Quả Đào Chanh Chua - Quýt Đào - Chương 4: Cố ý hả?
Và hôm nay là một ngày như thế.
Những tán cây che phủ dưới sân trường tạo nên những bóng mát thơ mộng.
Tôi chạy ra cổng trường đứng đợi Thịnh.
Ngọc Hân chạy lướt qua tôi giơ ngón tay thân thiện vào mặt tôi, tôi chỉ cười mỉm vẫy tay chào tạm biệt nó.
Một lúc sau, Thịnh chạy xe chiếc xe màu đen ra. Nó đưa thẻ giữ xe cho bác bảo vệ rồi chạy ra nơi tôi đứng, nó đội mũ bảo hiểm lên cho tôi.
Tôi muốn ném cái cặp qua cho nó để tôi tự đội.
Cơ mà nó biết được ý định của tôi nên đội cho đàng hoàng rồi cài nón cho tôi.
“Mày cầm cặp tao rồi, để tao đội cho”. Tôi nói thật chứ nó thế này, tim tôi lại đập nhanh vô cùng.
Không được, không được lỡ nhịp.
Chết thật, nó cài xong còn vỗ vào má tôi để kêu tôi lên xe. Tôi ngước nhìn xung quanh thì bác bảo vệ chỉ cười trêu tôi khiến tôi nóng cả mặt.
Không phải nóng vì mặt trời đâu!
——
Thịnh chạy xe đưa tôi lại quán nước mía ban sáng để lấy xe.
Tôi đi vào dắt xe ra, cẩn thận cúi đầu cảm ơn dì, tiện đó mua luôn ly nước mía.
Tôi cầm ly nước mía ra xe của nó, đưa trước mặt Thịnh đung đưa qua lại.
“Cho mày, cảm ơn vì mấy việc sáng nay”. Không để nó từ chối, tôi treo lên xe nó luôn.
“Công của tao chỉ đáng một ly nước mía thôi hả?”. Thịnh nhìn ly nước mía, xong quay qua nhìn tôi.
“Chứ muốn gì? Khi sáng một chai nước mà”. Tôi nhíu mày nhìn nó, vẻ mặt khó hiểu vô cùng.
Thịnh chỉ vào má tôi và bảo:
“Cho tao véo cái bánh bao đó đi”.
Tôi ngơ ngác ngẩn người, nó giỡn mặt với tôi hả? Tôi hất tay nó ra.
“Không cho, tao với mày không thân đến mức đó đâu”. Tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi không đến mức đó nên từ chối.
Thịnh dường như cũng nhận thấy sự khó chịu của tôi nên nó cũng không làm khó tôi.
“Vậy thôi lấy ly nước mía vậy, được rồi, tao về nhé, về cẩn thận. Sáng trời mưa nên đường khá trơn đó”. Thịnh dặn tôi, tôi không nghĩ là nó khá tốt đó chứ.
Ai sau này làm người yêu của nó coi bộ không tệ.
Nhưng mà thằng này cứ như một cái cờ vàng biết đi vậy? Người ta cờ đỏ hoặc cờ xanh tôi lại thấy nó giống cờ vàng, chả nhẽ gọi là yellow flag?
Tôi lên xe chạy đi, Thịnh vẫn chạy xe đi sau tôi.
Xe đạp điện tôi chạy cũng không nhanh, xe của nó dễ dàng vượt qua tôi, nhưng wtf nó lại chạy sau lưng tôi vậy?
Tôi chạy về đến nhà, nhìn ra sau mới thấy nó lướt qua tôi, tốc độ chạy còn nhanh hơn khi nãy.
Không phải nó hay giúp tôi thì tôi còn nghĩ rằng nó thích tôi rồi đấy chứ.
——
Sáng hôm nay là một ngày nắng khá đẹp, màn sương lạnh vẫn chưa tan, không khí hơi se lạnh, mang rõ cái khí của tiết trời chuyển hạ sang thu đột nhiên lại khiến tôi nhớ đến bài “Sang Thu” của nhà thơ Hữu Thỉnh.
Bầu trời hôm nay mang màu hồng nhẹ, tiếng radio vẫn còn văng vẳng. Tiếng người người đã bắt đầu ồn ào thực hiện một ngày làm việc mới.
Tôi đứng trước nhà hít thở không khí trong lành.
Vẫn như thường lệ, tôi dắt xe đạp điện chuẩn bị đi học.
Chuẩn bị chạy đi thì gặp thằng Thịnh trước nhà, cứ tưởng hoa mắt, tôi dụi dụi thì phát hiện ồ, ra là thật.
Tôi chạy xe ra trước nhà hỏi nó.
“Gì vậy? Đợi bạn à?”. Tôi hỏi như vậy để không khéo tôi còn tưởng nó đợi tôi.
“Ừ, đợi bạn, bạn ra hơi lâu đấy”. Thịnh bỏ điện thoại vào bên cặp, nó gạt chân chống xe lên.
Tôi nghe vậy thì ngó nghiêng chẳng thấy thằng Bình hay ai cả.
Vậy nó đợi tôi hả?
Không để tôi phản ứng, Thịnh lên ga chạy trước tôi.
“Ơ cái thằng này? Bảo đợi người ta đi học mà?”
Tôi cũng nhanh chóng chuẩn bị rồi lên ga chạy theo sau nó. Thịnh lại cố tình giảm tốc độ để tôi chạy lên trước nó.
Nay tôi đi khá sớm, thật ra là có nó nên tôi mới chạy nhanh, chứ bình thường tôi sẽ chạy từ từ mà ngắm cảnh đó đây, Đà Nẵng quê tôi đẹp lắm đó.
Mới là bạn cùng lớp chạy theo sau mà tim tôi đã đập thình thịch, không biết sau này ngồi lên xe bạn trai sẽ thế nào?
Chắc tim rớt giữa đường mất.
——
Đến trường, tôi xuống xe, dắt vào bãi đỗ xe của trường, ra nơi bác bảo vệ nhận thẻ giữ xe.
Thịnh đỗ xe xong cũng chạy ra đi cùng tôi lên lớp.
“Làm gì mấy nay đi sáp sáp tao vậy?”. Tôi chịu không nổi sự tò mò, quả thật mấy nay nó hay đi gần tôi lắm.
“Hả? Tại sao hả? Không biết, tự nhiên gặp mày nên đi theo thôi”. Thịnh nó nói dối không chớp mắt.
Ai đời đứng trước nhà con gái người ta rồi bảo gặp nhau một cách tự nhiên không?
Tự nhiên cái rắm.
——
Tôi bước lên lớp cùng với nó, vừa bước vào lớp, ai cũng ngoái lại nhìn tôi và Thịnh.
Tôi biết suy nghĩ của bọn họ nên đi vào chỗ ngồi không suy nghĩ. Tôi và Thịnh không hợp nhau nên tôi cũng không có ý định yêu nó.
Nó cao 1m81 còn tôi chỉ vỏn vẹn 1m53.
Đứng gần nó chắc tới nách nó ấy.
“Mày nói đi? Hôm qua mày sợ hư bình xe rồi đi chung với nó tao không nói, hôm nay lại đi chung với nhau”. Hân nó cười mỉa tôi, tôi cũng không để tâm lắm.
“Trùng hợp thôi, đang đi trên đường thì gặp”. Tôi ngồi xuống ghế.
Vừa đáp mông xuống ngồi, tụi bàn trên đã quay xuống hỏi tôi.
“Ê Anh Thư, sao mày cua được Thịnh vậy? Xin bí quyết đi”. Nhỏ Vy quay xuống hỏi tôi đầu tiên, nhỏ là Phương Vy, lớp phó học tập, rất là xinh đẹp a.
“Bí quyết gì đâu, tao với nó chả có quan hệ gì cả, bạn bình thường thôi”. Tôi cởi bỏ cái áo khoác cardigan, xếp gọn gàng cất vào hộp bàn.
Nói chuyện với bọn này cũng có chút vui, năm ngoái tôi chỉ ngồi nói chuyện với mỗi cái Hân thôi.
“Anh em với nhau thì mình thành thật một xíu, không ai lại gặp nhau trùng hợp đến vậy đâu”. Hân nó khoác vai tôi, giọng điệu của nó nghe có chút trêu chọc.
“Thật mà, mày hỏi thằng Thịnh đi”. Tôi nói như thế, lôi cả nhân chứng để chắc chắn rằng câu chuyện là thật.
“Ừ để ra chơi tao hỏi xem”. Ngọc Hân huýt vào vai tôi, khiến tôi có chút bất an.
Định nói để nó không nghi ngờ, ai có mà dè..
——
Tiếng trống vang lên, bắt đầu tiết một là tiết lý.
Ôi trời ạ, lý là cái quái gì ấy! Là thứ tiếng người ngoài hành tinh giao tiếp chăng?
Giáo viên đảm nhận môn lý lớp tôi là một thầy đã gần bốn mươi tuổi. Thầy bước vào lớp, đặt cặp lên bàn và mở sách.
“Cũng là lần đầu thầy dạy lớp nên mong lớp chúng ta hợp tác vui vẻ. Lớp chúng ta cũng là A3 nên cùng nhau cố gắng theo kịp tiến độ nhé”. Thầy vừa nói vừa lật sách, thấy thầy đã dừng có vẻ đã đến. “Các em lật sách ra, chúng ta học chương I, bài một”. Sau đó thầy lên bảng viết.
Tôi nhìn quanh lớp, hẳn là tôi đã hiểu lý do thầy nói như vậy rồi. Quanh lớp được vài đứa chú ý, còn một số đứa thì bấm điện thoại trong giờ, đứa thì ăn vụng.
Nhưng thầy chỉ nhắc nhẹ vậy thôi hả? Có dễ quá không?
Tôi liếc nhìn Thịnh, nó không chép bài, hình như đang làm cái gì đó, tiếc quá cái đứa kia ngồi trước mặt Thịnh khiến tôi không thể thấy nó đang làm gì cả.
“Thư, nhìn sách đi, mặt thằng Thịnh không có chữ đâu, kẻo thầy kêu mày bây giờ”. Hân nó huýt vào khuỷu tay tôi khiến tôi giật mình, tay như có dòng điện chảy qua vậy đó.
“Ai bảo tao nhìn nó? Tại cái lớp toàn làm việc riêng đấy chứ”. Tôi viện một lý do để qua mặt nó nhưng nhìn mặt Hân xem.
Nó không hề tin tôi lấy một chữ.
“Chịu mày thôi, nhưng cái gì cũng có cái lý do của nó. Mày biết năm ngoái vì sao mà tao không cho mày chơi với nó không?”. Vẻ mặt của Hân khá là nghiêm túc, tôi nuốt nước bọt.
Cái gì cũng có giới hạn, nhiều thứ chúng ta không nên biết để ít nghi ngờ nhân sinh, tôi cũng vậy.
Không muốn biết quả nhiều để rồi mọi chuyện tệ thêm.