Quả Đào Chanh Chua - Quýt Đào - Chương 11: Hiểu lầm?
Đó có phải là cảm giác thích thầm?
Nhìn vào những giọt nước đã tan bám trên thành ly, sau đó trượt xuống mặt bàn cũng giống như tâm trạng của tôi hiện tại. Tình cảm của tôi cũng tựa như những giọt nước trên thành ly, chẳng biết từ đâu nó tích tụ nên và Thịnh chính là chiếc ly đẹp ấy.
Khi đang mãi suy nghĩ, đột nhiên thằng Đức lên tiếng:
“Ê tụi mày, có thấy thằng Thịnh lạ không?”. Đức cầm ly cà phê khuấy đều.
“Tao cũng thấy vậy, chưa bao giờ thấy nó có cảm xúc rõ ràng như vậy”. Thằng Bình ngã đầu ra sau ghế.
“Có khi nào nó thất tình không?”. Hân đang thoa son cũng phải xoay qua đóng góp ý kiến.
Một nhát dao đâm vào tôi.
“Có khả năng, ừ.. Có khi nào bị đá không?”. Thằng Khang nói.
Hai nhát dao đâm vào tôi.
“Không thể nào, chắc chắn là nó lụy người ta”. Thằng Khánh đóng góp ý kiến.
Chí mạng, thật sự không chịu nổi.
Tôi im lặng vài phút, thằng Bình ngước nhìn tôi, nó vỗ vai tôi lên tiếng:
“Chắc không có đâu, mommy đừng lo lắng”. Nó vỗ vỗ vai tôi.
“Không, chỉ là vẻ mặt của Thịnh hôm nay có chút lạ”. Tôi nói rồi suy nghĩ trong giây lát, “Hay chúng ta đi thăm Thịnh đi?”
Ý kiến của tôi làm cả bọn nhìn ngoáy tôi, cũng không bất ngờ lắm. Tôi muốn cho cả thế giới này biết: Trần Anh Thư rất thích Hoàng Quốc Thịnh.
Dù sao cũng là bạn bè, bọn nó cũng không nghi ngờ lắm, thằng Bình dẫn đường đi đầu, đưa chúng tôi đến nhà Thịnh. Đường nhà Thịnh rất êm ái, nơi đây khá là thanh bình, dịu êm mang làn gió biển mát mẻ.
Chúng tôi đi đến một ngôi nhà khá lớn, nhìn vào bên trong thì là một sân vườn nhỏ, bên ngoài là một cánh cổng. Theo trí tưởng tượng của tôi, nhà Thịnh tựa nhà của Suneo trong Doraemon.
Thằng Bình dẫn đầu nhóm bước vào bấm gọi to.
“Dì Liên ơi, Bình đây ạ”. Bình gõ nhẹ cửa.
Bọn tôi im lặng, từ trong nhà nghe thấy tiếng bước chân của một người. Cánh cửa từ từ hé mở, là dì Liên. Dì mỉm cười, niềm nở mời chúng tôi vào nhà.
Thằng Bình, Khánh, Khang, Đức đã vào từ bao giờ, tôi và nhỏ Hân bước theo sau. Chúng tôi ngồi ở phòng khách, căn nhà không quá rộng nhưng khá xa hoa và đẹp mắt.
“Các cháu uống nước nhé, Thịnh đang bị bệnh nên các cháu khẽ thôi nhé”. Dì Liên rót nước và đưa đến chúng tôi.
“Thư, đại diện đi thăm đi”. Thằng Đức chọt vào bả vai tôi.
“Ừa lên thăm bồ đi–“. Thằng Khánh chưa nói xong đã bị thằng Khang bịt mồm lại.
Tôi bước lên tầng một, theo hướng dẫn của Bình, tôi đứng trước phòng Thịnh.
Tôi gõ cửa.
“Thịnh, là Thư đây”. Tôi gõ cửa nhẹ để tránh làm Thịnh tỉnh giấc.
Không gian im lặng, một tiếng chuông thông báo vang lên khiến tôi phải chú ý.
[Vào đi]. Là tin nhắn từ Thịnh.
Tôi thả tim vào tin nhắn sau đó mở cửa phòng bước phòng. Vừa bước vào phòng, khí nóng liền ập đến, căn phòng khá âm u vì cửa rèm đóng kín và hơn hết người bệnh lại trùm kín người.
Tôi đi lại gần Thịnh, mạnh dạn kéo lớp chăn của nó ra. Hơi nóng phả ra từ người nó khiến căn phòng càng nóng hơn.
“Thịnh khỏe chưa? Thư mua thuốc cho Thịnh nha? Hay.. Thư đo thân nhiệt cho nha?”. Tôi bối rối khi nhìn hơi thở hì hục của Thịnh.
“Đã bảo đừng đến rồi mà”. Thịnh lấy khẩu trang từ tay tôi bịt lên cho tôi.
“Bạn bè với nhau không mà, có gì đâu”. Tôi mở khẩu trang ra, biết là sẽ lây bệnh nhưng mà tôi chỉ có mỗi nụ cười là thể hiện cảm xúc thôi.
Thịnh không nói gì cả, tôi cũng im lặng. Bỗng dưng, tôi nghe tiếng nhắn tin, lòng tò mò về sự thật Thịnh có bạn gái hay không trỗi dậy trong tôi.
Vì sự nhanh quá mất trí mà tôi đã nhanh nói.
“Thịnh có bạn gái chưa..?”. Tôi nói một cách tỉnh bơ, khi chợt nhận ra thì vội giải thích, “Không, không phải Thư, ý là đúng rồi bạn tao rất thích mày”.
“Chưa có, làm sao? Không thích đâu, đừng mai mối linh tinh, tao giận Thư đấy”. Thịnh nói với chất giọng trầm ấm vốn có nay lại trầm và đặc hơn.
“Thế cơ á? Thật sự không có á? Thì ra là vậy”. Tôi ngượng ngùng gật đầu ậm ừ.
Vậy tất cả mọi chuyện đều là do tôi tự biên tự diễn, trông có buồn cười không chứ?
Tôi vui vẻ cầm tấm khăn thấm nước úp lên trán Thịnh, nói tiếp:
“Ừm, tao về nha, bọn thằng Bình đang đợi tao”. Tôi đắp cẩn thận cho nó xong rồi nhìn nó một chút rồi khẽ đóng cửa nhẹ nhàng.
Khi tôi bước xuống nhà thì thằng Khánh liền xỉa tôi.
“Ơ kìa, xuống sớm thế? Ấm quá mà”.
“Lại đây ăn miếng quýt này đi, chừa cho mày đấy”. Thằng Khang vẫy tay với tôi chỉ vào miếng quýt trên đĩa.
“Cảm ơn”. Tôi lấy bỏ vào miệng.
Hân từ nãy đến giờ vẫn nhìn tôi, cũng chẳng hiểu chuyện gì. Đến khi ra về, tôi đi cùng Hân, nhỏ nói với tôi:
“Mày lo mà cẩn thận với thằng Thịnh đi, tao nhìn nó red-flag kiểu gì đấy. Yêu vào lại khổ cho mày”.
“Đúng là vậy nhưng mà sắp đến Noel rồi, màu đỏ cũng hợp mà”. Tôi nhìn vào kính chiếu hậu mỉm cười.
“Đến lúc đó đừng bảo tao không khuyên”. Hân nói với tôi.
Tôi cũng gật đầu ừ ừ cho qua, biết làm sao đây? Vui quá đi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi ngồi trên xe cười ngớ ngẩn như con dở cũng khiến Hân phải rùng mình.
Ngày hôm nay phải note vào nhật kí thôi!
Sáng ngày hôm sau, Thịnh đã đi học trở lại, tâm trạng cũng trở nên có tinh thần. Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho nó:
[Hmm, sao rồi? Khỏe không ??]
Thịnh mở điện thoại hình như là đọc tin nhắn của tôi, nó bước sang ngồi cạnh tôi.
“Cái gì đây? Hết bệnh lại dở hơi à?”. Tôi nói với vẻ mặt khinh bỉ nhưng trong lòng đang khoái lắm.
“Ừm, bệnh dở hơi cũng là bệnh. ‘Lào gồng quở ái nị’ là nói đến ai vậy? Có người trong lòng hả?”. Thịnh gục đầu nằm xuống bàn của tôi.
Tôi giật mình, trái tim cũng đập nhanh hơn trước.
“Là một.. Cuốn tiểu thuyết tao đọc trước đây, nam chính đã nói với nữ chính như vậy”. Tôi hơi ngập ngừng với câu nói của chính mình.
Tiếng chuông vào học vang lên, Thịnh rời khỏi ghế, vẫy tay tạm biệt tôi.
Tôi cũng phải học hành để đứng bên cạnh nó thôi, động lực học mới dù không được khuyến cáo nhiều nhé.
Tiết đầu vào là tiết sinh hoạt chuyên đề về chủ đề “Tình Bạn và Tình Yêu”. Tôi khá tò mò về chủ đề này, và nôn nao vì không biết bản thân có thật sự thích hay không? Hay do mình yêu bằng mắt?
Tò mò quá đi, còn mỗi mười nhăm phút là mình biết bản thân có thực sự thích nó hay không.
“Mày đợi đấy, tao sẽ chứng minh tình cảm này cho mày thấy”. Tôi tự thì thầm và cười trong lòng nhìn thằng Thịnh đến mức nó có cảm giác như bóng ma sau lưng.