Phượng Hoàng Nghịch Mệnh - Mon Ú - Chương 52: Dùng thể xác của ta, đổi tính mạng cho nàng
- Trang Chủ
- Phượng Hoàng Nghịch Mệnh - Mon Ú
- Chương 52: Dùng thể xác của ta, đổi tính mạng cho nàng
Một nữ nhân xinh đẹp mới chỉ mười bảy, trên trán mang ấn ký của Phượng Hoàng. Nét mặt non trẻ ngây thơ, mỏng manh khiến người ta muốn ôm vào lòng mà bảo vệ.
Nàng lén chạy từ Yêu tộc xuống nhân tộc, che đi ấn ký trên trán rồi dạo khắp khu chợ kinh thành. Ở Yêu tộc, chợ thì cũng nhiều, nhưng lại chẳng được phong phú như nơi đây. Đoan Phượng Chi Hy dừng lại trước một quầy bánh, đứng ở đó liền bị mê hoặc bởi mùi hương thơm phức.
“Ông chủ, đây là bánh gì vậy?”
“Bánh nếp mật ong, ngon lắm đấy.”
“Có thể cho ta hai cái không?”. ?ìⅿ đọc thêⅿ tại [ ??ùⅿ? ?uyện.?n ]
“Được, của cô nương bốn đồng.”
Ông chủ gói hai chiếc bánh đưa cho Đoan Phượng Chi Hy. Nàng không biết bốn đồng ở nhân tộc trị giá bao nhiêu, liền đưa ra yêu thạch cho ông ta chọn.
“Ông xem, bao nhiêu thì tự lấy đi ạ.”
Ông chủ ngó vào nhìn, chỉ là những viên đá có hình thù méo mó, căn bản không đáng tiền. Tưởng nữ nhân này đang giở trò trêu đùa mình, ông ta lập tức giành lại túi bánh, lớn tiếng mắng.
“Này, ngươi tính giở trò đấy à? Không có tiền thì đừng có mua!”
“Ta… ta có trả tiền mà…”
“Mấy hòn đá nát ấy là tiền à? Ngươi mua ở đâu được thì mua, ta không tiếp.”
“Nhưng… ta muốn ăn bánh đó…”
Ông chủ xua tay, còn ra tận nơi đuổi người. Ngay lúc này, một nam nhân bạch y xuất hiện giữ tay ông ta lại, đưa ra một viên bạc.
“Ta mua nó.”
Ông ta cắn thử, là hàng thật liền gật đầu lia lịa, đưa nó cho y. Đoan Phượng Chi Hy hé mắt nhìn, không ngờ lại là một thiếu niên anh tuấn, thân cao bảy thước, ngũ quan gọn gàng mà chói lóa khiến cho nàng mơ hồ cười cười.
“Cho muội.”
Nam nhân ấy dúi vào tay nàng túi bánh nếp mật, mãi mới khiến cho nàng từ trong ảo mộng mỹ nam thoát ra.
“A… cảm ơn huynh.”
“Không có gì.”
Đoan Phượng Chi Hy đi theo nam nhân ấy, cảm thấy người này vừa có chút lạnh lùng, lại vừa có chút gần gũi. Nàng cùng y ngồi xuống một tiệm trà nhỏ ngoài chợ, lại cùng một nam nhân mới quen trò chuyện.
“Huynh tên là gì vậy, nhà ở đâu?”
“Muội một thân một mình nhưng cứ đi theo ta, không sợ ta là kẻ xấu à?”
“Không sợ, huynh đẹp như vậy, còn tốt bụng nữa, sao có thể là kẻ xấu?”
Nam nhân ấy bật cười, y trả lời.
“Ta tên Dạ Khuyết, nhà ở… đây.”
“Dạ Khuyết… ừm, tên hay thật đấy. Huynh muốn ăn bánh không, cho huynh này.”
Nàng hào phóng đưa cho y chiếc bánh mật ong thơm ngon rồi tự giới thiệu bản thân mình.
“Muội tên là Đoan Phượng Chi Hy, nhà cách đây khá xa. Muội lén phụ mẫu xuống đây chơi đấy, cũng may gặp được huynh.”
“Ừm, ban nãy muội dùng thứ gì để mua nó vậy?”
“Là thứ này.”
Đoan Phượng Chi Hy lấy từ trong hầu bao ra những viên yêu thạch, bề ngoài giống đá nhưng sần sùi hơn, có hơi lấp lánh. Huyễn Dạ Khuyết ngay lập tức nhận ra, đó chính là yêu thạch của Yêu tộc. Bản thân y là bán yêu bán nhân, được phụ mẫu dạy khá nhiều về Yêu tộc, không khó để nhìn ra.
Y dò hỏi.
“Muội là… yêu nhân?”
Đoan Phượng Chi Hy giật mình, nàng vội nhìn xung quanh, lại đưa tay bịt chặt miệng của Huyễn Dạ Khuyết lại. Yêu nhân thường không quan trọng nam nữ, ngược lại với nhân tộc rất thoáng, cho nên việc Đoan Phượng Chi Hy áp sát lại gần Huyễn Dạ Khuyết có thể coi là bình thường, hoặc hơi lỗ mãng.
Y lần đầu bị một nữ nhân chạm vào, lại ở khoảng cách gần nên không tránh khỏi bất ngờ, lồng ngực nóng ran đập loạn.
“Suỵt! Sao… sao huynh biết?”
“Ta biết… đó là Yêu thạch…”
Đoan Phượng Chi Hy buông lỏng tay ra, vẻ mặt hơi buồn.
“Vậy huynh có ghét ta, có sợ ta không?”
Huyễn Dạ Khuyết lắc lắc đầu, y vốn dĩ cũng có dòng máu Yêu tộc chảy trong cơ thể, làm sao có thể sợ được? Ngược lại, khi gặp được nàng, y liền cảm thấy Yêu tộc thật sự rất tốt đẹp.
“Dạ Khuyết, vậy ta với huynh… sau này làm bạn, nhé?”
“Được.”
Đoan Phượng Chi Hy nở một nụ cười xinh đẹp, ảo ảnh theo đó mà biến mất. Hóa ra, mười năm say giấc kia đã khiến cho Huyễn Dạ Khuyết hoàn toàn quên đi những ký ức khi xưa. Hóa ra, y với nàng vốn dĩ đã từng gặp nhau, đã từng có một khoảng thời gian tươi đẹp đến vậy.
Huyễn Dạ Khuyết bước thêm một bước nữa, chạm vào bong bóng thứ hai. Ảo ảnh một lần nữa xuất hiện. Đây đều là những hồi ký ức mà Phượng Hoàng muốn cất trữ, một một bong bóng là một ký ức quý giá của nàng.
Ngụy Linh Hy vốn dĩ yêu Huyễn Dạ Khuyết thật lòng, nàng đã chẳng quản ngày đêm thử thuốc khi y mắc dịch bệnh. Đều là những điều mà Huyền Dạ Khuyết chưa bao giờ thấy.
Đến bong bóng tiếp, y nhìn thấy nàng tuy cứng rắn nói muốn hành hạ y, nhưng lại mềm lòng mỗi ngày đều đến thăm y, cho y uống canh có pháp thuật của mình. Thế nên, Huyễn Dạ Khuyết khi ấy mới mau chóng lành vết thương đến vậy.
Lại sang ảo ảnh tiếp theo, khi mà chiếc vòng và cả ngọc bội của nàng ném xuống, Ngụy Linh Hy đã không kìm được mà lại nhặt nó lên. Chỉ là, nàng không tìm ra mảnh ngọc bội đã vỡ.
Ngụy Linh Hy yêu Huyễn Dạ Khuyết tới mức động ác niệm hàng ngàn lần, cũng chịu sự giày vò cả ngàn vạn lần. Nỗi đau hơn cả vạn tiễn xuyên tâm không khiến nàng dừng lại, thậm chí có đau đến mức muốn chết đi ngay lập tức, nàng cũng chưa từng có ý định buông tay.
Hóa ra, Ngụy Linh Hy vẫn còn yêu y đến thế.
Toàn bộ những quãng thời gian tốt đẹp của hai người họ đều ẩn chứa trong những bong bóng này, càng tiến sâu, lòng càng đau quặn thắt. Rõ ràng còn yêu nhiều đến thế, nhưng rốt cuộc lại vì cái hận mà chôn vùi nó…
Huyễn Dạ Khuyết ướt đẫm lệ, gương mặt nhăn nhúm lại.
Y đưa tay ra, gọi nàng.
“Ái phi… xin lỗi nàng… chúng ta về nhà thôi…”
Nguyên thần của Phượng Hoàng xâm nhập vào cơ thể của Huyền Dạ Khuyết, lấy nó làm vật chứa. Sức nóng của Phượng Hoàng lửa thiêu đốt toàn bộ cơ thể đến lục phủ ngũ tạng, khiến cho y chao đảo đứng không vững, toàn thân đều bừng lên ngọn lửa vàng ruộm.
“A… a…!!!”
Huyễn Dạ Khuyết gào lên đau đớn, cơ thể của y như bị nguyên thần ấy cắn xé mà thiêu đốt.
Minh Yên nhìn không nổi quả cầu đang sắp vụt tắt, vội tiến vào trong Huyền Khư Cảnh, dùng nước sông Huyền Khư bao phủ xung quanh cơ thể của y, dập tắt đi ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
“Huyễn công tử, ta chỉ có thể giúp huynh đến đây thôi. Mọi việc sau đó, huynh phải tự mình vượt qua.”
“Đa… tạ…”
Y rời khỏi Huyễn Cảnh an toàn, cơ thể bị bao bọc bởi nước sông Huyền Khư đã giúp y giữ được nguyên thần của Phượng Hoàng. Trở ra khỏi chín huyễn cảnh, thân thể của y ngã gục xuống.
Minh Cô thu lại cánh cổng, vội đỡ Huyễn Dạ Khuyết dậy.
“Công tử, đến mức này, huynh đã không còn đường lui nữa.”
“Sau khi đem nguyên thần nhập vào thể xác, thân thể của huynh sẽ bốc cháy, nước sông Huyền Khư chỉ giúp huynh vá được thân thể một thời gian ngắn thôi.”
Huyễn Dạ Khuyết mỉm cười, đi đến bước này, y cũng coi như mãn nguyện.
“Như vậy cũng tốt… ta rốt cuộc… cũng đã có thể trả nợ cho nàng rồi.”
Nam nhân đem thân thể tàn tạ được chắp vá bởi nước sông Huyền Khư trở về hoàng cung khiến bao nhiêu quan văn bá võ khiếp sợ. Y khó khăn bước từng bước trở về cung Lưu Ly, cơ thể sắp chống đỡ không nổi.
“A huynh… a huynh, huynh làm sao vậy?”
Trưởng Công chúa Huyễn Ngân Tuyết luôn ở bên cạnh trông coi thể xác của Ngụy Linh Hy, một bước cũng không tời. Nhìn thấy ca ca đem một thân thể vụn nát được chắp vá, nàng lo sợ chạy đến gần. Triệu Minh Hoán hiểu được tình hình, vội kéo Huyễn Ngân Tuyết, không để cho nàng tới gần y.
“Bệ hạ… bệ hạ dùng chính thân thể của mình để đựng nguyên thần của Phượng Hoàng? Một khi nguyên thần rời khỏi, cơ thể lập tức sẽ nổ tung…” Dương Bảo Ngọc vừa nhìn vừa nói, không tránh khỏi lo sợ. Nàng đón lấy Huyễn Ngân Tuyết, mạo phạm giữ nàng ấy thật chặt.
Huyễn Dạ Khuyết đứng cách họ một khoảng vừa đủ an toàn, trước khi rời đi, y đã đem ngọc tỷ cho người mà y tín nhiệm.
“Bệ hạ, người tại sao phải khổ sở như vậy? Bệ hạ…”
Thừa tướng Lương Sinh cùng những bá quan văn võ ở dưới quỳ rạp xuống đất, có cầu xin, khóc lóc cũng chẳng có tác dụng. Y dùng thời gian cuối cùng, đứng trước mặt tất cả thần dân mà nói.
“Đây… vốn dĩ là nghiệp của một mình trẫm. Chỉ cần trẫm không chết, chiến tranh sẽ không bao giờ ngừng. Nhân tộc, yêu tộc… vốn dĩ có thể sống hòa bình… Trẫm hy vọng, cái chết lần này của trẫm có thể hóa giải mối thù hằn giữa nhân tộc và Yêu tộc…”
“Bệ hạ, giang sơn này không có người, phải làm sao đây bệ hạ?”
“Trẫm… đã sớm có sắp xếp…”
Huyễn Dạ Khuyết nhìn tới Triệu Minh Hoán, y quỳ xuống, khấu đầu tạ ơn.
“A huynh… a huynh… huynh không thể để muội một mình được…”
“A Tuyết, sinh mệnh của muội cũng là nàng ấy cho, lần này, ta đều sẽ trả hết…”
“Không… a huynh… đừng mà, a huynh!!!”
Y một mình bước vào trong tư phòng, nơi mà thể xác của Ngụy Linh Hy vẫn còn ngủ yên.
“Linh Hy… không… nên là Đoan Phượng Chi Hy mới đúng. Đời này, là ta phụ nàng… hy vọng sau này, nàng hãy quên ta đi… tìm một nam nhân có thể đem đến cho nàng hạnh phúc…”
Một giọt nước mắt ấm nóng lăn xuống, trực tiếp bị khí nóng của lửa Phượng Hoàng làm cho bốc hơi. Y nhắm mắt, đưa nguyên thần Phượng Hoàng trở về thể xác.
Một luồng khí nóng cùng với sức mạnh của Phượng Hoàng bật ra, khiến cho toàn bộ người nên ngoài ngã nhào xuống. Nguyên thần giải phóng, nhập vào thể xác của Ngụy Linh Hy, đồng thời nước sông Huyền Khư cũng không thể chắp vá được thân thể của Huyễn Dạ Khuyết, mặc cho y bị phản phệ.
Một tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khiến cho chim muông đều vỗ cánh bay đi, thân thể ấy bị xé nát thành trăm ngàn mảnh, từ từ tan biến…
Đất trời trở lại một mảnh yên bình… đám mây vẫn lững lời trôi, như thể chưa từng có bất cứ trận giông bão nào.
Các Dạ Thượng tiên đứng ở rìa ranh giới thiên đình, trầm mặc thở dài.
“Tiểu Phượng Hoàng, ngươi… chịu thiệt rồi. Không còn phụ thân, cũng thật may vẫn còn có mẫu thân.”