Quả Đào Chanh Chua - Quýt Đào - Chương 1: Mưa Tháng Chín
Những cơn gió hiu hiu quấn quýt nhau lướt qua bầu trời, những đám mây đen ôm lấy nhau kéo đến quận Hải Châu.
Tôi là Trần Anh Thư, năm nay vừa lên lớp mười một, tôi sống ở cái thành phố này đã mười bảy cái xuân xanh rồi đấy.
Tôi bước xuống nhà, bố mẹ vẫn đang bật chương trình buổi sớm, hình như là ‘dự báo thời tiết’.
Hôm nay lại có bão sao?
Quả là thời tiết không hợp để đi học chút nào.
Từ trong căn nhà nhỏ của tôi có thể nghe thấy một vài âm thanh mưa phùn nhẹ rơi trên mái nhà một cách nhẹ nhàng, làn gió thu thổi nhẹ vào cửa nhà khiến tôi có chút run nhẹ.
Bố tôi đang ngồi trên chiếc ghế thư giãn đọc báo, bố vừa lật trang báo vừa bảo tôi.
“Anh Thư, con ăn sáng rồi hẳn đi”. Giọng bố hôm nay lại khàn hơn, có lẽ vì thời tiết hôm nay se lạnh.
“Vâng con chưa đói, nhưng mà ra chơi con sẽ đi ăn, giờ con ăn sợ không tiêu”. Tôi cũng nhanh nhảu đáp lại bố.
Thấy vậy, mẹ tôi cũng xoay qua nhìn tôi.
“Ăn đi Thư, kẻo bị đau dạ dày lại ảnh hưởng đến học tập”.
“Không sao đâu mà, ra chơi con ăn cùng nhỏ Hân”. Tôi gãi đầu, cùng đó là nở nụ cười công nghiệp nhìn bố mẹ để bố mẹ yên tâm.
Bố mẹ thấy vậy cũng không nói gì. Mẹ mở ví ra, lấy ra ba mươi nghìn đưa tôi cho tôi đi học buổi sáng.
Trước khi mang đôi giày vào để đi học, mẹ gọi tôi lại. Bà ấy bỏ vào cặp tôi một bộ quần áo đi mưa hình Tom và Jerry và còn dặn tôi rằng:
“Dự báo thời tiết nói hôm nay thời tiết sẽ có mưa lớn, mang áo mưa vào kẻo lại bệnh”.
Tôi nhìn cái áo mưa mà tôi từng làm mưa làm gió mà thể hiện biểu cảm tràn đầy sự kinh hoảng trước cái bộ quần áo đi mưa. Đó là bộ quần áo đi mưa mà tôi đã từng giãy đành đạch năn nỉ bố mẹ mua từ năm lớp tám. Vào thời điểm đó thì bộ quần áo đi mưa này đứa nào có trước thì cả lớp nhìn với cái ánh nhìn khác.
Giờ thì tôi hối hận rồi.
“Mẹ..con lớn rồi, mua cho con một cái dù nhé? Dù sao con cũng lớp mười một rồi mà”. Tôi nhìn vào bộ quần áo mà bản thân trước đây từng làm mưa làm gió mà ngao ngán thở dài, ngước mắt lên nhìn mẹ xem phản ứng của mẹ thế nào.
Không biết trước đây tôi đã tung hoành thế nào mà mẹ lại nhìn tôi mà bảo rằng.
“Không phải trước đây người ta đã từng bảo mua thì sẽ mặc cho đến hết năm cấp ba sao?”
Wait..Cái gì? Tôi đã từng nói thế sao? Chả biết nữa, mẹ tôi luôn nhớ những thứ mà tôi không biết mình đã làm hay nói những việc đó, có lẽ mẹ tôi là một superman.
Tôi cũng không ý kiến gì nữa, mang balo lên vai, lấy trong kệ giày dép ra một đôi sandal mang vào chân rồi lấy chiếc xe đạp điện ra chạy đến trường.
—
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em đến trường, em vừa đi vừa khóc…”. Tôi vừa đi vừa hát như thế đấy, nói sao nhỉ? Cảm giác hoài niệm quá đi, khi xưa mẹ luôn dắt tay đi học, giờ dắt xe đạp điện đi học.
Đang vừa đi vừa hát thì trời đổ cơn mưa từ mưa phùn sang mưa lớn, khiến tôi bực mình mà chửi thề một câu, đó cũng là lý do mà tôi rất ghét đi học đầu tháng chín, vì tiết trời se lạnh mà còn hay mưa nữa, bực cả mình.
Tôi chạy nhanh vào một mái hiên, mở điện thoại nhìn, đã 6h30 rồi không biết đến còn 30 phút không biết khi nào hết mưa để mà đi.
Tôi phân vân nhìn cái bộ quần áo mưa trong túi mà thầm chửi rủa bản thân. Oái ăm thật, giờ một là chịu nhục mặc nó, còn hai là cúp học đầu năm, nhưng mẹ sẽ đánh tôi đấy, không đùa đâu.
Nhìn những hạt mưa từ từ đổ xuống, nhìn dòng nước chảy róc rách theo đường đi.
Khung cảnh này thoáng chốc bỗng dưng cảm thấy có nhiều cảm xúc trong tôi đọng lại.
Bỗng nhiên từ đâu chạy đến một chiếc xe màu đen, năm mươi phân khối hãng Kymco Hermosa chạy như muốn tông vào tôi.
Não tôi lúc đấy đã tự động chạy một đoạn văn mẫu chửi một cách văn minh, lịch sự ở nơi công cộng thì chợt nhận ra là thằng Thịnh – Hoàng Quốc Thịnh, học sinh chuyên Lý, sở hữu thành tích khá nhiều, gương mặt..cái này ghi nhận, nó đẹp thật.
Để hỏi tại sao thì chẳng biết nữa, đơn giản vì nó đẹp, ừ thế thôi. Đôi chân mày vừa đủ đen, rậm thể hiện được con người của Thịnh. Đôi mắt hai mí, con ngươi to tròn, bình thường người ta hay nói ‘đôi mắt là vừa sổ tâm hồn’ cũng có lý, nhìn vào đôi mắt nó rất có hồn, khi nhìn chỉ muốn nhìn mãi không rời. Khuôn môi mỏng còn hồng trông có khác con gái không? Thứ tôi ngưỡng mộ nó nhất chính là đường sống mũi dài và thon, gen nhà nó đỉnh quá nhỉ? Thân hình của nó cũng rất đẹp, cao ráo, đầy đặn. Mái tóc cắt side part 6-4 đặc trưng của khuôn mặt Thịnh làm nên tên tuổi của nó trong trường.
Mà nó không phải gu tôi đâu, bởi vì cái gì hoàn hảo quá thì cũng không có gì thú vị.
Thịnh đặt mũ bảo hiểm xuống, cởi bỏ khẩu trang ra, dùng tay hất hất mái tóc dính những hạt nước còn vướng động trên tóc nó. Tôi nhìn nó trong vô thức, tóc của con trai dính nước có nâng tỉ lệ đẹp trai không nhỉ?
Khi tôi mãi suy nghĩ mà quên mất rằng mình đang nhìn nó một cách vô thức.
Giọng nói của nó vang lên vô thức làm tôi giật mình khỏi khoảng không như cách Thúy Kiều chợt tỉnh sau cơn mê.
“Mày nhìn đủ chưa? Ba tháng hè không gặp ai đẹp trai hơn tao nên nhìn cho đã hả?”. Thịnh vừa mở miệng nói đã biết không phải lời tốt đẹp.
Nhưng mà phải nói thật người đẹp thì làm gì cũng đẹp, ai như mình làm gì cũng trông như con đần dở hơi.
Tôi đảo mắt nhìn sang phía khác, tay khoanh lại mà bảo:
“Không, mới phút trước còn đẹp giờ thì hết rồi”. Tôi nhìn sang hướng khác.
“Sao vậy? Ma thuật của tao hết tác dụng rồi hả?”. Giọng nó vừa nửa trêu nửa đùa.
“Ma thuật cái rắm, trai đẹp chỉ đẹp khi nói lời tử tế thôi”.
Nó nghe vậy chỉ nhìn tôi mà cười, có cái gì mà cười? Đối với bọn con gái yêu nó ắt hẳn sẽ được hình dung như “Thịnh ngậm cành hoa hồng mỉm cười với thiếu nữ, một nụ cười bảy phần cưng chiều, ba phần bất lực”.
Còn tôi thì không nhé, eo ôi, nó mà cười lên tôi lại cảm thấy không ổn tẹo nào.
Cứ như xem phim kinh dị vậy.
“Sắp trễ rồi, lên xe không? Tao chở”. Thịnh nhìn tôi, nó cất giọng trầm trầm, ngoắc tôi lên xe.
“Còn xe tao thì sao?”. Tôi nhìn vào chiếc xe điện trân quý của mình.
Thịnh nhìn tôi, sau đó nhìn qua chiếc xe đạp điện của tôi, nó đảo mắt nhìn vào nhà dì bán nước mía.
Sau đó Thịnh dắt xe tôi vào và bảo với dì ấy.
“Dì ơi, cho cháu gửi chiếc xe đạp điện này nhé? 11 giờ bọn cháu quay lại lấy”. Thịnh nói một cách rất nhẹ nhàng, khác hẳn với bộ mặt lúc nãy.
Ấy mà, dì ấy cũng gật đầu và cười vui vẻ với nó. Dễ dãi quá ha? Lỡ xe bị bán thì sao!???
—
Tôi ngồi trên xe nó mà như muốn bay đi, tôi biết đây là xe phân khối 50CC, nhưng nó chạy thế nào mà hồn phách tôi muốn rơi lại nửa đoạn đường vậy.
Sau khoảng hơn mười lăm phút, có vẻ đã là 6h50 phút.
Đến nơi, tôi bước xuống xe, còn Thịnh đi đỗ xe, Thịnh ném cho tôi cái balo màu đen của nó. Đứng đợi nó mang dù ra ở chỗ bác bảo vệ vì ở đó có mái hiên tránh mưa.
Thịnh bước ra, trên tay là chiếc dù tự động màu đen, Thịnh bật dù ra rồi gọi tôi.
“Thư, đi nhanh, sắp trễ rồi, mẹ nó trời mưa.”
“Mày chửi mưa thì chửi đi, mắc gì chửi mẹ nó?”. Tôi lẽo đẽo đi bên cạnh nó.
“Nói nhảm hoài, tao đi nhanh cho mày dầm mưa bây giờ đấy Anh Thư”.
Thịnh nó lấy balo của nó khỏi tay tôi, tôi cũng không nói gì, chỉ im lặng chạy theo bên cạnh Thịnh thôi.