Phù Mộng Giang Hồ - Tu Du Tẫn - Chương 8: Âm dương sai
– ————-
“Tiểu Lương Lương nói là vị nào vậy?” Thiên Lạc như không có chuyện gì cười ha hả, giống như bản thân thực sự không biết.
Lê Thiên Lương không dấu vết nhìn lướt qua phía trước ngực đang phồng lên của Thiên Lạc, không kiên nhẫn nói: “Đừng giả ngốc, nếu không bổn toạ phá huỷ Thiên Cơ Các của ngươi.”
Trong nháy mắt gió lạnh vút, không khí xung quanh dường như đóng băng theo lời nói của Lệ Thiên Lương.
Thiên Lạc buông tay, mặt mày ủ rũ nói: “Người đó nói rồi, phải giữ bí mật, nên ta cũng không thể nói.”
“Vậy sao… để bổn toạ đoán thử, ” Lệ Thiên Lương từng bước áp sát Thiên Lạc, nói:
“Yêu cầu đầu tiên của người kia, hỏi rõ thân phận thật sự của một người nào đó trong cung Phù Mộng, thuận thế đưa ra yêu cầu thứ hai, muốn Thiên Cơ Các giữ kín bí mật, không được tiết lộ bất kỳ tin tức nào, đặc biệt không cho phép tiết lộ tin tức này cho Lệ Thiên Lương cung Phù Mộng.”
“Cho nên, ” Lệ Thiên Lương bức Thiên Lạc đến bên cạnh bệ cửa sổ, áp sát hắn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt trốn tránh của hắn mà nói: “Cho nên cộng thêm lần này, ba cơ hội của vị có Thiên Cơ lệnh kia đã dùng hết rồi…”
Hai người dựa vào nhau rất gần, Lệ Thiên Lương đột nhiên vươn hai ngón tay dò xét vạt áo của Thiên Lạc, nhẹ nhàng lấy ra một khối ngọc bài từ khe hở quần áo.
Nàng lui về sau hai bước, vươn lệnh bài trong tay nói: “Lệnh bài cũng thuận lý thành chương bị ngươi thu hồi.”
Thiên Lạc lau mồ hôi, thay đổi về bộ dạng cà lơ phất phơ lúc trước, vỗ tay nói: “Hoàn toàn chính xác, không hổ là Lệ cung chủ.”
“Nhưng mà, Lệ cung chủ cũng nên biết rằng, từ trước đến nay Thiên Cơ Các đáp ứng thỉnh cầu của người khác đều có thứ tự trước sau, cũng nói được làm được, tuyệt đối sẽ không thất tín với một vị khách nhân nào.”
Điều này có nghĩa là Lệ Thiên Lương đã đến chậm, mặc dù cô cũng có lệnh bài, nhưng cũng không thể nói cho cô biết bất kì tin tức gì.
“Được rồi, cung Phù Mộng cũng nói được làm được, nói hoả thiêu Thiên Cơ Các, tuyệt đối sẽ không thả nước dìm nó.”
“Hừ, Lệ cung chủ đùa giỡn có hơi quá rồi!” Ánh mặt Thiên Lạc hơi lạnh.
Hắn liếc nhìn Tuân Tố đang đứng cách đó không xa, hạ thấp giọng nói: “Nếu ngươi thật sự làm như vậy, ngày mai trước lúc mặt trời mọc, tất cả các môn phái chính đạo, thế gia bao gồm cả tà đạo đối địch với ngươi đều sẽ biết được rằng đệ nhất ma đạo Lệ Thiên Lương, đang ở tại thành Tô Châu này.
Lệ Thiên Lương cười nguy hiểm: “Chậc, ngươi dám uy hiếp bổn toạ sao, bổn toạ có thể khiến ngươi không nhìn thấy được mặt trời của ngày mai.”
“Ta có thể hỏi một vấn đề được không, ” Tuân Tố cắt ngang hai cái người đang tranh cãi kịch liệt, trong mắt hiện lên tia mờ mịt.
“Đừng tiếp tục đánh đố nữa, người các ngươi nói, có phải là đương kim Thái tử điện hạ Tô Hoài Viễn không?”
Trong lòng Lệ Thiên Lương kinh hãi, sau đó liền cười lạnh.
Thiên Lạc nheo mắt: “Cảm giác của ngươi đúng là…” Xem ra việc giữ bí mật của Thiên Cơ Các không được tốt lắm.
“Vậy Thái tử còn ở đây không?” Đáy lòng Tuân Tố mong đợi, rất cẩn thận hỏi.
“Sớm đã rời khỏi rồi!” Thiên Lạc đáp.
Mà cuối cùng Tuân Tố lại một lần nữa thất vọng.
Sau khi cô xác định không có được tin tức về thân phận thật của sứ giả Tát Lặc tộc cùng mục đích chuyến đi này, Lệ Thiên Lương “tức giận” chỉ có thể dẫn Tuân Tố trở lại khách điếm.
“Làm sao ngươi biết được một trong những người nắm giữ lệnh bài là đương kim Thái tử?” Lệ Thiên Lương nhìn chằm chằm Tuân Tố đang cúi đầu ăn cơm trước mắt, đột nhiên cô cảm thấy không thể nhìn thấu nàng.
Cô đã sớm điều tra rõ cuộc đời của Tuân Tố, vốn tưởng rằng nắm rõ nàng như lòng bàn tay, ai ngờ lại sinh ra biến số.
Ngay lúc này, nàng không muốn bỏ sót một biểu cảm nào trên mặt Tuân Tố.
“Việc này có liên quan gì đến ngươi?” Trên bàn cơm, Tuân Tố phản ứng rất lớn, nàng nắm chặt đôi đũa cảnh giác trừng mắt nhìn Lệ Thiên Lương.
Cô không hề hoài nghi quy tắc bảo mật của Thiên Cơ Các, nhưng theo lẽ thường mà nói, Tuân Tố cũng chỉ là thứ nữ Tuân gia mà thôi, lại dựa vào tin tức đáng tin cậy, thì đương kim Thái tử cũng chẳng hề quen một nhân vật nhỏ như Tuân Tố được.
Nếu là đích nữ Tuân Đan thì còn có khả năng, nhưng Tuân Tố… Rốt cuộc nàng ấy đã biết được tin tức này từ đâu…
Từ chỗ Tuân Thiên Khoát sao?
Không thể nào…
Bất đắc dĩ, Lệ Thiên Lương đành sử dụng phép khích tướng: “Ngươi nghĩ rằng, nếu Thái tử biết ngươi biết được bí mật hắn cùng Thiên Cơ Các trong chốn giang hồ có hợp tác, thì hắn có thể giết ngươi diệt khẩu hay không đây?”
Bề ngoài triều đình cùng người trong giang hồ phân biệt rõ ràng, dù cho có âm thầm liên hệ, cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết được, càng sẽ không dễ dàng để cho người ta nắm được nhược điểm.
“Hắn sẽ không giết ta.” Tuân Tố trả lời rất nhanh, hai má nàng có dấu hiệu đỏ lên, giống như thẹn thùng.
“Quả nhiên ngươi quen biết Tô Hoài Viễn sao?” Chết tiệt, Tuân Tố và Thái tử rất thân thiết sao? Làm sao nàng lại có biểu hiện này.
“Đương nhiên quen rồi. Ta không quen hắn! Đúng rồi, tại sao lại không nhìn thấy hai vị hộ pháp vậy?” Nàng vội vàng uống một ngụm canh, cứng rắn chuyển đề tài.
“Hai người bọn hắn đã về phân bộ cung Phù Mộng thay bổn toạ thu xếp rồi.”
“À.”
……….
Tuân Tố đã từng nhìn thấy khối Thiên Cơ lệnh kia, nên nàng mới có thể ngay từ lần đầu liếc mắt liền nhận ra lệnh bài trong tay Lệ Thiên Lương, chẳng qua nàng không phải nhìn thấy từ trong tay Tuân Thiên Khoát, mà là từ chỗ Thái tử điện hạ.
Thành Cô Tô*, sáu năm trước Tuân Tố đã từng đến một lần, còn từng ở tại đó vài tháng, ký ức cũ trước đây, hiện tại hồi tưởng lại, vẫn rõ ràng như trước.
Năm đó ở thành Kim Lăng, khi nàng mười bốn tuổi, vẫn còn thiếu mấy tháng nữa mới đến tuổi cập kê, vốn dĩ nên ở trong khuê các chờ lễ trưởng thành của mìn, nhưng bởi vì phạm tội, cũng bởi vì mẹ ruột nàng mất sớm và nàng cũng chỉ là thứ nữ không được yêu thương, nên đã bị phụ thân cùng phu nhân đưa tới thành Tô Châu ở vùng sông nước Giang Nam này.
Cụ thể phạm vào chuyện gì, dù sao Tuân Tố cũng sẽ không thừa nhận, cơ bản là tỷ muội lục đục với nhau, nàng cũng không có ý tranh giành gì với Tuân Đan, càng không có phân chia địa vị cao thấp, kết quả bị Tuân Đan lập bẫy, liền rơi vào bên trong.
Một ngày đó, sau khi nàng từ bên ngoài trở về phủ, nàng bị một nam tử xa lạ dây dưa trước cửa, mà Tuân Đan lại dẫn theo một đám người chờ “đúng lúc” đi đến, nàng liền bị hãm hại như vậy.
Tội danh chính là không tuân thủ nữ tắc*, thông đồng với nam nhân bên ngoài, bị bắt gặp, nàng liền bị phụ thân phạt trục xuất ra khỏi phủ đệ kiểm điểm lại bản thân.
*Nữ tắc: Chuẩn mực đạo đức của nữ.
Bên trong thành Cô Tô, thoạt nhìn tưởng chừng là một nơi an toàn, nhưng trong bóng tối sóng triều mãnh liệt, lại càng chưa từng yên ổn.
Đến đây chưa được nửa tháng, ngày nọ Tuân Tố ra đường muốn mua ít trang sức son phấn, không biết vì sao đột nhiên bị kẻ xấu bắt đi.
Ba lão khất cái bẩn thỉu kéo nào vào một con hẻm tối tăm, muốn làm chuyện bất chính với nàng.
Tuân Tố xuất thân từ chính phái thế gia, mặc dù đã từng được học qua một ít công pháp phòng thân, nhưng không biết lão khất cái từ đâu lấy ra thuốc mê, khiến nàng mê man choáng váng, cả người đều không có chút sức lực nào.
Không ngờ Thái tử điện hạ đi ngang qua nơi này cứu được nàng, dược hiệu vừa hết, lúc nàng tỉnh lại, đã ở khách điếm.
Trong phòng được thấp ôn hương, có một nam tử trẻ tuổi đang tựa vào bàn, tay chống đầu ngủ trưa.
Khoảnh khắc đó, nàng chỉ biết là hắn đã cứu nàng.
Nam tử trẻ tuổi tuấn lãng như thế, giữa hài hàng lông mày lại anh tuấn quý khí như vậy, đúng lúc thiếu nữ đang ở thời kỳ mới biết yêu, nên trái tim không thể khống chế được mà đập dồn dập.
Nội tâm nàng vô cùng rung động, trong lòng thiếu nữ thầm nghĩ từ nay về sau, sẽ không bao giờ quay đầu.
Sau đó nàng biết được, người nam tử hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị như vậy, lại chính là Thái tử điện hạ đương triều Tô Hoài Viễn, vừa mới hai mươi tuổi.
Chỉ nhớ ngày đó, nam tử vội vã rời đi chỉ để lại một bức thư tay, thiếu nữ đẫm nước mắt mờ mịt nhặt lên ngọc bài rơi xuống trong góc phòng của nàng, cũng chính là Thiên Cơ lệnh, thúc ngựa chạy ra.
“Ngươi làm rớt đồ rồi.”
Trên đường, nam tử mặc hoa phục cao quý nhìn chằm chằm vào thiếu nữ một lúc lâu, mới từ trong tay nàng cầm lấy lãnh ngọc tinh xảo, nhét lại vào trong ngực, giơ trường tiên* quyết liệt rời đi, để lại một bóng lưng kiên quyết.
*Trường tiên: Roi.
Trải qua lần này, đã lấy đi biết bao nhiêu nước mắt tương tư của thiếu nữ.
……
Sáu năm trước, Cung chủ cung Phù Mộng trẻ tuổi một mình đi tới thành Cô Tô, bởi vì mười năm trước nàng nhờ Các chủ Thiên Cơ Các hỗ trợ điều tra một ít chuyện đã có manh mối mới.
Lúc nàng đi ngang qua một con hẻm tối tăm, nghe bên trong có tiếng động lạ, thuận tay cứu một thiếu nữ.
Nàng đem áo khoác che khuất bộ quần áo rách rưới của thiếu nữ, sau đó vội vàng rời đi, cũng chưa từng nhớ rõ dung mạo của thiếu nữ đó.
Trên giang hồ đều đồn đãi, Cung chủ cung Phù Mộng không việc ác nào không làm, tàn sát chính phái, nơi nàng đi qua, đều khuấy lên gió tanh mưa máu.
Nhưng nào có người nghĩ kĩ lại, có người nào, trời sinh ra đã là người xấu đây? Lại có người nào, trời sinh ra đã lạnh lùng tàn nhẫn đây?
Có bao nhiêu người sẽ biết được, Cung chủ cung Phù Mộng, tuổi trẻ đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, hơn nữa còn mang trong mình một mối huyết hải thâm cừu.
Mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng nàng cũng có nổi khổ bất đắc dĩ, từ tận đáy lòng nàng vẫn còn giữ lại một tia ấm áp chưa từng bị phá vỡ, nàng sẽ không vô duyên vô cớ gây thương tổn cho người khác.
Người chính phái thuận theo lòng người, bọn họ làm việc, giết người, gọi là thay trời hành đạo, gọi là chính nghĩa.
Mà những con người đơn độc lẻ loi kia, lại bị chửi bới thành tà ma ngoại đạo, hơi nhỏ yếu thì bị mọi người rượt đuổi như đuổi chuột, hô đánh hô giết, người có lực lượng mạnh mẽ sẽ có thể theo ý mình, mọi người đều sợ hãi, tránh lui ba phần.
Ỷ mạnh hiếp yếu, dù là trong chốn quan trường triều đình hay là gió tanh mưa máu trong giang hồ, cho tới bây giờ đều là như vậy.
Mà Lệ Thiên Lương lăn lộn nhiều năm trong chốn giang hồ đã sớm hiểu rõ đạo lý này, cho nên nàng càng làm cho mình có thực lực mạnh mẽ hơn, càng không tiếc trở thành nữ ma đầu trong miệng người khác.
Nhưng nàng chẳng quan tâm.
Năm đó, Thái tử điện hạ đến thành Tô Châu có việc, khung xe của hắn đi qua con hẻm tối tăm đó, nhìn thấy một thiếu nữ nằm trên vũng máu, không thấy rõ khuôn mặt, xung quanh nàng có ba thi thể nằm ngang bị cắt cổ.
Hắn phái người dò xét hơi thở của thiếu nữ thấy vẫn còn, liền sai người đưa thiếu nữ đến khách điếm.
Cứ như vậy sinh ra một sự hiểu lầm tuyệt vời, từ đó lòng của thiếu nữ đã hướng về Thái tử, chưa từng nghĩ tới người chân chính cứu nàng, sớm đã vội vàng rời đi, chẳng biết đi nơi nào.
– —————–
*Tác giả có lời muốn nói:
Phục bút, chương sau hai người sẽ nhận ra nhau.
– —————
*Chú thích:
Khu Cô Tô bao trùm khu vực thành cổ của Tô Châu, đây là một khu vực văn hóa-lịch sử cấp quốc gia của Trung Quốc, trong đó Tô Châu Viên Lâm là một di sản thế giới của UNESCO. Khu Cô Tô có diện tích 84 km², số nhân khẩu có hộ tịch vào năm 2011 là 754.800 người (không tính khu công nghiệp Tô Châu). (Nguồn: Theo Wiki.)