”. Thịnh đưa cặp của nó cho tôi, tôi ôm lấy chiếc cặp màu đen khá to.
Tôi đứng trong mái vòm, tay run lên vì lạnh, môi đánh bò cạp. Sáng chạy vội quá nhanh nên quên mất là mang áo khoác, với cả tôi ỷ hôm nay mặc áo dài nên không có gì phải mặc áo khoác cả.
Nhìn về phía sân trường, mọi người tụ tập sắp xếp ghế cho ngay hàng thẳng lối. Đặc biệt là các bạn nam, các bạn bê những xấp ghế dài để sắp cho các bạn nữ ngồi. Vâng, đó là con trai lớp người ta, còn bọn con trai lớp tôi á? Chúng nó giờ chắc còn bấm game trên lớp cơ.
Đấy, vừa nói xong, những đứa con gái lớp tôi khiêng những chồng ghế ra trước sự ngỡ ngàng của những lớp khác, những sự cười trêu của các em khóa lớp mười.
“Ủa? Con Thư, thằng Thịnh kìa, á à, lại đi chung cơ”. Nhỏ Hân vừa bê chồng ghế vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vào tôi.
“Đâu? Đâu? Đâu? Quàooo, thứ dữ”. Bình đứng bên cạnh Hân cũng lên tiếng, hú hú hí hí như Tôn Ngộ Không.
Tôi ngoái đầu nhìn lại phía sau, Thịnh vừa đi vừa ấn điện thoại, tôi đưa cặp cho nó, nó đeo lên vai. Quốc Thịnh bỏ điện thoại vào túi quần, đi đến khoác vai tôi kéo tôi đi, môi nó cười cười lộ lên hàm răng trắng, nói tiếp
“Kệ tụi nó đi, bọn tào lao cả đấy.”
Tôi cũng khoái khoái, miệng không nhịn được mà cười.
Khi lên lớp cất cặp xong thì tôi cũng đi xuống, Thịnh cũng đi theo phía sau tôi. Tiết đầu là tiết chào cờ, tôi ngồi cùng Hân cho dễ nói chuyện, vì nó chán cực.
“Má tụi mày, khai nhanh? Cái gì đây? Sao đi chung hết lần này qua lần khác vậy”. Hân nhìn tôi cười nụ cười mất hết năm mươi phần nhân tính.
“Có gì đâu, nhiều chuyện ghê”. Tôi phủi phủi tay, tỏ vẻ rằng đây là chuyện bình thường nhưng miệng tôi không thể ngừng cười.
“Có gì đâu không à, mang tiếng anh em, hỏi thì nói không gì, Thịnh, mày xem con Thư nói đúng không?”. Bình chống tay lên cằm, giọng có phần trêu chọc, quay ra phía sau nhìn Thịnh.
Thịnh tắt điện thoại nhìn lên, khuôn mặt của Thịnh hôm nay có phần tươi tắn hơn mọi lần, nó vui vẻ đáp:
“Thư nói gì chả đúng.”
Ầm..ầm..ầm…
Nghe như sét đánh bên tai, giọng nói đó, điệu cười đó, câu nói đó, không- thể-nào-là-Quốc-Thịnh.
Tôi ngượng nghịu cười xung quanh, lúc này muộn rồi, hàng dưới, hàng trên đều quay xuống nhìn tôi, bao gồm cả Mai Hương nhìn tôi với ánh mắt không thân thiện.
Khi tôi không biết phải làm thế nào với bọn đang bàn tán xôn xao và vẻ mặt thỏa mãn của Bình và Hân thì nghe thấy tiếng micro của thầy vang lên, thầy cứu tôi một mạng trông thấy.
Câu nói quen thuộc hàng ngày tôi chán ghét giờ đây đã trở thành vị cứu tinh trong lòng của tôi:
“Mời quý thầy cô cùng tất cả các em đứng lên làm lễ chào cờ”
Vừa kết câu, tất cả các học sinh, bao gồm thầy cô, bác bảo vệ, cô lao công, toàn thể nhân viên đội ngũ trong trường cùng đứng dậy hướng về lá cờ đỏ sao vàng được đặt ở giữa sân trường thể hiện sự kính trọng, trang nghiêm.
“Tất cả đứng im, chào cờ, chào. Quốc Ca”. Tiếng thầy sinh hoạt Đoàn vang lên đầy vang vọng.
Giọng thầy vừa dứt, tiếng nhạc hùng hồ ‘Quốc Ca’ vang lên, đứa nào đứa nấy lại thay nhau mà nổi da gà vì bản nhạc quá đỗi hào hùng. Đứng trong hàng ngũ, bọn tôi hát khá nghiêm túc, hôm nay tổng thể lớp hát khá hay làm cho một phó văn nghệ như tôi cũng hài lòng. Đặc biệt là cái loa phát thanh bên cạnh tôi – Lưu Trường Bình, thằng đấy hát như muốn cho cả thế giới biết giọng hát trời ban của mình.
Thảm họa âm nhạc.
Sau khi kết thúc phần hát Quốc Ca thì đâu lại vào đấy, các tiết mục trình bày lần lượt được phát biểu.
“Má, khi nãy hát gì hát to thế, đứng gần muốn hỏng màng nhĩ”. Nhỏ Hân quay sang nhìn thằng Bình – người từ nãy đến giờ tự hào vì điều đấy.
“Tao tự hào đất nước này, hát to để thể hiện sự kính trọng thôi, làm sao? Ý kiến?”. Bình nghênh mặt nhìn Hân, hai bọn này như muốn đấm nhau.
“Ê này Thịnh, hôm nay bọn tao qua nhà mày nha”. Bình ngả người ra sau người thằng Thịnh, khung cả khá hữu tình cơ.
Thịnh nhìn lên rồi lại nhìn xuống, vẻ mặt suy tư đầy trắc ẩn, đẩy lưng Bình lên, nụ cười dần hơi tắt.
“Sang làm gì?”.
“Thư, Thư sang nhé? Nào nói là Thư muốn sang đi”. Bình vỗ vai tôi, mè nheo mà năn nỉ.
“Không đấy–“. Tôi như chợt suy nghĩ lại, miệng lại mấp máy nói tiếp: “Thư muốn qua”.
“Bé Hân cũng muốn qua ó”. Hân quay xuống, nhìn thằng Thịnh rồi lại giở cái giọng như mía lùi ra.
“Nào nào, người anh em, chả lẽ không muốn cho bé Thư qua hả?”. Bình đặt tay lên vai Thịnh.
“Gì? Bé Thư rồi bé Hân đâu hả thằng kia??”. Hân véo vào đầu gối Bình khiến Bình nhăn cả mặt.
“Bé Hân như hổ gào nên đợi lượt sau đi, à bé Hân là phải sang nhà anh Hoàng ở lớp 12A6 nhỉ?”. Bình nhếch môi như đoán trúng thứ gì đó chính xác.
Hân nó ngó nghiêng dáo dát nhìn xung quanh, sau đó quát thằng Bình:
“Đệch, nhỏ thôi dm”.
Cũng biết yêu rồi hả trời?
Tôi ngoái đầu nhìn Thịnh, lại bấm điện thoại rồi, ghét ghê. Điện thoại có sức hút hơn mình hả?
Nội tâm tôi gào thét lo mà chơi với cái điện thoại hoài luôn đi.