Quả Đào Chanh Chua - Quýt Đào - Chương 7: Học Kèm (3)
Một sáng em ngồi đan móc đan móc đan
Anh ngồi xem đá tan đá tan
Xem thời gian nó trôi nó chan
Vào trong
Cà phê
Đang hòa tan khẽ trong cái can
Có phải hai đứa đang rất an lành
Trong bức tranh của anh không nàng?…”
Tiếng bài hát vang trong loa bluetooth mà tôi mang theo để vừa nghe vừa học.
Tôi không biết từ nãy đến giờ nghe được gì, chỉ biết là Thịnh trông đẹp trai quá. Chắc là nắng tăng dame đẹp trai hả?
Aaaa, tỉnh lại đi, người ta thường hay nói ‘nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa’ chắc chắn là như vậy.
Thịnh nhìn tôi, có vẻ hiểu nãy giờ tôi không chú tâm, nó đưa tay chỉ vào câu nó vừa giảng, hỏi tôi:
“Câu này mày làm thế nào?”
Tôi ngớ người chợt tỉnh, thôi xong. Từ nãy đến giờ nghe được gì nhỉ, tôi gãi gãi gáy đầu gượng gạo đáp:
“Nãy..nãy giờ tao..tao thấy mày rất đẹp hihi rất đẹp”
“Tập trung nghe đi, không thì tao về đó”. Thịnh kí đầu tôi, dù vậy hình như Thịnh cười tôi, nụ cười rất tự nhiên, rất thiếu nữ, rất đẹp, tuyệt vời.
Uhhh tôi thầm ngưỡng mộ.
Sau thời gian mươi phút, Thịnh lấy ra một tờ đề gồm mười câu y như khi nãy. Nhưng vấn đề ở đây không phải là khoanh đáp án mà là giải thích từng câu. Tôi tự tin với sức ghi nhớ của mình mà.
Khi tôi và Quốc Thịnh tiếp tục làm bài tập đợt hai, từ phía cửa mở ra, một cô gái bước vào, tôi ngước nhìn xem vì bản tính tò mò. Thì ra là Mai Hương.
Chẳng biết cố ý hay vô tình mà Mai Hương lại đến bàn bọn tôi, cô ấy đặt chiếc túi xách hàng hiệu xuống bên cạnh, tự nhiên ngồi xuống cạnh bên Quốc Thịnh.
Gruuuu ghét quá đi.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu làm bài tập. Mai Hương gọi phục vụ, sau đó gọi nước uống.
“Thịnh, mình cũng yếu vật lý lắm chiều thứ năm cậu rảnh không? Chúng ta cùng đi ôn nhé? Cũng sắp thi giữa kì rồi”. Mai Hương đặt hai tay lên bàn, môi khẽ cười tạo độ thiện cảm.
Ôi quả nhiên là hot facebook của lớp 11A3, đúng là xinh đẹp như lời đồn.
“Không rảnh”.
Thịnh ngước nhìn Mai Hương sau đó lại xoay qua nhìn tôi nói tiếp:
“Bận phải chăm cho cún cưng rồi”
Mai Hương nghe thấy thế, liền đáp:
“Nhà Thịnh nuôi chó hả? Nghe ‘cún cưng’ là thấy đáng yêu rồi. Hôm nào cho Hương sang chơi nha”.
Trước khi Thịnh trả lời, tôi có cảm giác Thịnh nhìn tôi, rồi mới nói với Hương:
“Không được, cún thích cắn bừa lắm”.
Hả? Ý là nó bảo tôi là cún hay nhà nó nuôi cún thật nhỉ? ‘Cưng’ cơ đấy.
Hương nghe vậy cũng cười đùa nói tiếp, tay của nhỏ khá là thướt tha, nhỏ bé, trắng trẻo, nhẹ khuấy ly nước vừa được đặt lên bàn.
Hương từ nãy đến giờ cứ như không nhận thấy sự hiện diện của tôi, nhỏ ngước lên nhìn tôi.
“Chào Thư nha, nãy giờ mải nói chuyện với Thịnh nên quên mất, xin lỗi nhé”. Hương nhìn tôi, cười mỉm chi.
Tôi chớp chớp mắt nhìn Hương, nhanh chóng nở nụ cười ngổ ngáo không đáng có của mình, nói:
“Không có gì, bạn còn thấy mình là mình vui ời hihi”. Tôi cười ngặt nghẻo, coi bộ nụ cười của tôi trông kinh đến mức Hương còn không thèm nhìn tôi.
Cười xấu là cái tội hở?
Tôi mặc kệ bọn được mệnh danh là ‘trai tài gái sắc’ kia, tôi vẫn cúi đầu làm bài với đôi mắt như muốn xé lửa.
“Ồ, Thịnh ơi, câu này làm thế nào ra đáp án D vậy?”. Hương vén tóc, chỉ vào tờ giấy Thịnh đang làm.
“Ừm..cứ áp dụng công thức đi, nói ra thì dài dòng lắm”. Quốc Thịnh tỏ vẻ uể oải, nó bấm bút bi liên tục, mắt không nhìn cả Hương.
Cái..gì vậy? Phải tôi là tôi đấm cho mấy phát, được gái đẹp hỏi mà trả lời như muốn ăn đấm vậy?
Mai Hương dường như cũng biết phản ứng của Thịnh, nhẹ nhàng đứng dậy, chỉnh lại trang phục rồi đứng lên.
“Thịnh, Hương về nha”. Hương vẫy tay chào dù không được Thịnh nhìn, nhỏ còn không quên liếc nhìn tôi sau đó cười với Thịnh rồi hất tóc, bước đi.
Ồ, ngầu vãi.
Khi Hương đi, không khí chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nhạc khe khẽ vang lên từ chiếc loa hình radio. Tôi lên tiếng phá vỡ nó, tôi khều tay Thịnh, nó ngẩng mặt khép nhẹ đôi mắt lại, khẽ cất giọng vốn trầm lên hỏi:
“Câu nào không hiểu à?”
Tôi lắc đầu, nói nhỏ:
“Không, chỉ là..mày không sợ Hương buồn hả?”
“Không thích lắm thì sao phải nói chuyện, tập trung làm đi”. Thịnh mở đôi mắt nâu đen nhìn tôi, làm cho tôi có cảm giác ánh mắt của cậu ấy giờ tôi chỉ thấy mình tôi.
Chuyên lý thích thật đấy, sức hút mạnh như lục hút của NewTon.
Sau khoảng hơn mười một giờ trưa, tôi và Quốc Thịnh cũng ôn xong, chúng tôi xếp tài liệu vào balo. Đi đến quầy thanh toán để tính tiền, tôi nhìn lại thì thấy bản thân để quên máy tính, xém thì toi đời với bố mẹ rồi.
Khi tôi đi ra quầy thanh toán phần của mình thì chị nhân viên nói với tôi với chất giọng nghe có phần ngưỡng mộ, có phần trêu chọc.
“Bạn trai em thanh toán rồi nhỏ ơi”. Câu nói của chị nhân viên khiến mấy anh chị nhân viên cười thầm khiến tôi ngại đỏ cả mặt.
Tôi vội chạy ra khỏi quán ahhhh!
Thời tiết bên ngoài khá mát mẻ, hơi se lạnh nhưng tôi vẫn thấy nóng quá vậy nè trời! Hạ hỏa, hạ hỏa.
Ghét quá đi, ai lại trêu thế chứ!
“Đứng đây, tao đi lấy xe”. Thịnh quăng balo của nó cho tôi, balo của nó che mặt tôi rồi nên có lẽ nó không thấy đâu.
Tôi gật đầu, ôm balo đợi Thịnh lấy xe ra đến nơi. Ngẫm lại mới thấy thì đây là lần đầu tôi đi chơi cùng Thịnh ấy.
Vào năm ngoái, tôi và cái Hân chơi cùng nhau chẳng bắt chuyện với ai, tôi còn tưởng tôi bị cô lập cơ, vãi cả nho.
Mãi suy nghĩ vu vơ thì tiếng còi xe của Quốc Thịnh làm tôi giật mình. Thịnh ngoắc tôi, tôi chạy ra lon ton vì đứng ai cũng nhìn, ngại chết tôi rồi.
Tôi định lấy mũ bảo hiểm đội thì Thịnh đã nhanh tay hơn tôi, nó lấy mũ đội lên đầu tôi, còn cẩn thận cài quai nữa cơ. Bác bảo vệ nhìn bọn tôi còn cười cười cơ, mặt bác như hiện rõ bốn chữ tuổi-trẻ-thời-nay.
“Đi thôi, đi thôi”. Tôi ngồi lên xe, vỗ vào vai nó gấp rút vì đã quá ngại rồi.
Thịnh chỉ cười nhẹ sau đó xe của chúng tôi khởi hành về nhà.
Đường về đến nhà tôi cũng không xa lắm. Dù là buổi trưa nhưng cũng khá đẹp, nắng vàng ươm ôm lấy cả con đường, những đàn chim líu lo ríu rít trên những cành cây, những tiếng đàn trẻ tiểu học thi nhau chạy ào ạt trên đường, dòng người thì tấp nập…Đối với người khác, có lẽ sẽ không thấy đẹp nhưng đối với tôi thì như vậy lại rất bình dị, quen thuộc.
Đột nhiên nhớ mẹ quá.