Quả Đào Chanh Chua - Quýt Đào - Chương 3: Học kèm (1)
Bạn chung nhóm à?
Tôi cũng im lặng không nói gì, Ngọc Hân kéo tay tôi đi.
“Nay không đi, bận đi với bạn”. Thịnh nó hất tay Bình ra khỏi vai nó. Đi theo sau tôi và Hân.
“Ơ kìa, phản anh em à, dỗi!”. Bình nó chạy theo sau Thịnh.
“Ừ dỗi đi, không dỗ đâu”.
Cứ vậy mà từ ba bọn tôi lên bốn.
Căn tin hôm nay khá đông, phải chen lấn xô đẩy khá mệt, nên tôi nhờ Ngọc Hân giữ bàn hộ, chứ không một hồi ra là hết cả bàn.
Tôi và Bình, Thịnh đi vào như bước vào cái chiến trận của những ma đói vậy. Đứa lấy cái này, đứa lấy cái kia, đứa lấy cái nọ. Tôi mua được hai ổ bánh mì thịt, hai chai nước trà xanh không độ.
Sau đó chạy ra khỏi cái lũ này.
Bước tới bàn nơi cái Hân đang ngồi, tôi ngồi xuống đưa cho nó ổ bánh mì.
“Hết cơm rồi hả mày?”. Hân cầm lấy ổ bánh mì và chai nước bên cạnh, than vãn.
“Ừ hết rồi, còn mỗi bánh mì thôi á. Ai bảo bọn mình lề mề”. Tôi ngồi xuống ghế cạnh cái Hân.
Cũng được một chút thì Thịnh và Bình cũng ra tới nơi. Bọn nó ngồi xuống ghế đối diện bọn tôi. Đầu tóc bù xù như mới đi ăn trộm ra vậy.
“Mẹ, bọn mày như mới đi ăn trộm ra vậy?”. Hân vừa nhìn vừa chỉ vào tóc bọn nó.
Đầu tóc cả hai trở nên khá rối, nhất là thằng Bình, mái tóc bảy ba giờ đã thành mái năm năm trông khá buồn cười.
“Ai bảo trông đấy đông quá, à mình làm quen lại nhé hai bạn nữ xinh đẹp. Mình là Lưu Trường Bình, Trường trong Lưu Trường Bình, Bình cũng trong Lưu Trường Bình”. Bình vẫy tay chào bọn tôi sau cái màn chào hỏi vô tri của nó.
“Bảo vô tri lại tự ái”. Thịnh không thèm liếc lấy Bình.
Nó đưa tay với lấy chai nước ô lông lên uống.
“Ừ vô tri thật, cái này giống mấy soái cưa bên Trung Quốc giới thiệu phải không?”. Hân vừa ăn vừa nhận xét hành động của cậu bạn mới gặp.
Mấy cách giới thiệu này quá phổ biến với dân đọc tiểu thuyết như tôi, nhưng mà..hình như Bình nó áp dụng sai thì phải.
“Bỏ qua đi, sao lời nói của bọn mày tỉ lệ nghịch với ngoại hình vậy?”. Bình nó hậm hực đưa chai nước sting lên uống một hơi.
“Nào, không trêu bạn”. Ngọc Hân lại tiếp tục ăn bánh mì, cả đám bọn tôi đứa thì uống, đứa thì cặm cụi ăn.
– –
Ăn xong thì bọn tôi còn cũng hơn mười phút, không tính lên lớp quá sớm nên ngồi lại dưới căn tin khi nào trống đánh thì lên vậy.
Thấy không khí có chút im lặng, tôi mở lời trước bọn nó.
“Tao tên Anh Thư, kế bên là Ngọc Hân, năm ngoái bọn tao với mày có học chung mà”. Tôi nhìn thằng Bình, mở nắp chai nước trà xanh uống một hơi cho đã.
“Ừ thì có, nhưng mà năm ngoái bọn mày im lặng quá, ít khi nào chơi với bọn tao”. Bình nó nhìn tôi xong lại quay ra Hân bảo rằng:
“Ê, cho tao mượn cái gương với nào”. Bình chộp lấy cái gương mà Hân đang soi rồi chỉnh lại mái tóc.
“Ơ này, thằng vô duyên này”. Ngọc Hân cọc lên, muốn tranh lại, nhưng Bình không quan tâm.
Mặc kệ bọn nó cãi nhau, tôi biết trước sau gì sau này chả yêu nhau, ghét của nào trời trao của đó mà.
Tôi liếc mắt nhìn Thịnh, người đang im lặng từ nãy tới giờ.
“Thịnh, cảm ơn vì khi nãy chỉ bài nha, mày giỏi lý mà còn giỏi toán nữa”. Tôi ngồi khen lấy khen để, chống tay lên cằm nhìn nó.
Thịnh nhìn tôi, nó bảo:
“Chỉ cần mày giỏi toán thì lý hay hóa cái nào mà làm chả được. Đơn giản như những phép cộng trừ”. Thịnh cười cười bảo tôi, tay nó xoay nhẹ nắp chai qua lại.
“Nói như mày thì ai chả làm được, tao ghét toán như gì ấy”. Tôi trưng cái khuôn mặt mệt mỏi ra nhìn nó.
“Cần tao kèm không? Không lấy tiền”. Thịnh nhìn tôi, miệng nó vẫn nhoẻn cười y như nụ cười công nghiệp.
“Không lấy tiền tao áy náy lắm bạn hiền ơi. Mày cho tao đi nhờ tránh mưa, mày chỉ bài cho tao giờ cả kèm tao học. Năm trước tao với mày đâu có thế này?”.
Tôi chợt nhớ lại khoảng thời gian năm lớp mười, chỉ có tôi và Hân đi cùng nhau, còn lại chẳng chơi với ai cả.
“Thì năm nay chơi này, bắt đầu lại từ đầu đi”. Thịnh nó ngả người ra sau ghế, đáp lại tôi bằng cái giọng uể oải.
Đang định đáp thì tiếng trống lại vang lên ing ỏi, tôi cũng không đáp. Hân và Bình cũng ngưng cãi nhau, bọn tôi cũng kéo nhau lên lớp.
Lên tới lầu hai, rẽ vào lớp ai nấy lại về vị trí cũ. Tôi nhìn vào chiếc điện thoại, xem tin nhắn thì ra là thằng Thịnh nhắn tin.
Tôi ấn đồng ý, vào đoạn chat thì thấy nó nhắn với tôi rằng: “Thế nào? Bảo đảm mày sẽ gỡ được môn toán.”
Tôi nhìn tin nhắn xong lại quay ra sau lưng nhìn vào hướng cuối lớp bên dãy kia, nó đặt điện thoại xuống bàn nhìn tôi mà cười.
Tôi xoay người lại, nhắn trả lời cho Thịnh: “Cũng được, bắt đầu từ tuần sau đi.”
Cứ tưởng nó sẽ trả lời lại nhưng cái gì đây? Thịnh chỉ xem không rep?
Trên đời tôi ghét nhất thể loại như vậy, thả cho tôi một nút “like” cũng được mà?
Tiết tiếp theo là hai tiết anh, cuối cùng là tiết hóa.
Giết tôi đi.
– –
Đến 11h30 phút, thời khắc linh thiêng, giây phút hồi hợp đã đến. Khi tiếng trống trường đã điểm, tôi ráo riết bỏ sách vở vào tập, đeo balo lên vai.
“Cả lớp nghiêm!”. Lớp trưởng hô to, cả lớp đứng lên chào cô.
Lớp trưởng của lớp tôi là Nguyễn Mai Hương, là một người tài sắc vẹn toàn, rất hoàn hảo.
Cô gật đầu, đợi cô bước ra.
Lớp chúng tôi đứa nào đứa nấy mạnh ai nấy về, mạnh ai nấy ôm cặp sách chạy.
Tôi không thích phải chen lấn nên đợi cả lớp ra rồi mới đi, Ngọc Hân thì đứng trước cửa hối tôi, tôi nhanh chóng đi đến chỗ Hân.
Đang đi thì Thịnh nắm lấy cặp tôi, tôi ngước lại nhìn nó.
“Đợi tao”. Thịnh từ từ bỏ tập sách vào lại cặp. Sau đó lại ném cho tôi cái cặp của nó.
Tôi ổn mà, không sao vì bạn ấy đã giúp mình mà hihi.
Được, tôi ôm lấy cặp nó. Ngọc Hân đứng trước cửa nhìn tôi với cặp mắt như không thể tin nổi.
“Nó chạy xe nên tao cầm giúp thôi”. Tôi bước đi nhanh hơn, Hân cũng chạy theo sau tôi, nó chỉ cười chứ không nói gì như kiểu không tin tôi vậy.
– –