Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân - Chương 55 - Máy Bơm Nước
Đúng thật là như lời Cố Ngôn nói, bánh tuy ngọt nhưng không ngấy so với bánh ở trên huyện, ở kinh thành ngon hơn nhiều lắm.
Món bát tiên Tư An chỉ ăn ba đũa đã đẩy tới trước mặt Cố Ngôn để hắn xử lí, so với món đó cô lại thích bánh hoa mai rễ sen hơn, Tư An ăn một lượt
hết ba cái còn hai cái là cho Cố Ngôn.
Cố Ngôn:” Ta không hảo ngọt, những thứ này đều là mua cho nàng.”
Tư An:” Chàng không hảo ngọt?”
Lúc trước mỗi lần lên huyện Tư An mua không ít bánh ngọt cho hắn, thấy Cố
Ngôn không từ chối còn ăn rất ngon, cứ như vậy mà cô còn nghĩ hắn hảo
ngọt.
Cố Ngôn như hiểu cô đang nghĩ gì mà nhẻo miệng cười:” Bởi vì bánh là do nàng mua.”
Lời này vừa nói ra, tim Tư An như bị ai bắt lấy bỏ vào mật ngọt, dùng khuôn mặt đó nói ra những lời như vậy, đây chính là muốn cô bị bệnh tim mà
chết, tim cô trong lồng đập loạn xạ, như đang chờ thời cơ để chạy ra bên ngoài nhảy múa một hồi.
Cố Ngôn không ăn, cứ như vậy hai cái bánh hoa mai rễ sen còn lại đều trôi vào dạ dày của Tư An.
Cố Ngôn trước giờ căn bản chưa từng đặt chân vào trong phủ lần nào, đừng
nói trong phủ, đến cổng chính cũng không đi vào, chỉ tiện đường đi ngang rồi thôi.
Sen trong hồ có thêm hay bớt đi, hắn càng không biết.
Hai người ăn xong liền đi một vòng quanh phủ, xung quanh đều là những cây
lớn che bóng râm, dưới gốc cây cũng không xuất hiện những cây cỏ nào, Cố Ngôn lúc đầu không để ý, nhưng cây thứ tư cũng như vậy hắn liền cảm
thấy có điều không đúng.
Tư An đi bên cạnh Cố Ngôn, thấy bây giờ
hắn mới nhận ra liền ngiêng đầu, nói:” Đất trong phủ thiếu nước, quá khô hạn nên đến cây có sức sống quật cường như cỏ cũng không thể mọc lên
được, sen trong hồ lúc đến ta cũng thấy không còn bao nhiêu, là ta kêu
người tìm thêm sen giống, nhúng qua nước linh tuyền ta đã pha loãng mới
đem thả xuống.”
Cố Ngôn như đã tỏ mà thở dài trong lòng:” Năm nay
nắng nóng kéo dài, đã ba tháng không có mưa, đừng nói trong phủ đến
những thôn khác, nguồn nước cĩng đang dần cạn kiệt, người dân muốn tưới
nước cũng phải đi gần nửa canh giờ mới có thể gánh nước trở về.”
Bởi vì tránh tình trạng ngập lụt nên đất ruộng của người dân luôn cách xa
hồ với suối, bình thường đa số mọi người đều đào rãnh để dẫn nước vào
ruộng nhưng bởi vì hồ nước hiện giờ quá cạn, không còn cách nào khác
phải đi gánh nước trở về mà tưới, một ngày đi qua đi lại ít nhất không
dưới hai chục lần, một mẫu ruộng cũng rất lớn, căn bản không thấm thía
vào đâu.
Tư An:” Ở thế giới của ta có thứ gọi là máy bơm, có thể
bơm nước từ sông thẳng vào ruộng, chỉ sợ vật liệu khan hiếm, sẽ có vài
vật liệu thời này không thể chế tạo ra được.”
Thời của Tư An đều
dùng máy móc tiên tiến, còn thời cô sống bây giờ đa số đều làm thủ công, máy móc không có chỉ có thể dựa vào sức con người mà thôi.
Buổi tối phủ đóng cửa, đèn lồng được đốt lên để thắp sáng cả phủ, trong căn phòng nào đó khoá chặt cửa bên trong không có người.
Trong không gian, Tư An tìm được một cuốn sách có rất nhiều bản phác thảo máy móc, cuốn sách này cô không biết từ đâu bản thân có, hôm trước Tư An đi vào nhà kho đã nhìn thấy, không nghĩ tới lại có công dụng ngay lúc này.
Cố Ngôn ngồi trên bàn dùng bút lông vẽ lại từng bản phác thảo của máy bơm
nước, hắn tuy có thể nhờ Tư An dùng bút bi để phác thảo giúp, nhưng
đường nét bút bi mảnh khảnh, cho dù dùng đầu cọ nhỏ nhất cũng không vẽ
ra được đường nét như vậy, nên hắn mới dùng bút lông vẽ lại.
Máy
bơm nước này không phải dùng điện để hoạt động mà là dùng sức con người, bên trên máy bơm có một chỗ để ngồi lên mà đạp, có thể nối dẫn nước vào ruộng, so với đi nửa canh giờ chỉ để gánh được hai thùng nước, làm cách này có thể đào rãnh bơm nước vào, tiện lợi hơn nhiều lắm.
Tư An
ngồi bên cạnh hắn, đa số máy bơm của bọn họ đều chế tạo bằng gỗ, tuy gỗ
có thể mục nhưng có thể dùng đến mấy năm mới cần thay cái mới.
Tư An ngồi một lúc liền đi tới bên gốc cây, nằm lên người Tiểu Hổ.
– Các ngươi ráng chịu một chút, ngày mai ta đưa hai ngươi ra bên ngoài, có được hay không? Ra ngoài rồi đừng chạy loạn.
Tiểu Hổ như hiểu mà gầm lên một tiếng, Tiểu Hắc có chút tuổi thân mà rên ư ử trong cổ họng.
Cố Ngôn đối với quyết định này của Tư An, hắn không có ý kiến gì, việc trong nhà đều do Tư An làm chủ.
Hai người ở lại trong không gian đến gần sáng, Cố Ngôn hoàn thành bản phác
thảo, bên ngoài cũng truyền vào tiếng nói chuyện, hai người thấy vậy mới đem theo bản phác thảo vẽ tay của Cố Ngôn, rời khỏi không gian.
Bên ngoài Tiểu Ngọc kêu hai tiếng không thấy có người trả lời, vẫn kiên nhẫn đưa tay gõ vào khung cửa gỗ.
– Cố thiếu gia, hoàng thượng có lệnh triệu kiến người vào cung, còn căn dặn thiếu gian đem theo cung tên.
Tiểu Ngọc thấy không ai đáp lại cũng không mất kiên nhẫn muốn lặp lại lần nữa, nhưng cửa trước mặt liền mở toang.
Cố Ngôn đứng chặn ở phía trước cửa, nắng sáng nhàn nhạt chiếu lên người
hắn, nhìn qua khiến người khác có cảm giác áp bách khó tả, Tiểu Ngọc lui về sau hai bước.
Cố Ngôn:” Chuẩn bị xe ngựa.”
Hắn không để y kịp phản ứng, nói xong liền trở vào, cửa một lần nữa bị đóng lại.
Tiểu Ngọc đối mặt với cánh cửa gỗ lại có cảm giác lạnh người mà chạy đi chuẩn bị xe ngựa.
Cố Ngôn trở vào liền thay bộ y phục màu đen bên trên thêu hình nổi màu đỏ, nhìn qua có chút bắt mắt càng làm ngũ quan tuấn tú của hắn trở nên nổi
bật.
Tư An nằm dài trên giường nhìn bóng lưng hắn.
Cố Ngôn mặc xong y phục mới đi tới giường hôn nhẹ lên trán cô.
– Nàng hôm nay vào cung cùng ta.
Tư An:” Ta vào cung cùng chàng? Chẳng phải Tiểu Ngọc nói hoàng thượng chỉ triệu kiến một mình chàng hay sao.”
Cố Ngôn:” Hoàng thượng xem trọng ta, hiện tại có ta thê tử nên dẫn người đến bái kiến hoàng thượng như vậy mới hợp lẽ.”
Đúng thật là như vậy mới hợp lẽ, nhưng hiện tại hoàng thượng vẫn chưa biết
hắn có thê tử còn muốn ban hôn cho hắn với nữ nhi của tể tướng* nếu Cố
Ngôn thằng thừng từ chối như vậy chắc chắn không nể mặt hoàng đế, ngày
hôm qua đã đề cập đến vấn đề này, Cố Ngôn không từ chối cũng không chấp
nhận, hôm nay triệu hồi hắn vào cung chắc chắn sẽ gặp nữ nhi của tể
tướng, Cố Ngôn thừa dịp này mà dẫn theo Tư An, muốn thông báo với những
đại thần trong cung, Cố Ngôn hắn đã có thê tử, cũng chính là lời từ chối của hắn với nữ nhi của tể tướng.
[ Tể tướng* người đứng quyền sau vua, có thể thay vua xử lí việc triều chính.]