Quả Đào Chanh Chua - Quýt Đào - Chương 12: Con trai yêu của mẹ
Một tiếng ‘ồ’ vang lên như thường lệ khi giáo viên sinh hoạt chuyên đề bước vào lớp tôi. Cô ấy nhẹ nhàng thướt tha duyên dáng lắm như đi catwalk vậy đó.
“Chào lớp 11A3, cô tên là Lê Ngọc Anh đảm nhận cho tiết sinh hoạt chuyên đề cho lớp các em”. Cô nhìn sơ qua lớp rồi nói tiếp: “Như các em cũng biết, thì một lớp thì chúng ta sẽ có 7 tiết sinh hoạt chuyên đề đại diện cho bảy chủ đề, vậy nên cùng nhau đồng hành nhé các em”. Cô Ngọc Anh mỉm cười, ôi trời đất ơi! Dễ thương làm sao..
Lớp chúng tôi nhiệt tình vỗ tay chào mừng cô. Lần nữa, tiếng ồn vang lên ồ ạt, những lời bàn tán, đứa thì khen cô dễ thương, đứa thì bảo rằng cô chỉ đang thử lòng..
Cô cầm phấn trắng, viết lên bảng dòng chữ “Sinh Hoạt Chuyên Đề Tháng 11 – Tình Bạn Và Tình Yêu”.
“Ồ, tình yêu thì Hương sành sỏi rồi ha”. Châu huýt vào tay Hương.
“Gì vậy bà? Chui làm gì biết yêu”. Hương nói rồi liếc mắt qua bàn Thịnh.
“Bà khoải giấu”. Châu chọt vào eo Hương khiến Hương vặn vẹo mà cười đùa.
Tôi nhìn rõ cỡ nào thì đó cũng là những dấu hiệu cho rằng Hương thích Thịnh, ghét ghê cơ. Hân thì đang mãi lén nhắn tin với anh chàng ở bên 12A6.
“Sao rồi? Tính khi nào tỏ tình?”. Tôi nhìn ngoái qua.
“Ảnh cứ mập mờ, tao không muốn tỏ tình đâu. Con gái đi kì lắm”. Hân tắt điện thoại, nằm gục xuống bàn.
Tôi thở dài, đành vỗ vai an ủi nó.
“Thua keo này ta bày keo khác, đời còn dài”.
“Thôi, không chịu đâu, một chục ván keo rồi”.
Tôi bất lực tiếp tục vỗ vai nó, tội con bé dính vào mập mờ rõ khổ.
“Rồi, cả lớp chúng ta có biết tình bạn là gì và tình yêu là gì không?”. Cô Anh nhìn cả lớp đang rù rì thảo luận. “Cô gọi bất kì nha”. Cô nhìn quanh lớp rồi chỉ tay vào Bình.
“Đúng rồi em đó”.
“Dạ? Em hả cô?”. Bình chỉ tay vào bản thân để xác nhận rồi đứng lên.
Thằng Bình đứng lên nhìn quanh lớp như đang cầu cứu nhưng có vẻ bất khả thi.
“Dạ… Thưa cô, tình bạn là quan tâm lẫn nhau, giúp đỡ bạn. Còn tình yêu là khi giữa nam và nữ nảy sinh ra một loại tình cảm đặc biệt dù có thế nào cũng luôn bên cạnh nhau bất chấp”. Bình xoay hai tay vòng tròn trước ngực, vẻ bối rối hiện rõ.
“À cô hiểu rồi, bạn nói đúng rồi đó mấy đứa”. Cô vỗ tay khen Bình. “Nhưng mà bạn nè, bạn có yêu ai chưa? Lớp 11 thì chắc từng rồi ha”. Cô Anh nhìn Bình rồi cười mỉm thân thiện.
“… Dạ”. Bình gãi đầu ngượng ngùng.
“Em có thể chia sẻ bạn nào được không?”. Cô Anh nói.
“Nói ra không khéo bạn nghĩ chơi với em cô ạ”. Bình thẹn thùng như gái mười tám.
Cô Anh cũng hiểu nên gật đầu cho Bình ngồi xuống, nhưng ngược lại điều này làm tăng tính tò mò của tôi. Khi cô Anh tiếp tục giảng, Hân cười cười nhìn tôi.
“Quãi cả nho, tao tưởng nó chưa thích ai bao giờ luôn?”. Hân cười ha hả.
“Sao không có được, nhìn là biết nó từng có thôi”. Tôi nhìn nó bằng vẻ mặt của người mẹ sắp gả con trai.
Hân như tìm được điểm yếu của Bình, nó lấy điện thoại lén stalk vào facebook của Bình điều tra crush của Bình.
“Có gì cho tao xem với nha”. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại của nó.
“Ô sờ kê bạn yêu”. Hân nó mài mò tìm kiếm như dân chuyên đi stalk.
Cô Anh mở màn hình laptop, chiếu lên TV của lớp. Trên đó là một trò chơi mini game, là trò ‘Bạn hát, bạn đoán’.
“Cô mở cho mấy đứa một trò chơi, chia thành 4 tổ nha. Mỗi tổ đại diện một cặp gồm một bạn nam và một bạn nữ. Hai bạn sẽ chia ra một bạn hát những từ được xáo trộn trên bảng và bạn kia đoán tên bài hát nhưng không được nhìn lên TV, phải quay xuống lớp”. Cô Anh dùng thước dài chỉ chỉ vào TV.
Cả lớp háo hức, không khí sôi động lần nữa lại ồ lên, phải công nhận cô Anh rất là genZ, hiểu cả tâm lý học sinh cơ.
“Cô ơi, mình trộn nhóm đi cô, như là nữ tổ 1 nam tổ 2, nữ tổ 3, nam tổ 4 nha cô”. Vân đứng dậy dậy nói.
“Vậy cũng được”. Cô Anh nói rồi mở laptop chiếu vào intro.
Cả lớp lại xôn xao lên, phân chia cặp trong tổ. Một khứa đang thầm rên rỉ bên cạnh tôi bởi vì không có crush nó ở đây nên chẳng muốn làm gì.
“Hay là mày lên với thằng Bình đi”. Tôi lên tiếng.
“Tao chán quá, tao muốn có anh yêu ở đây cơ”. Hân nó nằm ườn lên vai tôi.
“Xem như tao chưa nói gì”. Tôi đành bất lực.
Các cặp lần lượt đi lên, được chú ý nhất là cặp Bảo Châu và Lê Kiên, hai người đồng hợp chỉ vừa hát câu đầu đã biết tên bài hát, ngưỡng mộ ghê á.
Sau bao nhiêu lượt trôi qua thì cũng đến nhóm tôi và nhóm bốn. Cả hai tổ xôn xao nhìn nhau, cũng đẩy hai đứa bàn đầu lên trước cho tiện. Khi mà hai đứa ấy sắp xong, thằng Khánh quay xuống nhìn tôi, bảo:
“Lên cặp với tao không Thư?”.
“Hả? Thư chưa định lên đâu, Khánh lên trước đi”. Tôi từ chối bằng ý định đó, vì tôi đợi người ‘chai mặt’ đó thôi.
Khánh nghe vậy cũng tiếc nuối mà quay lên bắt cặp cùng bạn khác. Khánh cũng đẹp trai lắm mà mỗi tội hay cọc lắm, sơ hở là mắng cơ.
Loay hoay một hồi cuối cùng thì cũng gần đến bàn cuối là tôi, tôi nhìn qua Thịnh. Ờ..có vẻ như nó không muốn tham gia, thằng Thịnh nhìn qua tôi, nó chỉ vào bản thân rồi hỏi bằng khẩu hình miệng: “Tao hả?”.
Tôi gật đầu rồi đi ra đứng nhìn lên màn hình, thằng Bình đứng dậy để Thịnh bước ra. Cái điều gì đang diễn ra đây? Một số đứa thì bất ngờ vì Quốc Thịnh hôm nay lại chơi mini game, hơn nữa không phải cùng Hương, mà lại cùng một đứa từng hướng nội trong lớp. Một số đứa thì ghen ghét vì tại sao lại mình là nữ tổ 1 chứ không phải nữ tổ 3.
“Chưa muốn lên cơ đấy”. Khánh nhìn tôi cười khinh bỉ.
Tôi cũng cười một điệu cười không kém phần ngáo ngáo của mình rồi bước lên trước sự ngỡ ngàng của các bạn.
“Đây là câu của đội em”. Cô Anh chiếu lên màn hình.
Một dòng chữ lộn xộn hiện lên, tôi mất khoảng một hai phút để kịp nhận thức được bài hát. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh để trọn vẹn bài hát.
Một dòng chữ lộn xộn hiện lên màn hình với những kí tự khá là khó hiểu, tôi nhìn vào màn hình mà đơ ra vài phút.
không nói/ Chờ đợi/ ôi sao/ anh không/nói ra,/ bao lâu/ xót xa/ nghe trong lòng/.
khoảng cách/ biết đâu/ nhạt nhòa/ đôi ta/ Vì sao/ ta mau/ xa quá/ tình yêu/.
Thịnh đứng nhìn tôi từ trên bậc thềm, tôi thì nhìn lên bởi tôi đứng dưới bậc nhưng dù đứng ở đâu tôi cũng phải ngước lên mà nói chuyện với nó.
“Cái đếch gì vậy? Đọc không hiểu sao giờ..”. Tôi thầm suy nghĩ, đọc thoại nội tâm.
Sau cùng tôi quyết định ghép từng chữ, so với cặp Bảo Châu và Lê Kiên thì tôi và Thịnh lâu hơn hẳn. Haha, cuối cùng cũng tìm ra, bài hát như nói lên tiếng lòng nên tôi khá là ngượng khi hát, phải nói là rất ngại.
Super shy.
Tôi hít một hơi lấy bình tĩnh, nhìn vào hàng chứ lộn xộn mà cố bắt ra nhịp, cũng may là bài này lướt tik tok cũng thuộc nên tôi may mắn mà.
“Chờ đợi bao lâu anh không nói ra, nghe trong lòng ôi sao xót xa. Vì sao khoảng cách đôi ta xa quá, biết đâu tình yêu ta mau nhạt nhòa”. Tôi vừa hát vừa ngân theo giai điệu, tiếng vỗ tay từ tụi bàn bốn ngày một làm tôi ngại.
“Rồi bạn Thịnh có đoán được bạn nữ hát bài gì không?”. Cô Anh hỏi.
“Dạ, bài này..là bài ‘Lời anh chưa thể nói'”. Thịnh nhìn cô rồi nhìn tôi mà đáp, kèm theo đó là nụ cười gợi đòn.
Cái gì vậy trời!? Nhìn tôi làm gì, ngại chít tôi đó, tên đẹp trai trời đánh.
Xong lược tôi, về đến nơi Hân vỗ vỗ vào vai tôi.
“Tỉnh táo đê! Đôi lúc tình yêu không như bài hát đâu cưng”. Hân vỗ vào vai, gật đầu ậm ừ.
“Chị Hân nhìn lại bản thân mình xem rồi hẳn nói em, chị nhé”. Tôi chọc chọc vào điểm nguấy của Hân.
“Quắc đờ heo, quắc đờ heo, đó là cái chuyện của tôi”. Hân khoanh tay cười khinh bỉ tôi khiến tôi cú vào đầu nó một cái.
Tiếng chuông ra chơi vang lên, tôi và Hân đi đến bàn tổ bốn. Đùng một phát, tôi ngồi bàn đối diện thằng Bình.
“Con trai, khai cho mẹ biết con thích ai?”. Tôi rầu rỉ thở dài khi biết mình sắp mất con trai.
“Gì vậy trời”. Thằng Bình ngẩng mặt lên.
“Đừng có chối”. Hân đưa mặt nghiêm trọng nhìn nó.
Bình không nói gì cả, nhìn về phía Khánh đang lảm nhảm tán ngẫu cùng các bạn nữ bàn trên.
“À à à”. Như hiểu cái gì đó, tôi ngân dài một thanh âm. “Thích thật à?”. Tôi chống tay lên cằm nhìn nó với ánh mắt khá đểu.
Bình gật đầu lia lịa, coi bộ thằng bé cũng không ngại là mấy. Từ nãy giờ mới để ý là Thịnh đang ngồi bên cạnh Bình cặm cụi làm bài tập, tôi nhích qua bên cạnh đối diện nhìn nó làm.
Èo! Công nhận, lý là một cái gì đó kinh khủng thật.
Trong khi tôi ngồi nhìn nó làm thì Thịnh ngước mắt nhìn tôi, nó lại cười một nụ cười oan nghiệt.
“Bấm máy giúp tao bài này, chỉ cần bấm thôi”. Thịnh chỉ vào phương trình nó viết.
“Ồ, tao mượn máy tính”. Tôi chồm lấy cái máy tính 580 của nó rồi miệt mài bấm.
Tôi khó hiểu nhìn nó, số chưa biết là M Ω làm sao mà bấm nhỉ?
“Thịnh, bấm làm sao? Số chưa biết mà”. Tôi chỉ vào đề.
“Hửm? Chưa biết á? Tiếc ghê, muốn có ’em ôm’ ghê vậy đó”. Thịnh chống tay lên bàn nhìn tôi.
“Gì..hả? Điên quá đi Quốc Thịnh!”.
Câu này của nó khiến tôi phát loạn lên, cái gì mà ’em ôm’ haha, phải rồi chỉ là đơn vị trong bài thôi. Dù vậy thì thằng Bình và Hân, vài đứa trong tổ bốn liền nhìn chúng tôi. Quá gượng nên tôi bỏ luôn mà chạy về bàn, ấy vậy mà nó chỉ cười cười như thỏa mãn, quả nhiên là tên yellow-flag!