Quả Đào Chanh Chua - Quýt Đào - Chương 6: Học kèm (2)
Thịnh vẫn im lặng, Hương cũng vậy. Không khí như chìm vào mảng không gian vô tận, im lặng tựa như đang ngồi trên một chiếc thuyền câu bé tẻo teo trong bài thơ “Thu Điếu”.
Đang trong vô thức thì tiếng trống ra về làm tôi chợt tỉnh, tôi vui vẻ xách cặp lên vai chạy là thượng sách.
Không ai còn thấy tôi đâu kikiki.
—————
Vẫn như thường lệ, ngày hôm nay là ngày bốn tháng chín. Một ngày nắng tốt, nắng tám giờ chiếu vào gian phòng tôi khiến căn phòng trở nên khá thơ mộng.
Điều này khiến tôi chú ý nhìn ra cửa sổ, khí trời mới mùa thu mà cảm giác như sắp đến tết vậy. Tôi mở cửa sổ, hít thở lấy một hơi không khí trong lành.
Đúng..đáng lẽ buổi sáng của tôi sẽ như vậy.
Nhưng đó là trong trí tưởng tượng của tôi, thực tại đã vả vào mặt tôi một cách oan nghiệt khi đang ho sặc sụa vì mùi khói xe, mùi thuốc lá, mùi khói bụi đây.
Tôi đóng cửa sổ, không hít gì nữa.
Đang xoa xoa khịt mũi thì điện thoại có thông báo.
Tôi mở điện thoại lên, cái hiện lên trong mắt tôi là dòng chữ “Ngọc Hân đã thêm bạn vào nhóm”.
Cái nhóm gì vậy trời? Tôi lướt nhìn thành viên thì có thằng Bình, thằng Dương, nhỏ Hương, cái Hân, Bảo Trân, Đức Anh và Quốc Thịnh cuối cùng là tôi. Tôi liếc nhìn tên nhóm càng khiến tôi não nề hơn.
“Anh em siêu nhân diệt quái!?”.
Bọn này trẻ trâu thế, đã mười bảy tuổi rồi mà cứ ngỡ mấy đứa nít ranh nhà hàng xóm xem phim siêu nhân ở khu tôi.
Chỉ định xem rồi bỏ xuống thì có tin nhắn nhóm. Mở ra xem, thằng Bình chính là người nhắn mở đầu như sau:
“Xin chào anh em, chúng ta là tám anh em siêu nhân. Và được rồi, theo điều tra, tôi biết các bạn giỏi ở từng mảng khác nhau, ví dụ như tôi giỏi môn thể dục chẳng hạn”.
Cái tin nhắn quái quỷ gì vậy? Vẫn vô tri như ngày nào.
“Mày nhắn cái đách gì vậy?”. Nhỏ Hân trả lời lại tin nhắn của thằng Bình.
Mặc kệ đời, tôi tắt thông báo.
Thời tiết mùa thu, khí trời se lạnh, bật radio bên cạnh, tay trái cầm len, tay phải cầm cây móc, nhẹ nhàng móc từng mũi từng mũi, không khí thật là ấm.
Không để tôi chill được bao nhiêu thì lại có tin nhắn đến, lần này không phải tin nhắn nhóm vì tôi đã tắt thông báo bọn nó rồi. Là tin nhắn từ Quốc Thịnh.
“Nay rảnh không? Học từ hôm nay luôn nha?”. Dòng tin nhắn ngay thẳng hiện lên trên màn hình.
Thì ra là chuyện học kèm, nhưng có cần phải lựa đúng hôm chủ nhật không?
Tôi trả lời lại nó.
“Cũng được, quán nào?”.
Đợi khoảng năm phút, tin nhắn lại đến, tôi mở màn hình và xem.
“Chuẩn bị đi, tao đến đón”.
Tôi nhìn vào tin nhắn khá bất ngờ vì độ lịch sự của nó hôm nay, nhưng giây phút ấy đã thực sự như kí vào đầu tôi khi thằng Thịnh nhắn thêm rằng:
“Ý tao là chuẩn bị mang theo não =))”.
Tôi biết nó mở mồm ra thì không lời nào tốt đẹp, còn thêm icon nữa cơ!?
Tôi thả like vào tin nhắn của nó rồi cũng đi chuẩn bị.
– —
Đứng trước nhà, tôi đợi nó đến. Từ đằng xa, một chiếc xe tay ga Vision màu đen chạy đến.
Hôm nay tôi trông thấy Thịnh đẹp trai hơn mọi lần. Quốc Thịnh mặc áo sơ mi đen thả nút đầu, quần tây.
Nhìn khá ngon trai cơ. Còn tôi?
Haha, tôi tưởng đi học kèm với ‘cậu ấm’ ấy nên tôi cứ áo phông rồi thêm quần ống rộng.
Là đi học dữ chưa?
Tôi liếc mắt nhìn nó, nó cũng nhìn tôi, như muốn phá tan bầu không khí Thịnh nhanh chóng lên tiếng:
“Lên nhanh đi, anh chở bé Thư đi một vòng”. Thịnh nhìn tôi, nó nhoẻn một nụ cười gợi đòn hơn bao giờ hết.
“Bé Thư nào? Chả có bé nào ở đây hết”. Tôi phóng lên xe của nó.
“Rồi rồi rồi, nghe mày hết, chả có bé nào ở đây cả, có mỗi em Thư thôi”.
Nó vừa nói xong tôi đã đánh vào vai nó.
Cho chừa, ghét vãi ò!
Thịnh chạy khá chậm, tầm cỡ 30km/h vừa đủ để tôi nhìn cảnh xung quanh, trời hôm nay không nắng lắm nên hợp cho các buổi đi chơi hay hẹn hò cũng được ấy nhỉ?
Lại suy nghĩ linh tinh rồi.
Khung cảnh nắng vàng ươm chiếu lên con đường nhuộm cả một quãng đường đi, những ngôi nhà cao tầng đứng sừng sững trông thật oai. Dòng người thì vội vã, vội vàng lướt qua nhau, những tiếng xe ồn ào bấm còi ầm ỉ…
Tôi ngồi trên xe nó vừa hưởng thụ, vừa ngắm cảnh. Lại chợt thấy không khí im lặng, tôi lên tiếng:
“Mày đi quán nào vậy?”
Nó nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó lại ngước lên lái xe.
“Reply 1988 cafe, biết không?”. Thịnh vừa chạy vừa nói cho tôi.
“Biết biết. Tới đó cũng được”.
Tôi không thể từ chối được, vì nó là người chở tôi mà.
– —
Đến nơi đã định, tôi và nó mở cửa đi vào, tôi để Thịnh mở cửa trước vì tôi khá quê nên cũng không chắc mở đúng hay không..
Quán hôm nay không đông, chỉ vỏn vẹn một vài người. Nhưng người ta đang nhìn bọn tôi, à không nói đúng hơn là nhìn Quốc Thịnh.
Tôi đứng cạnh nó có khác nào là anh trai dẫn em gái đi uống nước ngày chủ nhật không?
Tôi nhìn xung quanh, nhanh chóng tiến đến bàn trong góc, nó khá hoàn hảo. Thịnh cũng đến ngồi đối diện tôi, Thịnh gọi một ly “Americano ice” cho nó và một ly “Latte ice” cho tôi.
Trong thời gian đợi nhân viên phục vụ đem nước ra. Thịnh lấy những tờ giấy trong cặp, đưa cho tôi một tờ.
Tôi nhận lấy và xem một cách nghiêm túc, và thứ tôi nhận được là câu hỏi của người ngoài hình tinh. Tôi trưng ra khuôn mặt ‘Thế giới này là đâu? Tôi là ai? Ai là tôi?’
Không, phải nghiêm túc!
Tôi nhìn sơ qua và lên tiếng.
“Xem nào, để tao suy nghĩ, nếu tăng khoảng cách giữa hai quả cầu tích điện cùng dấu lên ba lần thì lực tương tác giữa chúng tăng, giảm bao nhiêu lần hả? Tự nhiên đưa tao cái đề rồi sao tao biết?”.
Tôi nhìn nó với một ánh mắt ngơ ngác, miệng nhoẻn cười cho có lệ và đôi tay cầm bút đổ mồ hôi lạnh.
Thịnh đang xấp tài liệu, nghe tôi nói, nó ngước nhìn tôi.
“Test năng lực, xem độ hiểu biết của mày ở mức nào để biết mà giảng theo cách mày hiểu”. Thịnh bỏ vào cặp một số tài liệu, có vẻ là tài liệu vật lý.
“45 phút hả? Ok, đợi đi.”
Quốc Thịnh gật đầu, nó ngồi uống ly nước của nó đồng thời cũng giải bài tập của bản thân hình như là bài tập của ôn luyện đội tuyển.
Oaaa trông ngầu quá, phải cố thôi!
Tôi cặm cụi làm bài, có những câu thì không biết. Lúc nó nhìn thì giả giờ bấm máy tính tào lao chứ biết mẹ gì đâu.
Sau khi mò mẫm cũng hơn 45 phút. Tôi nộp bài lại cho Thịnh, nó ngừng viết, nhìn bài tôi làm sau đó nhìn tôi, đưa ra một câu nói kết luận.
“Kiến thức vật lý của mày tỉ lệ nghịch với nhan sắc của mày”. Thịnh nó nhìn vào bài của tôi.
Tôi ấm ức chứ nhưng mà hình như nó khen tôi đẹp hở?
Nó lấy bút bi đỏ trong cặp ra, gạch những câu tôi sai để ghi chú giảng lại cho tôi.
À hiểu rồi..
Thì ra một tờ đề mười câu thì tôi sai hết tám câu rồi, không sao nỗ lực lên còn đúng hai câu mà, còn thở là con gỡ, còn Thịnh là còn học.
“Tao nhắc lại này, đề bài câu một là như thế này, khi tăng đồng thời độ lớn của mỗi điện tích điểm và khoảng cách giữa chúng lên gấp đôi thì lực tương tác giữa chúng như thế nào phải không? Đáp án mày viết là gì?”.
“Không thay đổi”. Tôi ngập ngừng nói ra vì sợ sai bị cóc đầu.
“Đáp án thì đúng, nhưng giải thích”. Thịnh nó gõ gõ vào giấy, ngay kết quả tôi viết.
“Tại..tại không biết nên tao nghĩ nó không thay đổi”. Tôi đưa cốc nước lên uống một cách giả vờ để che đậy cảm giác xấu hổ này.
“Tao giải thích một lần nhé, giờ mày gọi F là lực tương tác giữa hai điện tích q₁, q₂ khi cách nhau một khoảng r. Và F’ là lực tương tác giữa hai điện tích q₁’= 2.q₁, q₂’= 2.q₂ khi cách nhau khoảng r’=2r từ đó mày sẽ viết ra được công thức và ra kết quả rằng không thay đổi. Hiểu chưa?”.
Quốc Thịnh nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó.
Mặt tôi như thể hiện rõ những chữ ‘thậ ra tôi không hiểu gì cả’ nhưng không thể nói vì sĩ.
“Tao giảng lại một lần nữa nhé?”. Như thể hiểu được nét mặt tôi, nó giảng lại lần nữa mà không hỏi lý do gì.
Thời gian như trôi chậm lại, ly nước cả hai đứa đang dần tan. Ngồi trong quán có chút chill, những tia nắng chiếu vào mái tóc Quốc Thịnh khiến nó càng tỏa sáng hơn nhiều.
Nhìn kĩ lại thì nét đẹp của Quốc Thịnh rất lạ mắt, từ dáng mắt đến đường mũi, khuôn môi kết hợp lại trông rất lạ, vừa mang một chút sắc thái của một người goodboy, mang sự đùa nghịch trêu chọc của mấy người hay trêu gái ấy. Nhìn thì lạ thật, nhưng mà càng nhìn lại càng cuốn, tôi liếc mắt nhìn lên khuôn mặt nó. Đôi môi mấp máy những lời nói đang giải thích cho tôi nghe.
Học giỏi như thế chắc chắn không phải là redflag đâu nhỉ?
Không, haha phải phải. Chắc chắn là yellow-flag phải cẩn thận đi chậm thôi.
– —