Phú Nhị Đại Giả Thần Giả Quỷ Ở Giới Giải Trí - Si Sân Bổn Chân - Chương 12: "Giang đại sư! Cầu xin ngài!"
- Trang Chủ
- Phú Nhị Đại Giả Thần Giả Quỷ Ở Giới Giải Trí - Si Sân Bổn Chân
- Chương 12: "Giang đại sư! Cầu xin ngài!"
….
“Bán kết Restart trại huấn luyện! Khán giả ở hiện truờng đã sẵn sàng chưa? Các khán giả trên phát sóng trực tiếp đã sẵn sàng chưa? Chúng ta sắp bắt đầu rồi!”
Người dẫn chương trình cầm micro, ra sức tạo bầu không khí.
Phòng phát sóng trực tiếp hàng loạt câu trả lời xuất hiện: [Trời ơi, sao lại là người chủ trì này], [Mỗi lần nhìn cậu ta nói chuyện, tôi lại có cảm giác như mình đang học mẫu giáo…]
Tiết Dương dùng điện thoại di động lướt bình luận trên phát sóng trực tiếp, nhìn thấy phản ứng của khán giả trên đó, lúng túng kéo khóe miệng, vội vàng ra hiệu cho người dẫn chương trình trực tiếp đến phần tiếp theo.
Bản chất của Restart có phần giống với ra mắt nhóm nhạc nam, nhưng có điều lại khác nhau.
Bây giờ là bán kết, tổng cộng chỉ còn lại hai đội nam, dùng hình thức đoàn đội tiến hành thi đấu, sau vòng bán kết sẽ loại một đội để vào chung kết.
Sau đó, lại từ trong trận chung kết, ba nhà vô địch độ hot hàng đầu được chọn trong nhóm nhạc nam- tất nhiên, trận chung kết là một màn so tài dưới hình thức cá nhân.
Bản chất của chương trình này về cơ bản là để tạo điều kiện thuận lợi nhất cho Giang Nhất Minh đục nước béo cò—-đề xuất đội vào chung kết, vận hành hậu trường trong trận chung kết —- Chủ yếu là để Giang Nhất Minh xuất đạo C(?) vị, một đường nở hoa.
(?):CENTER:TRUNG TÂM
Mở đầu phần thi, hai đội lần lượt hát và nhảy, vũ điệu nóng bỏng và mồ hôi của các chàng trai trẻ đã khiến khán giả sôi trào.
Tiết Kha chú ý tới phía trên sân khấu đèn pha nhấp nháy hai lần, ánh đèn tựa hồ có chút thay đổi, hắn nhíu mày, vừa định dùng bộ đàm liên lạc hậu cần, liền bị Tiết Dương gắt gao kéo lại.
Tiết Dương che miệng thấp giọng kêu lên: “Chú mau nhìn Giang thiếu!”
Tiết Kha giật mình một cái nhìn sang, chỉ thấy Giang Nhất Minh đang thực hiện cú lộn mèo, độ cao của cú lộn mèo khiến cả khán phòng sôi sục.
“Diễn tập hôm qua có cái này à?!” Tiết Kha hối hận không kịp, biết trước hắn đã cho người quay cảnh đặc tả rồi!
“Thật sao???” Tiết Dương vô cùng kinh ngạc, cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh ta cảm thấy dựa theo tính khí của Giang thiếu trong mấy lần thi đấu trước, có thể không nhảy thì tuyệt không nhảy, có thể lười biếng đứng đó làm bình hoa thì làm bình hoa, tự nhiên lại làm cú lộn mèo khiến khán đài khen hay?
Anh ta nhìn quanh bốn phía sân khấu một cách nghi ngờ, cuối cùng dừng lại ở một đồng xu cổ bằng đồng khảm chặt trên cột sân khấu.
Tiết Dương thề rằng trước đó đồng xu cổ không hề có ở đó, nếu không nó đã bị nhân viên hậu cần dọn sạch từ lâu.
Anh ta nuốt nước bọt, quả nhiên có chuyện rồi.
“Tiết đạo, chú nhìn bên kia đi, đồng xu cổ kia nhất định là Giang thiếu gia vừa rồi nhào lộn ném ra, nơi này có xảy ra chuyện gì không…” Tiết Dương hạ giọng nói với Tiết Kha.
Tiết Kha hít vào một hơi: “Ở đây nhiều người như vậy, làm sao có quỷ dám làm loạn?”
Hắn xoa xoa trán lập tức lau được một đống mồ hôi lạnh túa ra, nói: “Có Giang thiếu ở đây… hẳn là không thành vấn đề đi?”
Tiết Dương không xác định gật đầu, nhìn Giang thiếu trên đài không ngừng múa hát, mặt không chút thay đổi, mới do dự phụ họa: “Nhìn dáng vẻ có vẻ cũng không có chuyện gì lớn.”
“Hình như tối hôm qua… Giang thiếu thoạt nhìn bộ dáng tựa hồ cũng không có gặp phải chuyện gì đáng sợ.” Tiết Kha lại chỉ ra.
Tiết Dương: “…” Đúng vậy
[Má nó!! Cú nhào lộn của Minh Minh thật sự quá hoàn hảo!! Đây là độ cao mà con người có thể nhảy đến à?! 】
[Thiếu niên eo thiệt tốt a!!! 】
[Eo tốt, chân tốt, dung tích phổi tốt, em trai cũng đã trưởng thành, mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng để lên xe!]
[Lầu trên??? Mau tỉnh mộng! Bé con của tui vẫn còn là một đứa trẻ! 】
[Chờ một chút, tui cảm thấy… Tui hình như mơ hồ nhìn thấy trong tay Giang Nhất Minh ném ra cái gì í? 】
[233333 Có khi nào là nhẫn hay gì đó không? ]
[Nhất mao tiền áp ca từ tiểu sao(?)]
[ha ha ha ha ha ha ha ha, lầu trên là ma quỷ, Minh Minh khóc cho ngươi xem]
Thời gian của một bài hát đã hết, ống kính chầm chậm lướt qua trước mặt những chàng trai đang thở hổn hển, những chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi và hầu kết hơi lăn…
Sau đó, thình lình hướng ống kính xuống ba thầy hướng dẫn dưới đài.
[Trừi ưi! Đạo diễn là ác ma hả???]
[Tui khóc! Mấy tiểu đệ đệ của tui trong chớp mắt biến thành đại thúc, làm tui sợ muốn chết!]
Nói chuyện vẫn là Đoạn Phí, thái độ cũng không thay đổi bao nhiêu, mặc dù hai ngày trước còn nhập viện, nhưng bây giờ ở trên sân khấu, được trang điểm, một bộ dáng làm người ta hận không thể xông qua vũ đài đánh một trận.
Gã kéo dài âm thanh, nhận xét về một nhóm khác trước: “Từ buổi thử giọng Restart đến bây giờ, chắc cũng phải hơn bốn tháng rồi nhỉ?”
“Vâng, Đoàn Phí lão sư.” Đội trưởng nhóm nhạc lễ phép đáp.
“Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy bốn tháng này như bị anh ném vào hố đen vậy? Anh có biết tôi nhìn thấy gì ở anh không? Không có gì cả!”
“Chúng tôi tìm kiếm chính là hát hay nhảy đẹp, còn anh thì sao? Cho dù là một trong số đó, anh cũng không làm được!”
“Còn chưa biết học đi như thế nào, đã bắt đầu học chạy, kiến thức căn bản không vững chắc, cũng không chịu khó luyện tập!”
“Tôi nhớ vào tam kỳ tôi tập trung vào vấn đề của nhóm anh đúng không? Kiến thức cơ bản, kiến thức cơ bản, có phải tôi mỗi ngày đều cần đặt đồng hồ báo thức, hét vào tai các anh, các anh mới để ý đúng không?”
Đoạn Phí nói xong, uống một hớp nước, sau đó quay đầu nhìn về phía hai vị đạo sư khác bên cạnh: “Được rồi, hai vị đạo sư còn có ý kiến gì không?”
“…”
Đội trưởng trên sân khấu bị Đoàn Phí mắng đến đỏ cả mắt, nhóm này về cơ bản đều khá trẻ, người trẻ nhất mới 19 tuổi, đang nhỏ giọng nức nở trên sân khấu.
Giang Nhất Minh tặc lưỡi, may mắn thay nhân viên hậu cần đã tắt mic Giang Nhất Minh, chưa đến lúc cậu cần nói thì sẽ không mở mic.
Sau đó đến lượt nhóm của Giang Nhất Minh, tám người bước lên sân khấu, khuôn mặt của Nhâm Trọng Viễn có mấy phần nghiêm nghị cùng căng thẳng, mu bàn tay ở phía sau nắm chặt thành nắm đấm.
Giang Nhất Minh liếc nhìn một cái, kéo kéo khóe miệng muốn cười.
Đoạn Phi bật micro lên, dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua tám người trên sân khấu, lướt đến chỗ Giang Nhất Minh đang đứng ở góc xa nhất, ánh mắt đột nhiên nhu hòa xuống.
[Là do mắt tui xuất hiện ảo giác hả? Sao tui lại thấy ánh mắt của lão lừa trọc nhu hòa vậy?]
[Cái ánh mắt này, từ ái quá rồi.]
[Tui tự bế đây, lão lừa trọc là M hả? Mới vừa cùng Giang Nhất Minh cãi nhau một trận, giờ không những không giận chó đánh mèo mà còn…???]
[Đoạn Phí không phải nói cãi nhau là giả sao? Bây giờ nhìn lại, những gì ông ta nói trong video đều là sự thật, nếu không kẻ thù gặp nhau đã đỏ mắt rồi chứ đâu phải loại ánh mắt này?]
[Mấy kẻ bịa đặt chờ nhận thư tố cáo đi!]
“Hai vị đạo sư còn lại có gì muốn nói không?” Đoạn Phí trước tiên quay sang hỏi hai đồng nghiệp còn lại, “Tôi muốn nghe ý kiến của hai người trước.”
Với tư cách là một lão sư thâm niên miệng lưỡi ngoan độc chuyên tìm cớ bắt lỗi, Đoạn Phí chưa bao giờ khen ngợi một học viên nào trong chương trình, gã định trước nghe hai người kia nói thế nào, sau đó rút kinh nghiệm, bắt trước một chút rồi nói theo.
Giang Nhất Minh nhướng mày, cười như không cười liếc nhìn Đoạn Phí.
Sau khi hai vị đạo sư khác bình luận xong, Đoạn Phí mới mở miệng, gã hắng giọng một cái, tất cả mọi người đều ngồi thẳng dậy, mong đợi lần này giữa Đoạn Phí và Giang Nhất Minh chạm mặt sẽ nổ ra tia lửa thế nào.
“So với lần biểu hiện lúc trước của các cậu, ít nhất khoảng thời gian này các cậu luyện tập cũng không uổng phí, nhìn thấy những dấu vết theo thời gian lưu lại trên người các cậu, nói thật tôi rất vui.”
“Ray, sự phối hợp chân tay của cậu cần được tăng cường. Cậu phải thể hiện vẻ đẹp của vũ đạo, chứ không đơn giản là hoàn thành một động tác—-Khỉ có thể hoàn thành các động tác cần thiết sau khi được huấn luyện, mà cậu thì không thể đem mình đi so sánh với khỉ được.”
“Lục Khan, cậu cần phải quản lí cho tốt biểu cảm khuôn mặt của mình một chút, lúc trước cậu làm tôi cảm thấy dù bất cứ đâu hay lúc nào đều bị shock, tôi rất lo lắng cho cậu.”
“…”
Đoạn Phí lần lượt nhận xét về lúc trước của từng người, dù sao cũng là đội hình chung kết nên nhất định phải làm nổi bật.
“Giang Nhất Minh…”
[Đến, đến, đến!! Hình ảnh mà tôi mong chờ nhất đã xuất hiện!! ]
[Ôm lấy bỏng ngô của tôi, hihihi]
“Giang Nhất Minh…” Đoạn Phi đọc lại một lần, tựa hồ có chút bế tắc, hơi nhíu mày, giống như đối vời lời bình luận về biểu hiện của Giang Nhất Minh có rất nhiều khó khăn.
“Màn lộn nhào vừa rồi khiến người ta hoa cả mắt, có thể thấy nền tảng của cậu rất tốt. Nếu cậu chịu thể hiện ưu điểm của mình trong các vòng thi trước, có lẽ tôi có thể thiết kế một phong cách phù hợp với cậu hơn.”
[???????????? 】
[Tai tôi không có vấn đề gì đúng không? Đây có phải là Đoạn Phí không vậy?!]
[Ban nãy Đoạn Phí uống hớp nước, có phải trong nước có bỏ thuốc gì đó không?? Ông ta sao mà đổi tính rồi?]
[Tôi hoài nghi đây là kẻ nào đó mang mặt nạ giả mạo Đoạn Phí đây mà!]
“Không cần.” Giang Nhất Minh gõ gõ micro, nghe được âm thanh liền thuận miệng nói, ngoắc ngoắc khóe miệng, “Tôi chỉ là tò mò mà thôi, không có ý định biểu diễn cho mấy người.”
[Đã xác nhận, Giang Nhất Minh vẫn là Giang Nhất Minh.]
[Giang Nhất Minh là thật.]
[√]
Đoạn Phí: “…”
Nhâm Trọng Viễn sửng sốt, lúc nhìn Giang Nhất Minh đều mang theo chút khó mà tin nổi.
Khi kết quả cuối cùng được công bố, căn bản không có chút hồi hộp nào, dù sao thì thái độ của Đoạn Phí cũng quá rõ ràng.
Tiết Kha vô cùng đau đớn, hắn ta mong đợi sẽ có một cảnh đánh nhau hoành tráng, ấy vậy mà Đoạn Phí lại không chịu phối hợp.
Sau khi đi xuống hậu trường, Nhâm Trọng Viễn lại ngăn Giang Nhất Minh lại.
Đầu Giang Nhất Minh muốn to luôn rồi, cậu thanh niên này sao lúc nào đi xuống hậu trường cũng ngăn y lại hết vậy? Đây là muốn đem cái tay còn lại của y nắm cho xanh tím luôn à, nói không chừng Chung Thịnh thật sự sẽ cho người đem cậu ta gói lại rồi quẳng xuống sông Hoàng Phổ. Y một bên trong lòng suy nghĩ lung tung, một bên nhìn đối phương, nhướng cao một bên lông mày.
“Lại có chuyện gì?” Y dứt khoát nói ra lời này, chỉ nghe giọng điệu khiêu khích cùng ngữ khí hờ hững cũng đủ khiến người ta tức giận.
Giang Nhất Minh thật sự như có thiên phú chọc người ta tức giận, nhưng đồng thời, nếu y muốn mọi người thích mình, y có thể từng chút thể hiện mặt tốt nhất của mình, khiến người ta chìm đắm trong đó.
Nhâm Trọng Viễn hít một hơi thật sâu, nuốt xuống cảm giác khó chịu sắp phá vỡ cổ họng, bình tĩnh nói: “Thái độ của Đoàn Phí lão sư đối với cậu… Tôi xin lỗi vì lần trước đã nảy sinh hiểu lầm và thành kiến với cậu, tôi xin lỗi.”
“Lần trước nảy sinh hiểu lầm và thành kiến?” Giang Nhất Minh nhướng mày, “Tôi còn tưởng lần đầu tiên gặp mặt đã có rồi.”
Nhâm Trọng Viễn: “…”
“Hành vi lần trước của cậu phải gọi là vô cớ gây sự, nhưng mà tôi không để bụng.” Giang Nhất Minh ngoắc ngoắc khóe miệng, khoát tay nói: “Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cậu, cậu có thể đi rồi.”
Nhâm Trọng Viễn tức đỏ mặt, nhưng đúng là y nói không sai.
Lục Khan đồng tình liếc mắt nhìn cậu ta, nhưng không nói gì.
Lúc bọn họ đang túm tụm ở hậu trường, Đoạn Phí bên kia vừa lúc hoàn thành kết thúc buổi ghi hình liền lập tức chạy tới, vừa vào cửa liền gọi một tiếng “Giang đại sư”.
Thanh âm Đoạn Phí lọt vào tai những học viên, không khác gì ma quỷ, một vòng người lập tức kinh ngạc quay đầu lại, đồng thanh kêu lên: “Đoàn Phí lão sư!”
– -Đương nhiên, trong đó không có Giang Nhất Minh.
Đoạn Phí tùu ý gật đầu có lệ, bước nhanh đi tới bên cạnh Giang Nhất Minh: “Giang đại sư! Khi nào thì có thể thời gian hẹn gặp? Cầu xin ngài!”
Bảy người thanh niên khác: Đại sư? Giang đại sư? Cầu xin ngài???
– —