Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa - Quả Táo Tiểu Thư - Chương 375
Cứ thế học bá Hoài Sơn trơ mắt nhìn đám bạn xấu của mình lấy tốc độ gió xoáy mây vần ăn xong bàn tiệc ăn mừng, sau đó dưới sự hô hào của phương trượng chùa Đại Phật, liền chuyển trận địa đến nhà Khánh Dương Hầu tiếp tục ăn uống. Ngay cả Vương Cẩn bình thường hận không thể dính chặt lấy hắn, cũng dùng tốc độ sét đánh, nhanh chóng rời đi. Lưu lại Chu Hoài Sơn hả họng mắng to, mắng xong lại bị Chu Thanh lôi cổ về phòng học tập.
Chu Hoài Sơn vô cùng đáng thương ngồi sau bàn, một tay cầm bút một tay vò tóc, than thở: “Khuê nữ, thương lượng chút, cuộc thi lần này..”
Chu Thanh nở nụ cười ôn hòa: “Chỉ cần có thể nằm trong giáp ban, thứ tự không quan trọng.”
Chu Hoài Sơn.. Ha ha! Giáp ban! Sao không bảo ta lên trời luôn đi!
Quăng cái bút lên bàn, Chu Hoài Sơn cam chịu nói: “Giáp ban là không thể nào, đời này cũng không thể thi đậu giáp ban.”
Chu Thanh bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Cũng được, chỉ cần cha nguyện ý tiếp nhận trừng phạt, ta sẽ không có ý kiến.”
“Trừng phạt?”
“Đồng học ất ban sẽ phải dọn nhà xí cho đồng học giáp ban ba ngày, cha nguyện ý là được, đương nhiên, cứ thế mà suy ra, đồng học Bính ban sẽ phải dọn nhà xí cho đồng học Ất ban sáu ngày, đồng học Đinh ban phải dọn nhà xí cho đồng học Bính ban chín ngày.”
Chu Hoài Sơn nghe đến đây, lập tức cả kinh đứng bật dậy: “Dọn nhà xí? Sao không bảo ta tiếp hắn đi ẻ luôn đi!”
Khóe miệng Chu Thanh không khỏi giật một cái: “Cha muốn bồi ai?”
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, đáp” “Đây là vấn đề sao? Là tên biến thái nào nghĩ ra cái biện pháp hành hạ người thối như thế!”
“Cha đừng quản ai nghĩ ra được, chẳng lẽ cha muốn dọn nhà xí cho Dương Thiên sao?”
Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm Chu Thanh, ánh mắt hoài nghi: “Sao ta lại có cảm giác, con đang gạt ta?”
Chu Thanh bình tĩnh nhìn thẳng hắn, đáp: “Nếu không, hôm nay cha đừng học nữa, đến mai cha đến trường hỏi lại rồi nói tiếp nhé? Dù sao chậm trễ cũng không phải thời gian của ta, đến lúc đó phải đi dọn nhà xí cũng không phải ta!”
Chu Hoài Sơn mất hứng hừ một tiếng: “Âm dương quái khí! Con không thể nói chuyện tử tế sao, ta nói ta không học lúc nào? Thật là, một chút truyền thống mỹ đức kính già yêu trẻ cũng không có, mỹ đức của con đâu?”
Chu Thanh.. Phàm là cha có thể chủ động học tập một lần, thì tình cảm cha con cũng không đến nỗi phải luân lạc tới mức phải dựa vào mỹ đức để gắn bó đâu!
Chu Hoài Sơn cầm bút lên, mở sách, đang định đọc lại chợt quay đầu nhìn chằm chằm Chu Thanh.
“Lại làm sao rồi?”
Chu Hoài Sơn chọc phần đuôi bút vào cằm, hỏi: “Khuê nữ? Không phải là ta không học, ta chính là đơn thuần cảm thấy, cách trừng phạt này có chút vũ nhục người khác! Con xem, thân xác đầu óc cha mẹ cho mỗi người đều khác biệt, không thể thay đổi. Có người không am hiểu học tập tri thức, có người lại không am hiểu cuộc thi. Hắn có khả năng sẽ nổi bật ở lĩnh vực khác nhưng trên phương diện khoa khảo lại không được. Bởi vì loại khác biệt không thể thay đổi này mà lại bắt người ta đi dọn nhà xí? Đây không phải là muốn nhục nhã người ta sao? Chẳng lẽ học sinh đần một chút liền không xứng đọc sách sao? Ai có thể cam đoan, những người nằm trong lớp Giáp thì đều là tinh anh mà không phải là mặt người dạ thú chứ? Có câu, không thể trông mặt mà bắt hình dong, ta ngược lại cảm thấy, không thể luận thành tích mà phân chia con người. Thành tích không cao liền phạm phải tội nghiệt thương thiên hại lí sao?”
“Thành tích không cao không thương thiên hại lí, cho nên, trường học cũng không bắt tất cả những học sinh có thành tích không tốt phải đi quét nhà xí.” Chu Thanh cực kỳ ôn hòa, nhã nhặn đáp.
Chu Hoài Sơn phát ngốc. Không để tất cả? Có ý gì?
Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm Chu Thanh. Thấy nàng lôi từ trong chống sách trên bàn ra một tờ giấy, phía trên là một chuỗi danh sách.
“Đây là mấy học sinh do bệ hạ đích thân tuyển chọn tỉ mỉ. Mấy người này nếu như không thể đạt tới yêu cầu dự tính thì sẽ phải đi quét nhà xí!”
Chu Hoài Sơn liếc mắt nhìn một vòng, lập tức phát hiện ra tên mình, không khỏi tức giận vỗ bàn một cái!
“Đây là ý gì? Người khác thi không tốt, không cần đi quét nhà xí, ta thi không tốt, liền phải đi quét nhà xí? Dựa vào cái gì chứ! Chẳng lẽ ta thông minh hơn người khác liền thương thiên hại lí sao? Cái này còn không bằng vũ nhục ta đây! Hoàng Thượng đây là có ý gì, là muốn nhằm vào ta phải không? Bức tra đọc sách hắn liền cao hứng như vậy sao? Ta phải tiến cung tìm hắn hỏi cho rõ ràng!”
Gào thét thì gào thét, học lại vẫn phải học.
* * *
Chờ Chu Thanh giám sát Chu Hoài Sơn học xong, đã là đêm hôm khuya khoắt. Kéo một thân hư nhược trở về phòng, mới vào đến sân viện, cánh tay đãbị người khác kéo một cái, Chu Thanh vô thức đưa tay đẩy ra, nhưng chưa kịp dùng sức, cả người đã nằm gọn trong vòng tay bền chắc lại ấm áp.
Thẩm Lệ nửa đêm trở về, vào cửa không thấy Chu Thanh, đang muốn đi tìm, kết quả vừa ra cửa liền gặp nàng. Hắn ôm chặt nàng trong ngực, cúi đầu hôn lên môi nàng. Hai tay Chu Thanh vốn muốn đẩy ra liền chuyển sang vòng lên cổ Thẩm Lệ, ôm lấy hắn. Đêm qua được nếm thử mùi vị thiên đường, nên hôm nay cái hôn này của Thẩm Lệ liền đặc biệt mạnh mẽ, lại gấp gáp.
Chờ Thẩm Lệ buông Chu Thanh ra, ôm ngang nàng trở về phòng, Chu Thanh vịn cổ Thẩm Lệ, cười nói: “Ta cho là hôm nay chàng tiếp một vụ án lớn như vậy, sẽ không trở lại chứ.”
Thẩm Lệ khàn khàn đáp: “Hôm qua đã nói xong.”
Nghĩ đến lời nói giữa hai người tối hôm qua, Chu Thanh lập tức đỏ bừng cả mặt.
Ôm người vào nhà, Thẩm Lệ ôn nhu đặt nàng lên giường. Màn che kéo xuống, lại là một phen hình ảnh đã tỉnh lược bốn ngàn chữ. Thẳng đến khi chân trời bắt đầu có ánh sáng, Thẩm Lệ cuối cùng mới từ chiến trường thứ hai là phòng tắm, một lần nữa ôm Chu Thanh trở về giường.
Chu Thanh mệt mỏi vô cùng, ngay cả thở cũng cảm thấy tốn sức, toàn thân đau giống như tan ra từng mảnh. Cho tới vây giờ nàng cũng không ngờ, loại chuyện này vậy mà lại tốn thể lực đến mức đòi mạng như thế!
Trái ngược với Chu Thanh, tinh thần của Thẩm Lệ cực kì sảng khoái, hắn đổi cho Chu Thanh một bộ y phục khô mát, ôm nàng, dặn dò: “Ngủ một lát đi.”
“Chàng thì sao?”
Chu Thanh hỏi Thẩm Lệ, nhưng vừa há miệng, giọng nói đã khàn đặc, nghĩ đến nguyên nhân, nàng lại đỏ mặt xoay đầu sang hướng khác.
Thẩm Lệ cười cười, cúi đầu hôn lên trán Chu Thanh nói: “Lát nữa ta phải trở lại ảnh vệ.”
Dừng một chút, Thẩm Lệ tiếp lời: “Hoàng thị đã khai ra, những bộ hài cốt kia, đều là nha hoàn người hầu hồi môn của mẹ nàng, về phần nguyên nhân bị độc chết.. Hoàng thị lo lắng bọn họ biết nguyên nhân cái chết của Hoàng Thần, liền dứt khoát giết diệt khẩu..”
Thẩm Lệ ôm lấy Chu Thanh, nói cho nàng nghe kết quả thẩm tra.
Hoàng Thần gả cho Trầm Hạt, Hoàng thị lại vừa thấy tỷ phu của mình thì đã yêu, vì có thể quang minh chính đại ở cùng Trầm Hạt, bà ta hạ một loại độc mãn tính cho tỷ tỷ ruột Hoàng Thần của mình. Loại độc này, đại phu chẩn bệnh không ra, luôn làm cho nạn nhân toàn thân không còn chút sức lực, triền miên trên giường bệnh. Về sau Hoàng Thần mang thai, Hoàng thị mượn cớ muốn chiếu cố Hoàng Thần, dấu diếm chuyện bà ấy mang thai, thẳng đến khi Hoàng Thần sắp sinh, không gạt được nữa, Hoàng thị liền nghĩ cách đưa Hoàng Thần đi viếng chùa. Lần đó, Hoàng Thần “ngoài ý muốn” từ trên xe lăn xuống chân núi.
Chu Thanh nghe đến đây liền nhíu mày: “Hoàng Thần mang thai, chẳng lẽ Trầm Hạt không biết chút nào sao? Cũng đã sắp inh rồi!”