PICU - Tác giả: Thanh Dung - Chương 17: Picu
“Các cấp lãnh đạo đều đã ký tên đóng dấu rồi, em còn nghi với chả ngờ gì nữa, làm cho tốt đi.”
“Nhưng mà tại sao thế thầy? Chuyện lập ngân sách không phải có thể tiết kiệm là tiết kiệm, có khi giảm xuống còn một nửa là bình thường mà ạ?”
“Thật ra từ năm ngoái bệnh viện đã có dự định xây dựng khoa nhi thành khoa kiểu mẫu của tỉnh rồi, không thì làm sao thầy đưa em đến đây được, mấy chục vạn tiền trợ cấp đó chắc chắn không phải thầy bỏ tiền túi.”
“Thế nghĩa là khoa nhi cần mở rộng thêm?”
“Đương nhiên. PICU chỉ là bước đầu, sau này có thể sẽ chia nhỏ khoa ra nữa, hai tầng của chúng ta sớm thôi sẽ không đủ dùng. Mảnh đất phía sau gần ngọn núi sắp tiến hành thi công xây tòa nhà mới.”
“Vậy thì tốt quá, chủ nhiệm Dương, nhân lực của PICU…..”
“Trên trang chính thức đã đăng nội dung kỳ thi tuyển dụng nhân sự rồi, em đó, chuẩn bị sẵn đi chứ bận tối mắt tối mũi đấy.”
Môi trường làm việc của bệnh viện là một hệ thống tương đối khép kín, mỗi người đều có nền tảng chuyên môn giống nhau, có cùng một con đường để thăng tiến. Giống như chấm công vậy, đến một độ tuổi nhất định, tham gia một số kỳ thi nhất định là có thể đạt được vị trí tương ứng. Mà bắt đầu xây dựng và quản lý một khoa mới có cảm giác phấn khởi như lập nghiệp vậy. Có thể là do trong tiềm thức con người luôn có phần khao khát quyền lực, luôn có chút khí phách của bậc quân vương, luôn mơ mộng về tư thế hiên ngang của vị anh hùng mở rộng lãnh thổ, khiến cho năm tháng mãi luôn chảy trong máu và vũ khí(?)—- thay vì ngồi không trước bàn làm việc ôm chồng sơ yếu lý lịch than ngắn thở dài.
(Raw là 让时光 ,在铁与血中流转, mình không chắc về chỗ này lắm.)
“Chủ nhiệm Dương, tuy em đã từng đi phỏng vấn nhưng chưa phỏng vấn người khác bao giờ, lúc phỏng vấn cần nói với người ta cái gì, có vấn đề gì bắt buộc cần phải hỏi không?”
Dương Tồn liếc nhìn cậu: “PICU giao cho em, muốn hỏi gì thì cứ hỏi, hỏi người ta buổi trưa ăn món gì cũng được.”
“Dạ? Tùy tiện vậy luôn ạ? Ủa khoan, chủ nhiệm Dương có phải thầy đang trêu em không?”
“Thầy nói rồi, giao cho em thì là của em, người bọn họ đều đậu với điểm cao hết. Thật ra không chọn cũng chẳng vấn đề gì, nhắm mắt rút thăm là được.”
“Thật hay giả vậy, thế thì em có thể nói chuyện phiếm rồi, em đỉnh nhất khoản này đấy.”
Không sai, chủ nhiệm Tiểu Dương rất biết cách ăn nói vừa mới phỏng vấn xong chưa được mấy ngày đã bị lôi đi tham dự hội nghị thường kỳ của lãnh đạo bệnh với chủ nhiệm các khoa khác với tư cách là người chịu trách xây dựng phòng ban mới.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
“Vấn đề cuối cùng là về phòng điều trị PICU mới xây dựng của khoa nhi, kế hoạch trước mắt chính là cải tạo nửa phía Tây của tầng 19 trước, nơi đó gần tầng 17 và 18, không cần đi quá xa nên khá thuận tiện.”
“Khoan đã viện trưởng Tề, tôi nhớ kế hoạch trước đây của chúng ta là xây PICU dựng trong vòng từ 3 đến 5 năm, có cần gấp gáp như vậy không?” Người vừa mới phát biểu là chủ nhiệm khoa thần kinh, “Chúng ta còn có những kế hoạch khác, có mấy cái đã đợi được hai ba năm rồi.”
Ý kiến của ông ta đã gây ra phản ứng dây chuyền.
“Đúng vậy viện trưởng, quy mô của khoa nhi bây giờ đã rất lớn rồi, rất ít bệnh viện tuyến ba có nhiều giường như chúng ta, hay là xem xét nhu cầu của các khoa khác trước?”
“Trung tâm dinh dưỡng và hồi phục của chúng tôi đã nhắc đến nhiều năm rồi mà vẫn chưa được xây dựng.”
“Việc phân chia nội khoa hiện nay chưa khoa học, còn rất chung chung, viện trưởng à ngài xem xét thử có thể phân chia ra được không, chúng tôi không cần mở rộng chỉ cần phân chia rõ ràng.”
“Khoa nào cũng có nhu cầu, nhưng tại sao khoa nhi lại gấp rút yêu cầu xây dựng PICU như thế. Nếu mà nói bệnh nặng thì CICU không phải cấp thiết hơn sao, khoa tim mạch cũng cần ICU riêng.”
“Tôi còn có một câu hỏi, chủ nhiệm khoa PICU nhất định phải là Dương Sóc? Xin lỗi nhé bác sĩ Dương tôi không có ý nhắm vào cậu, nhưng mà việc nào ra việc đó, bác sĩ Dương còn chưa đến 30 tuổi nữa kìa, thấy có hợp lý không? Có thể khiến cho mọi người đều phục không?”
“À nói ngoài lề một chút, gần đây tôi có xem qua mấy lời bên ngoài kể lại buổi phỏng vấn PICU của chúng ta, có một vài câu hỏi rất lạ lùng, mà cũng chẳng biết có thật hay không, để tôi đọc cho mọi người nghe. Dạo gần đây chơi game gì? Rank hiện tại ở cấp nào? Từ khoá tìm kiếm P trạm là gì? Người yêu 2D là ai? Lúc đến phòng khám có phải sẽ chửi thề không? Tửu lượng bao nhiêu? Lúc say rượu đã từng làm chuyện xấu hổ gì….. Còn nhiều lắm mà tôi đọc không nổi, cái này có thật không vậy? Hay là có người cố ý bịa đặt đấy?”
(P站- P trạm hình như có hai nghĩa là Pornhub với Pixiv thì phải, mình không rõ tác giả nói đến cái nào)
Các khoa mỗi lần đưa ra ý kiến đều rất nghiêm túc, lúc tranh luận luôn lập luận vững chắc, mà nói đến đây phong cách đó bỗng dưng thay đổi, có vài người không nín cười được. Dương Sóc cũng muốn cười, nhưng cố gắng kìm nén lại, làm ra biểu cảm vô tội “Đây là cái gì tôi không hề biết cũng chưa từng nghe qua”. Lão Dương cũng không nói gì, đại khái cảm thấy trong trường hợp này không nên bao che, cũng không muốn vì khoa mình mà tranh cãi như bọn họ. Dù sao ngân sách của PICU đã được phê chuẩn rồi, cũng đã bắt đầu mua sắm thiết bị, bọn họ có nói cũng chỉ nói thế thôi. Mục Chi Nam ngồi giữa Dương Sóc và Dương Tồn, từ lúc bắt đầu cuộc họp đã cúi đầu viết viết bản vẽ gì đó trên máy tính bảng, không biết là ghi chép lại hay là sáng tác nghệ thuật.
Viện trưởng Tiêu hạ tay xuống, ra hiệu cho mọi người im lặng: “Khoa nhi có gì muốn nói không?”
Mọi người đều nhìn về phía bốn người bọn họ, Dương Sóc thấy Dương Tồn không có dấu hiệu lên tiếng, chủ nhiệm Phương khẽ lắc đầu, bầu không khí trở nên nặng nề, mà cậu là người không thể chịu nổi sự ngột ngạt tẻ nhạt đó. Dù sao đi nữa thì PICU là khoa của cậu, luôn cần phải nói vài lời, chỉ là cậu đang phân vân giữa việc nên thật sự nghiêm túc hay là vẫn cứ ra vẻ ung dung vui vẻ thì Mục Chi Nam đã đứng lên.
“Về cơ bản tôi đã rõ nghe ý kiến của các vị chủ nhiệm đây, chủ yếu tập trung vào hai vấn đề đó là PICU có cần thiết hay không và Dương Sóc có đủ tư cách không. Với tư cách là người thay mặt phụ trách cho khoa liên hệ mật thiết nhất với nội nhi, trước tiên tôi xin giới thiệu sơ qua về tình trạng hiện tại của nội nhi.”
Động tác lúc đứng lên của Mục Chi Nam rất từ tốn, anh bỏ máy tính bảng xuống, trên tay cầm cây bút điện tử, nhẹ nhàng nói:
“Đầu tiên, nội nhi luôn hoạt động hết công suất quanh năm, trên hành lang luôn phải thêm giường, ngoài ra còn có một nhóm bệnh nhân phải xếp hàng để được nhập viện. Bệnh nặng bệnh nhẹ ở chung một chỗ gây ra những bất tiện nhất định cho bệnh nhân và công việc của bác sĩ. Nếu như PICU được thành lập có thể nhanh chóng giảm bớt áp lực cho nội khoa, bệnh nặng được tập hợp lại để chữa trị, điều này đối với ngoại nhi mà nói cũng rất tiện. Hiện tại chỗ chúng tôi có vài bệnh nhi sau khi phẫu thuật bắt buộc chuyển đến ICU, mà không ở ICU được thì lại phải tiếp tục ở ngoại nhi, đồng thời cũng cần nội nhi hội chuẩn. Ngoại nhi còn tồn tại tình trạng bệnh nhân chưa phẫu thuật và phẫu thuật xong lộn xộn với nhau, nếu không được tiếp nhận môi trường điều trị chuyên nghiệp và an toàn hơn khả năng hồi phục sau phẫu thuật các vị có thể hình dung được. Vì vậy đối với khoa nhi nói chung thì PICU là một điều cần thiết.”
“Thứ hai, dựa theo kế hoạch mà chúng tôi đã định ra vào cuối năm ngoái đó là trong vòng ba năm xây dựng một khoa nhi kiểu mẫu của tỉnh, thế nên ngoài PICU ra chúng tôi còn sẽ có trung tâm khám và bảo vệ sức khỏe trẻ em, trung tâm nghiên cứu riêng về bệnh ở trẻ em, trung tâm hồi phục chức năng và sức khỏe tâm thần cho trẻ em v.v. Chỉ có mở rộng phạm vi dịch vụ thì phòng khoa mới toàn diện được, mới có thể đạt được yêu cầu trở thành khoa kiểu mẫu. Điều này sẽ được lần lượt phản ánh ở kế hoạch làm việc trong giai đoạn tiếp theo.”
“Thứ ba, có lẽ mọi người cũng đã nghe về tình hình bệnh viện nhi của tỉnh, bệnh viện mới của bọn họ được xây dựng ở quận Tân Thành, rất lớn cũng rất toàn diện. Diện tích của khu bệnh viện cũ trong thành phố quá nhỏ, hiện chỉ có phòng khám mà không có khoa cấp cứu và nội trú, điều này dẫn đến bốn bệnh viện tuyến ba gần đây chỉ có khoa sản mà không có khoa nhi. Mỗi khi nghi ngờ trẻ sơ sinh có vấn đề đều được đưa đến bệnh viện của chúng ta, thậm chí mỗi ngày nội nhi đều chạy đi tiếp đón trẻ sơ sinh, có khi còn nhiều hơn một chuyến. Từ góc độ quy hoạch đô thị mà nói, suy cho cùng khu đô thị mới không có nhiều dân cư mà giao thông lại bất tiện, dẫn đến ban đêm phòng cấp cứu của chúng ta còn bận rộn hơn các bệnh viện nhi khác. Thế nên cho dù không có PICU thì việc mở rộng nội nhi cũng là điều cấp bách.”
“Cuối cùng hy vọng mọi người hiểu rõ, trong số các bệnh viện trực thuộc của viện y khoa, thế mạnh truyền thống của chúng ta chính là khoa nhi. Xem xét dưới góc độ kinh tế, chuyên khoa đặc trưng càng mạnh thì càng nâng cao khả năng cạnh tranh của bệnh viện. Nếu trong tương lai có khoa nào phát triển tốt hơn khoa nhi thì đó cũng là kết quả của sự nỗ lực mà các vị đã bỏ ra và sự phát triển của bệnh viện, chúng tôi cực kỳ hoan nghênh. Cùng ở trong một bệnh viện, chúng ta là mối quan hệ hợp tác, sự phát triển giữa các khoa không chỉ đơn thuần là một cuộc thi, chỉ khi sức mạnh tổng thể của bệnh viện chúng ta được cải thiện thì mới đạt được ưu thế đôi bên cùng có lợi.”
Dương Sóc không biết Mục Chi Nam đã chuẩn bị mấy lời này từ khi nào, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy máu dồn lên não, huyệt thái dương nảy lên thình thịch cùng với nhịp tim đập càng lúc càng nhanh. Cậu đã nhiều lần trải qua khoảnh khắc thăng hoa trong cuộc đời nhưng chưa bao giờ trái tim cậu cảm thấy xúc động đến thế. Cậu xúc động đến mức phải giữ chặt góc áo blouse để có thể kiểm soát bàn tay đang khẽ run rẩy. Tưởng chừng như đây không chỉ là một cuộc họp nội bộ bệnh viện nữa mà là Mục Chi Nam đứng tại Đại Hội đồng Liên hợp Quốc vì cậu mà lên tiếng chống lại toàn bộ thế giới.
“Còn những vị đề cập đến chuyện chủ nhiệm Dương có đủ hay không đủ tư cách đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa ……” Anh cúi đầu liếc qua Dương Sóc, lại bắt gặp phải ánh mắt vừa thành kính vừa nóng bỏng như hậu nhân đang ca tụng thần linh, nó gần như làm anh hoảng sợ. Suýt chút nữa Mục Chi Nam quên mất mình phải nói tiếp cái gì, anh khẽ nhíu mày quay mặt đi.
Dương Sóc phát hiện ra sự thay đổi nhỏ này, lại nhớ đến mấy câu của Triệu Tâm Du “Phiền anh nhìn kỹ vào gương đi ha, tém tém lại biểu cảm mơ mộng” lập tức không nhìn anh nữa, cậu hơi cúi đầu, nhìn vào cây bút trong tay viện phó ngồi đối diện. Tay ông ta đang mân mê cái cài bút, sau đó kéo cong nó đến mức tưởng như sắp gãy, rồi nó nảy lại, cứ lặp đi lặp lại như thế. Dương Sóc buộc mình phải nhìn vào cái cài bút tội nghiệp đó, không dám ngẩng đầu.
Mục Chi Nam nói tiếp: “Trước mắt nội nhi có bốn vị phó chủ nhiệm, Lý Cam Hi và Thang Lê chuyên về hô hấp, sở trường của Từ Trang là về bệnh thận. Cả hai đều là những bệnh thường gặp ở trẻ em, mà bản thân nó đã mang đến một lượng công việc rất lớn rồi, không thể nào quản lý một bộ phận khác. Với cả yêu cầu chuyên môn của PICU đối với bác sĩ phải toàn diện đến mức gần như khắc nghiệt. Chủ nhiệm Tiểu Dương ở bên ngoại nhi trong hai năm đầu học thạc sĩ, sau đó mới chuyển qua bên trọng bệnh, trước khi trở về nước cậu ấy luôn làm việc tại PICU của Trung tâm trẻ em Johan Hopkins, cũng từng đại diện cho Johan Hopkins tại một số hội nghị quốc tế, từng tiếp đón lãnh đạo cũng trải qua vài lần phê bình từ những vị học giả đến thăm, trong đó không thiếu những người là trụ cột của các bệnh viện nhi cấp tỉnh. Mà trong một năm qua chủ nhiệm Tiểu Dương đã liên tiếp chẩn đoán ra những căn bệnh hiếm và những trường hợp khó, ngay cả những bệnh viện nhi có tiền lệ cũng chuyển sang chỗ chúng ta điều trị. Có thể nói cả bệnh viện hoặc ở cả thành phố Đông Hải cũng không có bác sĩ thứ hai có thể handle khoa nhi tổng quát, vì vậy Dương Sóc hoàn toàn đủ tư cách để đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa. Hơn nữa còn có chủ nhiệm Dương trấn thủ cho toàn bộ khoa nhi, chủ nhiệm Phương cũng sẽ tham gia làm việc, sự sắp xếp này hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Nhắc đến đủ loại chủ đề xoay quanh cuộc phỏng vấn, tôi không biết là thật hay giả, cũng không có ý kiến gì, bởi vì tôi là một bác sĩ ngoại nhi, không có bất cứ tư cách nào để hỏi về việc tuyển người của bộ phận khác, cho dù cùng là khoa nhi, chỉ cần kiến thức y tế cơ bản không có vấn đề tôi luôn có thể phối hợp. Những người ứng cử đều đã vượt qua vòng đầu tiên, và cũng có kinh nghiệm lâm sàng đáng kể. Chủ nhiệm Tiểu Dương đã hỏi những gì trong cuộc phỏng vấn tôi chỉ có thể đánh giá, ồ, như vậy à, được thôi, bởi vì tôi không phải là ếch ngồi đáy giếng, không có cái nhìn bao quát và tư duy cởi mở.”
“Những gì muốn nói tôi đã nói xong, mọi người còn có ý kiến gì không?”
Dương Sóc kinh ngạc, nghẹn lời mắt mở trân trân nhìn anh, bác sĩ ngoại khoa Mục Chi Nam bình thường mà nói nhiều hơn ba câu chủ yếu vì không vừa gì đó. Thế mà anh ấy lại vì cậu khẩu chiến với mấy vị “nho sĩ” này!
– ——-
Đôi lời editor:
Bác sĩ Dương kiểu ??
???: Anh ấy thích tôi đấy, anh ấy lên tiếng vì tôi kìa!!! Càng ngày càng thích anh!