Quá Độ Trầm Mê - Vụ Hạ Tùng - Chương 19: Quyến rũ cô ấy
Đơn hàng thực phẩm của cô đã giao đến. Ngu Diên tạm thời cầm rau, thịt được đóng gói trở về ký túc xá và cất vào tủ lạnh trước.
Đắn đo hồi lâu, Ngu Diên vẫn quyết định trước tiên là tham dự hội nghị. Đang chuẩn bị liên lạc với Tạ Tinh Triều thì một bóng người từ đằng xa chạy tới. Người này trông thấy cô liền thở hổn hển: “Ngu Diên, cậu ở đây à.”
“Lão Nghiêm bảo tôi ra ngoài tìm cậu.” Dương Chi Thư nói: “Suất lần này do ông ấy tạm thời lấy được.. Mau đi thôi, rất nhiều giáo sư đã tới rồi.”
“Lão Nghiêm vậy mà có thể tìm được suất cho chúng ta. Cậu không biết đấy thôi, có biết bao nhiêu cây đại thụ đang ngồi ở đó.” Dương Chi Thư rất vui vẻ, luyên thuyên trò chuyện cùng cô không ngớt.
Còn Ngu Diên thì lơ đễnh trả lời.
Cô đang nghĩ, chuyện đã hứa với Tạ Tinh Triều, cô cũng nhất quyết không thể bỏ mặc.
Tọa đàm kết thúc tầm 9 giờ đến 9 giờ 30. Đi đến nhà hắn cần thêm 10 phút nữa. Suy đi tính lại thì khoảng 10 giờ sẽ có mặt tại đó.
Ngu Diên không phải kiểu người do dự. Thời gian eo hẹp, sau khi cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng cô hạ quyết tâm.
Bộ dạng Dương Chi Thư như ngồi trên đống lửa. Ngu Diên theo anh ta, tranh thủ đi về hướng tòa nhà Dật Phu. Một mặt, Ngu Diên vội soạn tin nhắn gửi cho Tạ Tinh Triều – “Tạ Tinh Triều, xin lỗi cậu. Hiện tại tôi có việc ở trường, tôi phải đi trước một chuyến. Cậu ăn cơm rồi uống thuốc đi. Người mệt mỏi thì ngủ sớm một chút, không cần đợi tôi.” –
Nếu Tạ Tinh Triều không chờ cô mà muốn nghỉ ngơi trước thì ngày mai cô sẽ lại đến thăm hắn. Dù sao đi nữa, đối với chuyện đã hứa, nếu không thể làm đúng với ước hẹn ban đầu vì tình huống đặc thù, thì cũng không thể nào xem như nó chưa từng xảy ra.
Lúc Ngu Diên tới phòng 304 tòa Dật Phu, Nghiêm Trí Hành đã đến rồi. Nhân viên cũng đã bố trí hội trường ổn thỏa. Trước chỗ ngồi của mỗi người đều đặt đầy đủ bảng tên và trà nước.
Ngu Diên còn trông thấy bảng tên của chính mình. Cô vốn cho rằng sinh viên tạm thời tham gia sẽ không có.
Nghiêm Trí hành trông thấy cô khẽ cau mày: “Hôm nay sao trò lại đến trễ như vậy. Vừa nãy tôi và Dương Chi Thư nói về luận văn hai trò viết lần trước, nói cả nửa buổi vẫn chưa thấy bóng dáng trò đâu. Tôi mới bảo Chi Thư ra ngoài tìm trò.”
Ngu Diên còn hơi thở dốc: “Thưa thầy, con xin lỗi, trên đường đi bị trì hoãn một chút ạ.”
Nghiêm Trí Hành có thành tích học thuật nổi bật, con người nghiêm túc không thích xởi lởi. Theo ông ấy học tập gần hai năm, Ngu Diên cũng đã dần thích ứng với tính cách thầy. Tuy là người nghiêm khắc nhưng nghiên cứu học vấn chặt chẽ cẩn thận. Đối với sinh viên theo mình cũng hết sức hết lòng chỉ dẫn.
Về hai sinh viên chính quy hiện đang được ông hướng dẫn là Ngu Diên và Dương Chi Thư, thật ra ông ấy rất hài lòng, đều do đích thân ông phát hiện ra được.
Đặc biệt là cô bé Ngu Diên. Tuy còn trẻ, dáng vẻ mong manh yếu đuối, đoan trang thuần khiết, nhưng lại rất chuyên tâm học hành. Chưa kể đến sự thông minh và có nền tảng vững chắc, niềm đam mê theo đuổi chuyên ngành yêu thích và hết mình cống hiến vì nó. Tất cả những tính cách này đều khiến cho Nghiêm Trí Hành phải tán dương.
Vậy nên mỗi lần có cơ hội tương tự để hỗ trợ sinh viên, Nghiêm Trí Hành đều sẵn sàng trao nó cho Ngu Diên. Mà cô cũng chưa từng làm cho người khác thất vọng.
“Lát nữa tắt điện thoại, tập trung nghe.” Nghiêm Trí Hành nói: “Sau đó thầy sẽ giới thiệu các em với giáo sư Lý.”
Ngu Diên gật đầu.
Hội nghị nhanh chóng bắt đầu.
Ngu Diên làm việc gì cũng rất chuyên chú. Trong giờ nghỉ, cô liếc nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 30. Không hiểu sao nghĩ tới dáng vẻ tràn ngập mong chờ của Tạ Tinh Triều, lần đầu tiên cô bị phân tâm và do dự. Cô đang nghĩ xem có nên ra ngoài gọi điện thoại cho hắn không.
“Ngu Diên, đến đây.” Nghiêm Trí Hành đang trò chuyện cùng Lý Thư Phàm thì gọi cô và Dương Chi Thư lại.
Rõ ràng là muốn giới thiệu hai người các cô với Lý Thư Phàm.
Lý Thư Phàm thuyết giảng cực kỳ xuất sắc, diễn giải đơn giản, dễ hiểu nhưng rất sâu sắc. Đôi khi khả năng nghiên cứu của giảng viên đại học không tỉ lệ thuận với năng lực giảng dạy của họ. Ngu Diên đã gặp qua rất nhiều trường hợp như vậy. Tuy họ rất giỏi mảng học thuật nhưng giảng bài cho người khác thì lại mơ hồ. Giảng suốt nửa buổi cũng không biết đang nói cái gì. Còn một người vốn đã tài năng như Lý Thư Phàm cũng có thể dạy giỏi như vậy, thật sự là hiếm có.
Ngu Diên vô cùng căng thẳng. Lúc Nghiêm Trí Hành bảo cô đưa luận văn của mình cho Lý Thư Phàm, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tạ Tinh Triều đến lớp học buổi chiều. Tiết học kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Lớp do viện vật lý mở. Chuyên ngành vật lý địa cầu rất thần kỳ. Thực chất có thể xem nó là một môn học liên ngành. Theo chương trình đào tạo của đại học Bắc Kinh, thời khóa biểu của bọn họ bao gồm một loạt các môn toán, lý và khoa học trái đất có liên quan tới địa lý.
Nhưng cơ hội việc làm lại rất ảm đạm, phạm vi hạn hẹp, lương thưởng và đãi ngộ cũng không cao.
Sinh viên đại học Bắc Kinh vốn là những người kiêu hãnh. Đặc biệt với ngành tài chính và khoa học máy tính. Sau khi tốt nghiệp loại ưu khóa chính quy thì lập tức có việc làm, nhận được lương đã là việc hết sức đáng sợ.
Bên trong đại học Bắc Kinh cũng có tồn tại chuỗi khinh thị* các chuyên ngành. Nhưng thống trị toàn bộ chuỗi này lại không phải là khoa tài chính hay khoa học máy tính, mà là những môn khoa học thuần túy như toán học và vật lý, nơi sản sinh ra những kẻ điên rồ thực thụ.
(*chuỗi khinh thị: Từ gốc 鄙视链 xuất hiện lần đầu tiên trong tạp chí Thâm Quyến, sau đó lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Chuỗi khinh thị được mở rộng từ khái niệm ‘chuỗi thức ăn’, nói về sự phân cấp trong xã hội, trong đó nhóm người này xem thường nhóm khác. Họ khẳng định chỗ đứng của mình bằng cách xem thường người khác. Bạn khinh thường tôi, tôi khinh thường anh ta.. tạo thành một chuỗi khinh thị)
Riêng vật lý địa cầu, nhân lực ít đến không có cảm giác tồn tại, là không có mặt trong chuỗi khinh thị này.
Tuy nhiên, hầu hết sinh viên trong khoa đều nghiêm túc học tập. Họ muốn nỗ lực nâng cao điểm trung bình để xét tuyển nghiên cứu sinh hoặc ra nước ngoài đổi chuyên ngành.
Những lúc thế này, sự hiện diện của hắn tại đây lại có phần chói mắt.
Hắn vốn đã đẹp hơn người, thậm chí dù lẫn trong nhóm nam sinh, vẻ đẹp của hắn chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra được. Hắn không nghe giảng, các lớp không điểm danh thì hầu như đều vắng mặt, hoạt động của trường cũng không thấy bóng dáng đâu. Nhiều người cảm thấy hắn rất thần bí.
“Bạn cùng phòng của cậu không nghe giảng bài sao?” Có người lén hỏi Từ Tiểu Âu.
Tạ Tinh Triều ngồi ở hàng cuối cùng. Hắn đang ngủ.
Vì bị cảm nên hắn rất khó chịu. Môn cơ học lại chẳng thú vị tí nào. Hắn nghĩ muốn ngủ liền ngủ tại chỗ.
Từ Tiểu Âu: “…”
Cậu ta trộm nhìn Tạ Tinh Triều một cái: “Tôi không biết.”
“Nhà cậu ta có tiền, có quyền.” Úc Triết nói: “Cậu ta khác với chúng ta, sinh ra đã là tiểu thiếu gia. Muốn làm gì thì làm, học tập bết bát cũng chẳng sao.”
Lời còn chưa dứt, Tạ Tinh Triều đã chậm rãi ngẩng đầu lên. Úc Triết bị dọa giật bắn mình, lập tức ngậm miệng lại. Thật lòng cậu ta có hơi sợ người bạn cùng phòng này. Hắn giao du với bọn lưu manh, lệch lạc và xa rời quy chuẩn xã hội, căn bản không giống sinh viên đại học Bắc Kinh. Nói xấu sau lưng hắn lại bị hắn nghe thấy, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tạ Tinh Triều không nhìn cậu ta.
“2015304011.” Giáo sư đang nhìn danh sách tên.
Ông ta gõ lên mặt bàn: “Trò Tạ Tinh Triều đã tới lớp chưa? Đứng dậy trả lời câu hỏi này.”
Thì ra là bị gọi trúng tên rồi.
Úc Triết có chút hả hê khi thấy người gặp nạn.
Mắt thiếu niên rất tối, hắn ngước nhìn ppt bằng khuôn mặt vô cảm. Câu hỏi hiện ở ngay trên màn hình lớn.
Một phút sau, hắn đã gần như trả lời xong toàn bộ câu hỏi. Giọng nói mang âm mũi nặng, còn ho khan vài lần.
“Trả lời tới đây là được rồi.” Vị giáo sư gật đầu, nhịn không được hỏi: “Tạ Tinh Triều, trò bị cảm nặng à?”
Tạ Tinh Triều ngồi xuống, giọng khàn khàn: “Không sao cả.”
Vị giáo sư lớn tuổi thấy vậy bèn khen ngợi và bảo rằng mọi người nên noi gương bạn học này. Dù bệnh vẫn kiên trì lên lớp. Tuy nhiên, không gắng được cũng không sao. Ông ấy cho phép nghỉ ốm.
Lòng Úc Triết hơi chấn động. Câu hỏi đó không khó nhưng cũng chẳng đơn giản. Cậu ta luôn thầm cho rằng gia đình Tạ Tinh Triều đã dùng thủ đoạn nào đó mua chỗ cho hắn. Cậu ta quay đầu trộm nhìn Tạ Tinh Triều.
Tạ Tinh Triều đã khôi phục lại tư thế ngủ của hắn. Thiếu niên thoáng cười nhạt: “Hên thôi.”
“Hồi đó thi lý, tôi toàn mười lăm điểm.”
Úc Triết: “…”
Hóa ra đều bị hắn nghe được. Úc Triết luống cuống quay đầu, sống chết cũng không ngoảnh lại, chỉ cảm thấy bất an tột độ.
Thời trung học, Lộ Hòa từng hâm mộ bộ não tuyệt vời của Tạ Tinh Triều, dù hắn gần như không dùng nó vào việc đúng đắn nào cả.
Xét về học vấn, Tạ Cương có học vị tiến sĩ kinh tế tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Ôn Vận năm đó là tiến sĩ y khoa. Con cháu Tạ gia đều có trình độ khá tốt.
Hắn chưa bao giờ gặp khó khăn với việc học ngay từ khi còn nhỏ. Trí nhớ của hắn cực kỳ tốt, xem qua là nhớ, tiếp thu những thứ mới mẻ cũng đặc biệt nhanh.
Chỉ có điều, hắn nào xem đây là tài năng gì. Hắn không ưa học hành, không tồn tại thứ gọi là lý tưởng, cuộc sống thì bất cần.
Hắn thường xuyên cúp học nhưng vẫn sẽ có mặt khi phải điểm danh. Dù sao thì không thể để điểm thi quá kém. Ngu Diên từng nói muốn hắn học hành đàng hoàng. Nên với tính cách nghiêm túc của cô, đến cuối kỳ nhất định sẽ hỏi điểm số của hắn.
Hắn nghĩ sơ qua rồi. Ước chừng 80 điểm là đủ, môn học khó hơn thì thi thấp điểm một chút. Còn thấp quá lại không ổn. Ngu Diên vẫn luôn lo sợ hắn sẽ sa ngã như hồi cấp ba.
Mà điểm quá cao cũng không cần thiết. Hắn không thích cô phát giác ra việc hắn quá thông minh.
Hắn chìm trong miên man suy tưởng. Lỡ như hắn trượt môn toán cao cấp, Diên Diên sẽ dạy kèm cho hắn hay sẽ nổi giận đây?
Tuy nhiên, nói về kỳ thi cuối kỳ vào thời điểm này vẫn còn sớm. Mối bận tâm của hắn ngay lúc này là cái hẹn Ngu Diên đã hứa với hắn vào buổi tối. Cô sẽ thật sự tới thăm hắn chứ?
Tọa đàm kết thúc.
Lòng Ngu Diên tràn ngập thỏa mãn. Cô cảm thấy đầu óc mình còn đang sôi sục. Cô vỗ vài cái lên má, nhiệt độ còn đó chưa thuyên giảm.
Ra khỏi tòa nhà Dật Phu, gió đêm tháng mười mang theo hơi mát. Bên ngoài trời tối đen như mực, cô quay đầu nhìn những ngọn đèn chiếu sáng trong tòa Dật Phu, chuyện của Tạ Tinh Triều vẫn canh cánh trong lòng.
Cô vội vàng về ký túc xá, cầm lấy rau thịt đã mua từ trước rồi lao đến Tạ gia.
Mãi tới khi thang máy mở ra, cửa lớn nhà họ Tạ ở ngay trước mắt, cô mới mở điện thoại liếc nhìn. Đã 10 giờ 30 rồi. Có bốn, năm cuộc gọi nhỡ của Tạ Tinh Triều.
Cô không biết có nên gọi lại cho hắn hay không. Cô sợ Tạ Tinh Triều đã uống thuốc xong và đi nghỉ rồi, nếu cô gọi sẽ lại đánh thức hắn.
Đứng trước cửa nhà hắn, Ngu Diên cứ thấp thỏm không yên.
Ngu Diên luôn giữ lời hứa. Trước đó cũng có thể nhìn ra hắn mong chờ lần gặp mặt này như thế nào. Dù đã gửi tin nhắn thông báo từ sớm nhưng suy cho cùng vẫn là lỡ hẹn.
Cô gõ cửa, qua hồi lâu không có phản hồi.
Có lẽ hắn đã ngủ rồi.
Ngu Diên biết mật khẩu nhà Tạ Tinh Triều. Hắn đã nói với cô rất nhiều lần từ lâu lắm rồi, rằng cô muốn tới lúc nào cũng được. Tự mở cửa vào là xong.
Do dự một lúc, Ngu Diên mới nhập mật khẩu vào. Tiếp đó là tiếng bíp nhẹ và cánh cửa mở ra.
Cả ngôi nhà chìm trong bóng tối.
“Tinh Triều?” Cô ngập ngừng cất tiếng gọi.
Không có ai trả lời. Ngu Diên mở đèn từ điện thoại và chỉnh về mức chiếu sáng yếu nhất. Vừa đi vài bước trong phòng khách, cô xém chút giật bắn mình.
Trên sô pha có người. Thiếu niên đang ngủ ở đó, chân dài tùy hứng duỗi thẳng và không đắp chăn.
“Ai?” Hắn nghe thấy động tĩnh, giọng khàn khàn cùng âm mũi đặc, thậm chí còn nghiêm trọng hơn đôi chút so với trước đó.
Ngu Diên sửng sốt: “Tinh Triều?”
Cô ấy nghĩ đáng lẽ Tạ Tinh Triều phải uống thuốc, tắm rửa rồi vào phòng ngủ một giấc tới sáng. Thay vì ngủ trên sô pha mà không có lấy một mảnh chăn đắp thế này.
“Diên Diên?” Thiếu niên ngồi thẳng dậy, bật ngọn đèn nhỏ trong phòng khách. Dưới ánh sáng mờ ảo, mặt hắn tái nhợt, chỉ có một chút ửng hồng nhàn nhạt nơi gò má, đuôi mắt và chóp mũi, hiển nhiên vẫn còn rất khó chịu.
“Xin lỗi.” Cô ngồi xuống cạnh hắn: “Bởi vì đột ngột có hội nghị học thuật rất quan trọng, cho nên đến trễ.. Cậu sao lại ngủ ở đây vậy?”
“Muốn đợi em.” Hắn khản giọng nói: “Kết quả là cứ đợi mãi, đợi mãi đến khi ngủ thiếp đi.”
Buổi tối, hắn về nhà sớm.
Nhưng cô không xuất hiện.
Sau đó, hắn nhận được tin nhắn. Gọi lại thì điện thoại đã tắt.
Ngu Diên bảo hắn đừng đợi, nhưng hắn không muốn ngủ, cứ thế ngồi trong phòng khách. Hơn nữa, hắn nhớ cô nói là sẽ tới. Hắn có thể đợi, đợi đến khi cô làm xong việc.
Về việc vô thức ngủ quên, một phần nguyên nhân quả thực do cảm lạnh. Hắn không thích uống thuốc. Dù gì thì lúc ở nhà cũng không ai quan tâm hắn. Đối với hắn ngày hay đêm chẳng có gì khác biệt, ăn uống không theo giờ giấc, có bệnh thì gắng chịu đựng rồi cũng qua thôi.
Ngu Diên ngồi xuống sô pha kế bên hắn. Thấy hắn thế này, cô theo thói quen duỗi tay sờ lên trán hắn.
“.. Tôi tưởng rằng em sẽ không tới.” Hắn cao hơn cô rất nhiều, Ngu Diên còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm lấy. Vòng tay thiếu niên ấm áp. Hắn rúc vào cổ cô, hệt như một chú chó lớn.
Hắn vừa nũng nịu, cánh tay chẳng còn sót lại bao nhiêu sức lực từng chút một kéo cô vào lòng. Cô căn bản không thể chống cự. Ngu Diên nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen của hắn.
Tuy đã cố gắng kiềm chế, bộ dạng hắn vẫn ấm ức vô cùng.
Nhưng vốn dĩ lỗi sai là do cô.
“Xin lỗi, là tôi tới trễ. Lát nữa cậu đo nhiệt độ rồi về giường ngủ đi.” Cô dịu dàng nói: “Ăn cơm chưa?”
Có lẽ do quá thoải mái trước sự quan tâm, vỗ về của cô mà tinh thần hắn dễ chịu hơn nhiều, ngoan ngoãn nói: “Ăn một ít rồi. Chốc nữa tôi đi tìm nhiệt kế với thuốc.”
Thật sự đến một viên thuốc cũng không động vào.
“Ngày mai tôi ở đây với cậu vậy.” Ngu Diên thở dài. Vốn có tâm áy náy từ trước, hiện tại nhìn thấy hắn thành ra thế này, bất luận thế nào cô cũng không tránh né được.
Đôi mắt thiếu niên sáng lên. Hai người gần nhau đến mức hắn có thể cảm nhận nhiệt độ và hương cam quýt thoang thoảng trên tóc cô. Ngu Diên không bài xích hành động thân mật của hắn. Hơn nữa còn bảo sẽ ở lại. Hắn chầm chậm thử tiến lại gần, không có sự phản kháng nào, thế là hắn trực tiếp hôn lên má cô một cái.
Ngu Diên chưa từng được con trai hôn. Cô chỉ cảm thấy môi hắn rất mềm, như bị cún cắn nhẹ vào má.
Không phải là nụ hôn cuồng nhiệt của người yêu, cũng khác với cái hôn thân thiết tình chị em đơn thuần. Trong khoảnh khắc đó, Ngu Diên không giải thích được hành động bất ngờ này mang ý nghĩa gì.
Hắn thỏa mãn nói: “Diên Diên, em thật tốt.”
Da Ngu Diên bỗng nóng lên, toàn thân cô cứng đờ, muốn đẩy hắn ra. Nhưng nhìn thấy đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, nhất thời lại không nói nên lời.
Đối với hắn, cô thực sự không có biện pháp nào.
Phải chăng vì quãng thời gian này bọn họ tiếp xúc với nhau quá nhiều, mà những xa cách lẫn khúc mắc lúc mới gặp nhau đang dần biến mất. Dường như mối quan hệ của hai người đã quay trở lại như hồi còn nhỏ. Đối với cử chỉ thân mật thường trực của Tạ Tinh Triều, có vẻ Ngu Diên cũng đã quen dần và ngày càng dung túng nó hơn.
Đổi lại vài tháng trước, nếu hắn làm điều tương tự, cô chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Cô thầm nhủ, Tạ Tinh Triều rất đơn giản. Hắn chỉ xem cô như chị gái thân thiết, từ nhỏ đã được cô chăm sóc, gắn bó vô cùng. Cho nên, dù đã trưởng thành, ranh giới của những việc này lại trở nên quá mờ nhạt.
Huống hồ hiện tại hắn đang bệnh, vì cô mà đổ bệnh. Tối nay cô còn thất hứa với hắn. Nếu ngay lúc này mà cự tuyệt, hắn nhất định sẽ lại lần nữa bị tổn thương.
Vậy nên, Ngu Diên căn bản không thể từ chối hắn vào lúc này.
Tạ Tinh Triều cứ ôm cô như thế, hơi thở nóng hổi phả sau tai cô, tựa như không hề có ý định buông tay.
Dẫu sao hắn cũng là người khác giới, mười tám tuổi rồi, không phải trẻ con nữa. Việc ôm chặt không chừa tí khoảng cách nào như vậy khiến tai Ngu Diên đỏ bừng, cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
“Tôi đi nấu canh cho cậu. Cậu mặc thêm đồ vào. Đợi một lát hãy ngủ tiếp.”
“Ngồi thêm chút nữa.” Hiếm khi được gần gũi thế này, vừa nãy còn được hôn cô một cái.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên.
Hắn nhìn đôi môi nhỏ xinh của cô, mắt đen rực cháy. Hắn nhanh chóng che đậy đi sự khác thường, tiếp tục vùi vào hõm cổ cô làm nũng như thường lệ.
Hắn trời sinh xinh đẹp ấm áp, lại che giấu đi bản chất thật. Dáng vẻ tin tưởng dựa dẫm người ta mà làm nũng, thực khiến bất luận kẻ nào cũng không thể sinh lòng phòng bị.
Hắn hiểu cô yêu thích bộ dạng này của hắn và cũng rất biết cách để tận dụng ưu thế nhỏ nhoi này của mình.
“Diên Diên, vậy mấy ngày tới em hãy ở lại đây đi.” Hắn nói: “Em muốn ngủ phòng nào cũng được.”
Ngu Diên kiên nhẫn nói: “Tôi chờ cậu khỏi bệnh rồi mới đi. Đợi chút, rôi đi nấu canh gừng cho cậu trước. Rau củ tôi đều mang tới rồi. Lát nữa uống thuốc rồi ngủ.”
Lúc nhỏ, trải qua chuyện bị bắt cóc và mất khả năng nói, rồi Chúc Hy Hòa bước vào nhà họ Tạ, cô ta mang thai lại sảy thai. Tất cả mọi chuyện xảy ra, chứng kiến thái độ thay đổi chóng mặt của mọi người xung quanh đối với hắn.
Trẻ con kỳ thực nhạy cảm hơn rất nhiều so với những gì người lớn tưởng tượng.. Hắn thay đổi rồi. Thay đổi sạch sẽ đến độ không thể đón nhận lòng tốt của người khác. Tính cách vốn đa nghi và nhạy cảm, nay lại càng cực đoan hơn.
Chỉ có duy nhất một người, sẽ đơn thuần đối tốt với hắn mà không chút tạp niệm. Không quan tâm địa vị, chẳng màng đến tiền tài hay bất cứ vật ngoài thân nào khác. Chỉ để tâm đến chính con người hắn mà thôi.
“Ừm.” Hắn đồng ý với sắp xếp của cô nhưng vẫn chưa chịu buông tha. Thậm chí một tay còn thăm dò, vòng qua eo cô, kéo cô áp sát vào lòng mình.
Mặt Ngu Diên hơi đỏ lên.
Bên má trái, phần da vừa bị hắn hôn hình như ẩn ẩn phát nóng.
Từ khi còn là một đứa trẻ đến tận bây giờ, cô chưa từng thích bất kỳ chàng trai nào. Cũng không thích tiếp xúc quá gần với họ, đặc biệt là tiếp xúc cơ thể dưới mọi hình thức.
Chỉ có Tạ Tinh Triều là khác biệt.
Hắn thích dính lấy cô ngay từ nhỏ. Mà cô cũng chưa bao giờ cảm thấy ghét bỏ hoặc muốn kháng cự lại.
Ngu Diên không thể hiểu tại sao.
“Diên Diên.” Hắn kéo dài giọng, gọi tên cô: “Diên Diên.”
“Sao vậy?”
“Không có gì. Chỉ là muốn gọi tên em thôi.” Mắt hắn long lanh.
Nhìn vào mắt cô, hàng mi dài của thiếu niên khẽ động. Dưới ánh đèn mờ, khóe mắt và gò má vì cảm lạnh mà ửng đỏ, tô điểm lên làn da vốn đã nhợt nhạt thêm vài phần diễm lệ.
“Diên Diên.” Hắn hơi ngẩng mặt lên, nhìn cô từ dưới lên trên, đôi môi đỏ hồng, lại nhẹ nhàng gọi tên cô lần nữa.
Tựa như như đang cám dỗ điều gì.
Hắn có vẻ đẹp cùng khí chất cực kỳ thuần khiết. Đặc biệt ở đôi mắt hơi rũ xuống, đen láy trong trẻo, nơi chất chứa sự trong sáng cùng thanh thuần mạnh mẽ kia.
Vào khoảnh khắc này, Ngu Diên chợt hiểu ra vì sao nhóm Thân Trí Nam luôn nói hắn đẹp, kiểu đẹp khiến kẻ khác không kiềm chế được ý muốn phải tàn phá nó. Nhìn từ góc độ của người khác giới, hắn quả thực giống như một tiểu yêu tinh xui khiến người ta phải phạm tội.