Quá Độ Trầm Mê - Vụ Hạ Tùng - Chương 18: Ngụy trang
Cô có thể khẳng định rằng mình không bị gì cả. Cô ngủ rất ngon, đắp chăn đàng hoàng, điều hòa chậm rãi tỏa hơi lạnh, nhiệt độ cũng vừa phải.
Giường đôi của khách sạn này chỉ có một cái chăn. Ngu Diên nhớ lại lúc Tống Thu Thực đặt phòng từng nói qua, ở đây chỉ còn phòng giường đôi. Và hiện tại tấm chăn duy nhất đó đang đắp trên người cô, trong khi Tạ Tinh Triều thì chẳng có gì. Chiếc áo phông trắng thiếu niên mặc bị nhàu đi khi ngủ. Hắn chống nửa người dậy, vô tình làm cổ áo trượt xuống để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp. Bên trên còn có một vết đỏ đặc biệt dễ thấy, nổi bần bật trên nền da trắng ngần. Trông ngư bị người cào.
Ngu Diên xuống giường trước.
“Diên Diên.” Hắn khản giọng, cất tiếng gọi cô.
Cảm giác nôn nao khó chịu dâng lên từng đợt. Ngu Diên phỏng chừng sắc mặt mình cũng không khá khẩm hơn là mấy, cô chỉ ậm ừ cho qua. Sau một hồi đắn đo, cuối cùng cũng hỏi: “Tinh Triều, chuyện là, tối qua.. sao tôi tới được đây vậy?”
“Hôm qua em uống say, đòi phải ngủ trên giường.” Hắn ngồi thẳng dậy: “Vừa hay tôi có mang chứng minh thư. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa em đến đây.”
Hắn nói bằng giọng mũi đặc.
Máy điều hòa vẫn chăm chỉ làm mát. Bây giờ là đầu tháng mười, trời vốn cũng không lạnh. Ngu Diên cầm điều khiển, lặng lẽ tắt máy.
Dường như Tạ Tinh Triều vẫn chưa tỉnh hẳn. Hắn phát hiện bản thân mình còn đang trên giường, rồi nhìn thấy vẻ mặt của Ngu Diên, hắn vội vàng bật dậy: “Diên Diên, bởi vì em uống quá say, mặt nóng bừng bừng không thôi. Tôi chỉ có thể mở máy lạnh trước, giúp em lau mặt rồi mua thuốc giải rượu..”
Phía trên tủ đầu giường có đặt một ly nước, bên cạnh là hộp sữa chua và hộp thuốc màu trắng, là viên ngậm giải độc rượu. Ngu Diên biết nó vì trước đây Ngu Sở Sinh uống nhiều, trong nhà thường trữ loại thuốc này.
“Nhưng em uống không vào, luôn miệng bảo khó chịu.” Hắn nói: “Cho nên tôi đành phải ở lại trông chừng em, sợ buổi tối sẽ xảy ra chuyện.”
“.. Tôi vốn vẫn luôn ngồi ở mép giường, nhưng có lẽ do quá buồn ngủ.”
Lúc tỉnh dậy, hắn quả thực nằm ở rất xa, chăn cũng không có để đắp.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, dưới mắt hiện lên một vùng thâm mờ, rõ là ngủ không được ngon giấc.
Ngu Diên theo lẽ dĩ nhiên không thể nào buông lời quở trách hắn. Vì cô say xỉn trước, hắn chỉ chăm sóc cô mà thôi.
Nhưng vết đỏ trên xương quai xanh của Tạ Tinh Triều lọt vào khóe mắt Ngu Diên khiến cô lại chìm vào suy tư.
Cô thường không uống rượu, tửu lượng kém. Theo nhóm Thân Trí Nam nói, trạng thái sau khi say của cô cũng cực kỳ bất thường.
Bình thường dịu dàng, điềm tĩnh bao nhiêu thì rượu vào là đáng sợ bấy nhiêu.
Dư Ninh trước đây từng nói đùa rằng, vào đợt kết thúc thi cuối kỳ, cả phòng ký túc xá cùng nhau đi chơi, Ngu Diên khi đó lần đầu tiên tiếp xúc một chút rượu. Kết quả là sau khi uống vào đến cả ba mẹ bà con cũng không nhận. Không cho ai lại gần cũng không người nào được đụng chạm. Mọi người chỉ có thể cưỡng ép đút thuốc giải rượu cho cô uống, đến cuối cùng mới mang cô trở về được.
Dựa vào tình huống hiện tại xem ra Tạ Tinh Triều không làm gì cô cả. Nhưng cô có loại suy đoán càng khủng khiếp hơn, cô sợ rằng chính mình đã làm gì đó với hắn rồi.
“Tinh Triều, tối hôm qua tôi không.. không có làm gì đấy chứ?” Cô cụp mắt xuống, khó khăn cất lời: “Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì hết.”
Tạ Tinh Triều rơi vào trầm tư.
Hồi lâu hắn mới lắc đầu.
Giọng thiếu niên mềm mỏng: “Không có, em rất bình thường. Chỉ nói mình khó chịu. Tôi thì khoảng năm giờ sáng mới ngủ, bất cẩn ngủ quên mất. Nên mới ngủ say đến nỗi leo lên giường lúc nào cũng không biết.”
Hắn lại nhỏ giọng giải thích lần nữa như thể rất sợ Ngu Diên để ý.
Bây giờ là 10 giờ sáng. Vì thói quen nghỉ ngơi điều độ nhiều năm qua, đồng hồ sinh học thường sẽ đánh thức cô vào lúc 6 giờ 30 sáng. Chỉ là không ngờ rằng tối qua ngủ một giấc tới tận giờ này.
Ngu Diên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cô khẽ gật đầu.
“Tôi đi rửa mặt một thoáng trước đã.” Dù sao cô cũng lớn hơn hắn. Nếu đã không có chuyện gì xảy ra thì cũng không cần quá căng thẳng.
Trong toilet, vật dụng vệ sinh cá nhân về cơ bản vẫn được trang bị đủ. Ngu Diên không quen cách bố trí ở đây, sau khi tìm khắp xung quanh, cô chỉ tìm ra một bộ vật dụng vệ sinh. Vốc nước sạch tùy tiện xộc vào mặt, Ngu Diên cảm thấy cơn đau đầu dịu đi hẳn.
Bên ngoài hình như có tiếng gõ cửa và tiếng nói. Ngu Diên khóa van, vẩy những giọt nước trên tay: “Tinh Triều?”
Không có ai trả lời.
Cô mở cửa, từ phòng vệ sinh bước ra. Thiếu niên ngồi khoanh chân trên giường, đang kéo áo xuống.
Sau khi chiếc áo được cởi ra, thân hình tuyệt đẹp lộ diện. Lưng hắn rộng và bằng phẳng, hai bên xương vai tinh xảo, rõ ràng. Càng bắt mắt hơn là vòng eo thon gọn, trắng trẻo cùng hai vết bầm tím rõ mồn một. Giống như bị người ta dùng hết sức ngắt, nhéo mà ra. Tương tự như thế, khắp cánh tay và xương quai xanh cũng có rải rác các vết này.
Thiếu niên có làn da trắng sáng tự nhiên, cơ thể thanh xuân chất chứa nhựa sống căng tràn, đầy mỹ cảm, đường lưng cong gọn gàng khỏe khắn, cơ bắp hoàn hảo. Nhưng giờ đây lại bị một thứ gì đó tàn phá mạnh mẽ, hủy hoại đi sự hoàn mỹ ấy.
Thấy Ngu Diên bước ra, hắn vội mặc áo vào.
“Cái này có mùi rượu.” Thiếu niên giải thích: “Tôi muốn thay đồ nên nhờ nhân viên mang tới.”
Hóa ra tiếng gõ cửa và nói chuyện khi nãy cô nghe được là của người mang đồ đến.
Cảm giác bối rối không biết từ đâu bất ngờ ập tới, Ngu Diên lập tức dời tầm mắt.
Cô không muốn biết ai đã tạo ra những dấu vết đó trên cơ thể Tạ Tinh Triều. Nhưng hiện tại xem ra người đó chỉ có một khả năng.
Hắn nói không có chuyện gì, chỉ vì luôn quan tâm cô mà thôi.
Tạ Tinh Triều đột nhiên hắt hơi.
Ngu Diên tiến lại gần, vén tóc trước trán hắn lên để kiểm tra nhiệt độ: “Tinh Triều, cậu bị cảm à?”
Hắn ngoan ngoãn ngồi đó, đôi mắt đen vì nhảy mũi liên tiếp mấy cái mà ngấn nước, khóe mắt đỏ hoe. Nhớ đến vết thương trên xương quai xanh và eo hắn, bộ dạng quả thực thê thảm đến tội.
Bị cô ấy làm cho bị thương, suốt đêm chăm sóc cô ấy đến gần sáng mới ngủ. Còn không có chăn đắp để bị cảm lạnh.
Trái tim Ngu Diên như mềm ra.
“Xin lỗi.” Cô nhẹ nhàng nói.
Vốn dĩ cô mới là người chăm sóc hắn. Còn bây giờ, cô lại hành hắn thành thế này.
Gần đây, cô càng nhận được sự chăm sóc của Tạ Tinh Triều nhiều hơn.
“Đúng rồi. Bàn chải, khăn bông hình như chỉ có một bộ thôi.” Ngu Diên nói.
Tạ Tinh Triều đáp: “Tôi gọi điện cho quầy tiếp tân bảo họ mang thêm một bộ rồi. Diên Diên, em dùng trước đi.”
Cô gật đầu và bước vào toilet, xé gói bàn chải đánh răng.
Khi đánh răng, môi cô bất chợt cảm thấy đau nhói.
Soi mình trước gương, mái tóc đen của thiếu nữ xõa tung, làn da trắng nõn mềm mại, gò má hồng do say rượu còn chưa hết hẳn, môi đỏ bất thường. Đôi môi không quá mỏng mà hồng nhuận, nhỏ nhắn xinh xắn, cánh môi trên hơi cong lên, rất đáng yêu. Nó là bộ phận quyến rũ nhất, được yêu thích nhất trên khuôn mặt cô.
Thân Trí Nam từng nói đôi môi cô thuộc kiểu đàn ông nhìn vào là muốn hôn ngấu nghiến, triền miên không thôi.
Cô đưa tay khẽ chạm vào.
“Xuýt..” Đau đến độ phải nheo mắt.
Có khả năng bị rách rồi.
Ký ức buổi tối hôm qua quá hỗn loạn, Ngu Diên căn bản không nhớ nổi bản thân mình sau đó đã làm những gì.
Cô ngơ ngác nhìn mình trong gương.
Thiếu niên đi chân trần đứng sau lưng cô. Cái bóng mảnh khảnh của hắn từ phía sau thấp thoáng bao phủ lấy cô.
“Diên Diên?” Hắn nói.
Thấy Ngu Diên còn đang ngây ngẩn nhìn môi mình, tay vẫn ở nguyên vị trí cũ, yết hầu hắn chuyển động, bước lại gần: “Hôm qua tôi muốn cho em uống thuốc giã rượu.. Nhưng em mãi không mở miệng. Lúc đó tôi sợ em tự cắn rách môi mình.”
“Không sao chứ?” Hắn lo lắng hỏi.
“Không có gì.” Ngu Diên định thần lại rồi vội vàng nói: “Vài bữa nữa là ổn thôi.”
“Nhưng, tôi xin lỗi.” Hai người đứng cạnh nhau trước gương cùng đánh răng.
Hệt như lúc nhỏ.
Ngu Diên chợt nói.
“Hại cậu phải ngủ như thế.” Cô hạ giọng nói: “Còn chiếm gần hết cái giường nữa.”
Tạ Tinh Triều không để ý chút nào: “Không sao. Diên Diên, hồi bé không phải em vẫn thường ngủ cùng tôi sao?”
Kỳ thực khi ấy Tạ Tinh Triều đã tám tuổi rồi. Không phải cùng nhau ngủ mà là dỗ cho hắn ngủ. Tuy nhiên, ngay cả thời điểm đó, ngoại trừ giấc ngủ trưa ngắn ngủi trên chiếc chiếu hè trải thẳng lên nền đất ra, thì tối qua là lần đầu tiên hai người chân chính ngủ chung trên một chiếc giường đàng hoàng.
“Hơn nữa, tôi cũng không ngại đâu.” Hắn đột nhiên nhẹ giọng nói: “Dù sao thì nếu là em, tôi không chán ghét một chút nào.”
Ngu Diên biết Tạ Tinh Triều mắc bệnh sạch sẽ từ rất lâu trước đây.
Thiếu niên đánh răng, rửa mặt xong quay lại nhìn cô.
Con ngươi đen láy, đuôi mắt rũ xuống, trong sáng lại ngây thơ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là tín hiệu cho thấy hắn để cô bước vào thế giới riêng của mình.
Ngu Diên chưa kịp phòng bị, tai cô hơi đỏ lên.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô mới nhớ ra mình còn chưa liên lạc với nhóm Tống Thu Thực.
Không rõ Thân Trí Nam ra sao rồi.
Đang suy nghĩ thì Tống Thu Thực gọi đến, điện thoại rung liên tục.
Tối qua, Tống Thu Thực ở cùng Thân Trí Nam trong khách sạn đến khoảng 2 giờ. Đợi cô quậy đủ rồi đi ngủ, anh ta mới tắt đèn và quay lại ktv đối diện.
Nhưng anh ta không gặp lại Ngu Diên nữa. Gọi wechat thì trực tiếp bị cúp máy.
Tống Thu Thực cau mày.
Anh ta giơ điện thoại lên hỏi: “Ngu Diên đâu?”
“Cô ấy uống say, được cậu em đẹp trai đó đưa đi rồi.” Một nữ sinh nói.
Cậu em đẹp trai?
“Đó là bạn trai Ngu Diên phải không?” Người nữ sinh đó lặng lẽ hỏi.
Đẹp xuất sắc như vậy, cô ấy nhìn cũng thấy động lòng.
Lý Hiểu nói: “Tôi nghĩ đúng là vậy đấy. Nhìn điệu bộ đó đi, ngang tàng kinh khủng.”
Bọn họ có hỏi nhưng người thiếu niên không trả lời. Lúc ấy Ngu Diên vẫn còn chút ý thức. Bọn họ đương nhiên muốn ngăn cản, nhưng khi thiếu niên trực tiếp bế cô ấy lên, Ngu Diên lại không có chút phản kháng nào. Dường như cực kỳ thân thuộc. Lý Hiểu không an tâm, hỏi hắn: “Cậu là ai?”
Thiếu niên đó vẫn không chịu lên tiếng. Kết quả là Ngu Diên cong mắt cười, còn mơ mơ hồ hồ trả lời thay hắn: “Tinh Triều nha.”
Tống Thu Thực: “Là người quen của cô ấy.”
Lý Hiểu: “Vậy thì tốt rồi. Vừa rồi bọn tôi đang bàn bạc. Từ Trác còn mắng tôi, bảo rằng lỡ là kẻ xấu thì sao, còn không kiểm tra cho kỹ vào. Khi ấy mọi người đều say khướt, chẳng ai để ý cả.”
Đêm đó trước khi ngủ, Thân Trí Nam làm loạn rất lâu. Sáng hôm sau, Tống Thu Thực đúng giờ rời ktv đến khách sạn đón cô rồi tiễn cô về trường.
Dù gì anh ta cũng không phải người sắt. Hôm qua đã không được nghỉ ngơi, cả người rã rượi. Tối còn phải đáp chuyến bay đi Nam Thành.
Anh ta vẫn gọi điện thoại cho Ngu Diên.
Tạ Tinh Triều có vẻ thực sự rất mệt. Ngu Diên thu dọn xong, bước ra ngoài thì thấy hắn đang dựa lên giường. Hàng mi dài rũ xuống, hình như đã lại thiếp đi rồi.
Nhận điện thoại từ Tống Thu Thực, Ngu Diên đóng cửa, ra ngoài hành lang, nhỏ nhẹ nói chuyện.
“Nam Nam về ký túc xá rồi ạ?”
“Ừm. Mọi chuyện đều ổn. Ăn uống no nê xong quay về rồi.”
“Làm phiền đàn anh quá.”
Tống Thu Thực cong môi cười: “Các em phiền anh còn ít sao, giờ lại khách sáo với anh nữa à? Xem anh đây sắp tốt nghiệp thành người dưng rồi phải không?”
Ngu Diên xấu hổ.
Tống Thu Thực ngừng lại một chốc rồi hỏi tiếp: “Ngược lại là em đó, hôm qua.. không sao chứ?”
“Anh vốn chuẩn bị đến đây tìm em lần nữa.”
“Không sao ạ.” Ngu Diên nói, hai má cô nóng bừng: “Không có việc gì. Đều là lỗi của em. Sau này có thế nào em cũng không dám uống rượu nữa..”
Rượu vào hỏng việc.
Càng nói, tiếng Ngu Diên càng nhỏ đi.
Tống Thu Thực cũng hiểu được đại khái. Anh ta cười rồi thở dài: “Em thế này, bị người ta ăn sạch sẽ từ lúc nào cũng không có gì hiếm lạ.”
Ngu Diên: “Hả?”
“Không có gì.” Tống Thu Thực ôn hòa nói: “Chỉ là nói em đấy, sau này đề phòng người khác nhiều một chút, cũng không phải chuyện thừa. Đặc biệt đối với đàn ông.”
Ngu Diên nghe không hiểu lắm.
Cô ấy thực chất là một người cực kỳ cảnh giác. Ngay từ bé, Thẩm Cầm đã truyền thụ cho cô không ít kiến thức an toàn. Chẳng hạn như không được đi một mình vào ban đêm, những nơi con gái tốt nhất không nên lui tới.. Từ trước đến nay cô luôn tuân theo.
“Diên Diên?” Giọng nói quen thuộc từ bên trong cửa đột ngột truyền đến.
Ngu Diên còn lo lắng việc Tạ Tinh Triều bị cảm lạnh. Cũng may Tống Thu Thực vừa nói xong: “Vậy anh cúp nhé. Gặp lại sau.”
“Dạ.”
Cô mở cửa phòng,
Một nửa khuôn mặt thiếu niên vùi vào trong chăn. Trông thấy cô vào, hắn liền quay mặt lại, giọng nghèn nghẹn: “Diên Diên, em nói chuyện với đàn anh hôm qua sao?”
“Ừm.”
“Anh ta có thích em không?”
Ngu Diên: “…”
Tại sao Tạ Tinh Triều lại nghĩ mọi người đều thích cô nhỉ. Cô nào có quyến rũ và được yêu thích đến thế.
Cô ngồi xuống bên giường. Tạ Tinh Triều đứng dậy, lấy sữa chua cho cô, vẻ mặt vẫn còn rầu rĩ.
Sau khi say, uống sữa chua có thể giảm nhẹ gánh nặng cho dạ dày. Hắn vẫn luôn ghi nhớ nhãn hiệu sữa chua cùng hương vị cô yêu thích là dâu và đào vàng.
Hắn xé bao ống hút, cắm vào hộp rồi mới đưa cô uống.
Cô khẽ hút lấy một ngụm, chính là vị chua chua ngọt ngọt ưa thích của cô.
Tựa như một buổi chiều hè tươi mát.
“Diên Diên, em có thể tạm thời đừng có bạn trai được không?” Hắn cứ nhìn cô như thế rồi đột nhiên nói.
Động tác uống sữa chua của Ngu Diên ngừng bặt.
Cô thật không ngờ hắn sẽ hỏi loại câu hỏi này. Cô hoàn toàn sững sờ trong phút chốc.
Hắn dứt khoát đứng dậy, nói với vẻ bất cần: “Nó sẽ khiến em mất tập trung.”
“Em có bạn trai rồi.” Hắn nói: “Sẽ không còn ai quan tâm tôi nữa. Bọn họ sẽ chi phối em, không để em được tiếp tục ở bên tôi. Lúc tôi muốn tìm em, em cũng vĩnh viễn ở cùng người khác.”
Quả là tính chiếm hữu và làm nũng trẻ con.
Ngu Diên không biết phải trả lời thế nào.
Về lý, Ngu Diên hoàn toàn có thể từ chối loại yêu cầu vô lý này. Dẫu vậy, khi đối diện đôi mắt đen của hắn, cô vẫn không cách nào thốt ra được những lời như thế.
“Vậy bây giờ em đã có người mình thích rồi chứ?” Hắn hỏi tiếp.
Ngu Diên lắc đầu.
Hắn vội nói: “Hiện tại em vẫn còn trẻ, đừng phân tâm vì tình yêu. Em có thể nỗ lực học tập, phấn đấu cho sự nghiệp trước. Đàn ông nhiều như vậy, đâu mà chẳng có. Em lại thông minh thế này, dịu dàng, ân cần, còn xinh đẹp nữa. Đợi đến khi em muốn yêu đương, trong bọn đàn ông trẻ, em muốn kiểu nào cũng được.”
Ngu Diên nghe vậy bèn cười khổ.
Bắt đầu từ lúc nào hắn có thể giảng đạo lý với cô một cách rành mạch rõ ràng thế?
Tuy nhiên, theo kế hoạch của mình, trước mắt Ngu Diên cũng không muốn dành nhiều thời gian cho chuyện tình cảm.
Đôi mắt hắn thật sáng, tràn đầy nồng nhiệt của tuổi trẻ, khao khát lẫn hy vọng không hề che giấu.
Đang cầu xin cô đồng ý.
Căn bản không cho người khác từ chối.
Cô khẽ gật đầu: “Tạm thời sẽ không tính chuyện yêu đương.”
Đôi mắt hắn chợt sáng lên, đầy rực rỡ, xinh đẹp biết mấy.
Chỉ vì ánh mắt lấp lánh của hắn mà cô cảm thấy việc đồng ý cũng không có gì mất mát.
Tạ Tinh Triều quả thực rất vui, vui đến lòng ngập tràn hạnh phúc.
Dường như hắn chỉ muốn vòi vĩnh cô không thôi.
Nhưng mặt hắn đang đỏ lên, mũi cũng đỏ, ngủ không ngon giấc, có lẽ bị cảm lạnh thật rồi. Vậy nên hắn không dám tiến lại quá gần Ngu Diên, sợ sẽ lây bệnh cho cô. Hắn chỉ có thể kiềm chế bản thân và ngồi một góc ở đó với vẻ thê lương.
Hệt như chú chó nhỏ tội nghiệp, bởi vì tủi thân mà cụp cái đuôi lại.
Vậy mà hắn còn chưa chịu buông tha: “Thế tạm thời là trong bao lâu?”
Ngu Diên: “…”
“Vậy thì tới lúc em có người mình thích rồi, nhất định phải nói với tôi.” Hắn không nhận được câu trả lời nào, chỉ có thể nói một cách đáng thương thế thôi. Cặp mắt đen láy sáng ngời, tràn đầy vui vẻ chân thành.
Ngu Diên hỏi: “Đầu phải chăng vẫn còn đau?”
Hắn cụp mắt, nói bằng giọng mũi đặc sệt: “Ừm.”
“Vậy cậu về trước đi. Không thoải mái chỗ nào thì gọi tôi.”
“Nhưng tôi thấy khó chịu lắm.” Hắn nói: “Hôm nay chỉ có một tiết học. Tan học tôi sẽ về nhà.”
Hắn sụt sịt, ra vẻ thảm thương nhìn Ngu Diên.
“Tôi biết.” Ngu Diên thở dài.
Cô gái có đôi mắt hạnh cong cong, là người hắn yêu nhất, nụ cười chứa chan dịu dàng cùng yêu thương.
“Vậy cậu ở nhà đợi tôi, nhé?”
Sự mất mát trên gương mặt hắn lập tức bị thổi bay. Hắn vui vẻ thu dọn đồ đạc, nhanh chóng gọi xe cùng cô quay về trường.
Hắn mua bữa sáng cho cô trên đường đi. Mặc dù đã quá giờ ăn nhưng hắn nhất quyết nói sau khi uống rượu mà không ăn sáng sẽ không tốt cho bao tử.
Hắn cũng không quên gói ghém thuốc cho cô mang theo. Nhìn hai người họ thì cô càng giống bệnh nhân hơn.
Khi Ngu Diên về tới ký túc xá đã nhìn thấy Thân Trí Nam. Diệp Kỳ Hủ và Dư Ninh cũng có mặt. Thân Trí Nam đang kể chuyện gì có vẻ ai oán lắm.
“Không phát sinh bất cứ chuyện gì cả. Theo tiểu thuyết thì say rượu rồi mây mưa. Anh ta không phải nên ăn sạch tớ sao?” Thân Trí Nam gầm lên.
Ngu Diên: “…”
Cô sợ tới mức nhanh chóng lật tay đóng cửa phòng lại.
Thân Trí Nam tiếp tục nói năng xằng xiên: “Tại sao chứ? Bộ tớ xấu lắm à? Tớ vắt nát óc, nghĩ đủ thứ chiêu trò mà anh ta còn có thể ở đó làm chính nhân quân tử được cơ đấy, cậu có biết không. Mẹ nó, hôm nay, ngay tại đây tớ phải nói..”
“TỐNG! THU! THỰC! Chết tiệt. Anh bị Yếu! Sinh! Lý! À!”
Những lát khoai tây chiên vị dưa chuột trong tay Dư Ninh rơi xuống đất: “Anh ta, anh ta yếu sinh lý hả?”
“Cậu cảm thấy thế à?” Dư Ninh nói: “Vậy thì đừng tìm anh ta nữa. Đàn ông đẹp mã thôi cũng vô dụng.”
“Đàn ông xấu! Chết tiệt! Còn chẳng cho tớ có cơ hội cảm nhận!”
Mắt thấy Ngu Diên về, Thân Trí Nam lòng còn hừng hực khí thế, cô nhìn Ngu Diên hỏi thẳng: “Cậu ngủ với Tạ Tinh Triều rồi?”
Diệp Kỳ Hủ, Dư Ninh: “?”
Bọn họ mới bỏ lỡ một đêm thôi mà xảy ra bao nhiêu chuyện kỳ quái vậy.
Ngu Diên: “Không! Có!”
Mặt Ngu Diên đỏ bừng, cô tiến đến lay Thân Trí Nam: “Nam Nam, cậu bình tĩnh đi.”
Thân Trí Nam lấy lại được vài phần tỉnh táo, hơi líu lưỡi: “Không, tớ nói là đêm hôm qua Tạ Tinh Triều lo chuyện phòng ngủ cho cậu à?”
Ngu Diên: “Ừm. Tớ không mang chứng minh thư, cậu ấy vừa khéo lại cầm theo. Nên mượn của cậu ấy để đặt phòng nghỉ ngơi.”
“Tớ bảo mà.” Dư Ninh nói.
“Người như Diên Diên, dù cho có mỹ nam lột sạch quần áo nhào vào lồng ngực. Tớ cam đoan cũng có thể chịu đựng được khảo nghiệm.”
“Đúng. Còn có thể vừa làm đề toán, xem luận văn nữa.”
Ngu Diên: “…”
Dư Ninh nhìn thấy tay Ngu Diên xách một cái bịch, bên trong còn tỏa ra hương thơm, cô bèn hỏi: “Cái này là gì vậy?”
“Tinh Triều mua cho. Cậu ấy bảo tôi còn chưa ăn sáng.” Ngu Diên nói.
Diệp Kỳ Hủ xuýt xoa: “Có cậu em như này, cần đàn ông chi nữa.”
Trẻ tuổi, chu đáo, có tiền, yêu cậu, còn là mỹ nam. Quả là cực phẩm.
“Tớ có thể ăn một chút không?”
Ngu Diên thở dài: “.. Cùng ăn thôi.”
Thật ra khi cơn nôn nao sau khi say qua đi, cô cũng không thấy đói lắm.
“Hu hu hu” Thân Trí Nam vừa ăn vừa nức nở: “Nếu đàn anh đối xử với tớ chủ động bằng một nửa của cậu ấy với cậu, tớ sẽ đi tỏ tình ngay bây giờ luôn.”
Thực ra từ trước đến nay cô ấy vẫn không có đủ can đảm, không dám xuyên thủng lớp giấy mỏng manh giữa cô và Tống Thu Thực. Chuyện tối qua chỉ là cô mượn hơi men để lấy dũng khí trút hết nỗi lòng một phen.
Ăn xong bữa sáng muộn, mọi người đều ở lại phòng vào buổi trưa vì chiều còn có tiết học. Ngu Diên đăng nhập vào một ứng dụng đi chợ, xem qua xem lại rồi chọn một số nguyên liệu thực phẩm.
Cô dự định nấu bữa tối thật ngon cho Tạ Tinh Triều và mua thuốc cảm cho hắn, dặn hắn tối nay đi ngủ sớm. Hắn còn trẻ, sức hồi phục tốt, có lẽ ngày mai sẽ khỏe hơn.
“Tối ăn ở đâu đây?” Thân Trí Nam và Diệp Kỳ Hủ lần này học chung lớp với Ngu Diên nên hỏi trước.
“Không được.” Ngu Diên nói: “Tối tớ bận chút việc.”
Đã qua 12 giờ, phòng tắm dưới lầu có thể vào tắm được rồi. Ngu Diên cởi đồ ra, chuẩn bị tắm xong rồi mới lên lớp.
“Được thôi. Bảo bối, cậu bị sao vậy?” Nhìn thấy phần da ở cổ của cô bị lộ ra, Diệp Kỳ Hủ thuận miệng hỏi.
Trên làn da tuyết trắng của Ngu Diên, cô lờ mờ nhìn thấy một chút đỏ bên cổ.
“Đôi khi tớ bị dị ứng với rượu.” Ngu Diên nói.
Cô không mấy bận tâm về nó.
Tuy nhiên, cô đã hạ quyết tâm sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Buổi tối còn phải đến nhà Tạ Tinh Triều chăm sóc hắn.
Tạ Tinh Triều khi bé cơ thể yếu ớt, cô rất lo sợ hắn đổ bệnh. Mỗi lần hắn bị bệnh đều cực kỳ nghiêm trọng. Tiêm thuốc, uống thuốc, nhập viện, không thiếu cái nào, còn không thể nói chuyện. Thậm chí bản thân mình khó chịu ra sao cũng không cách nào nói ra được.
Nhưng hắn chưa từng vì bệnh mà khóc. Trái lại là Ngu Diên, vì xót xa cho hắn mà rơi nước mắt.
Nhớ tới dáng vẻ tội nghiệp của hắn khi bị cảm lạnh, cô vô thức cong môi lên.
Vừa kết thúc tiết học, điện thoại Ngu Diên đột nhiên vang lên.
Là Tạ Tinh Triều.
– “Diên Diên, em tan học rồi đúng không? Vẫn tới thăm tôi chứ?” –
– “Bây giờ tôi ra khỏi lớp, ở nhà đợi em.” –
– “Cảm giác thật khó chịu” –
– “Em đã hứa với tôi rồi đó.” –
Lại làm nũng, tựa như có thể thấy ngay trước mắt sự mong chờ của thiếu niên và đôi mắt cún con trong trẻo, sáng tỏ đó.
Ngu Diên cong môi, đang chuẩn bị hồi âm.
Đột nhiên cô nhận được cuộc gọi từ giảng viên hướng dẫn Nghiêm Trí Hành.
“Ngu Diên, 7 giờ tối nay, phòng 304 tòa Dật Phu.” Nghiêm Trí Hành nói: “Giáo sư Lý Thư Phàm có một buổi tọa đàm, mỗi người có thể dẫn theo hai sinh viên chính quy đến dự thính. Hai vị trí này thầy dành cho trò và Dương Chi Thư. Trò chuẩn bị một chút, đừng đến muộn.”
Ngu Diên biết giáo sư Lý Thư Phàm sắp đến đại học Bắc Kinh. Đây là một hội nghị học thuật cao cấp. Trên diễn đàng của trường cũng có thảo luận qua chủ đề này. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới mình lại có thể đến nghe giảng, có cơ hội được ngồi cùng một giảng đường với những vị giáo sư cô từng thấy trên sách vở.
Thời gian từ 7 giờ đến 9 giờ 30.
Tin nhắn Tạ Tinh Triều gửi đến vẫn còn nhấp nháy trên màn hình. Nắm điện thoại trong tay, lần đầu tiên Ngu Diên rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.