Phù Hành Mạt Thế - Chương 71 - Nước E
“A!” Tạ Dư Trì tức khắc hoảng sợ, nàng điên cuồng giãy giụa, kinh hoảng cực độ uống mấy ngụm nước biển. Nàng không biết bơi!
『 Đừng vùng vẫy! Bình tĩnh lại! Ký chủ bình tĩnh lại! 』
『 Ký chủ bình tĩnh lại!!! 』
Tiếng điện tử không ngừng lên trong đầu nàng, cảm giác ngột ngạt và chết chìm khiến Tạ Dư Trì gần như choáng váng, nàng dần chìm xuống, hàng loạt
bong bóng nổi lên, đột nhiên, nàng thấy một bóng người bất ngờ bơi về
phía mình.
Không biết người đó đã ném kính đi đâu rồi, hình như
trên mặt khối băng có chút khó chịu, cô trực tiếp hôn Tạ Dư Trì, vừa
truyền khí vừa đưa nàng lên mặt biển.
“Khụ, khụ khụ…” Tạ Dư Trì vừa lên tới mặt biển liền gấp không chờ nổi ho khan mấy tiếng, cổ họng
nóng như lửa đốt, vô cùng khó chịu, nhưng còn chưa kịp thở dốc, một làn
sóng lớn đã đẩy nàng và Thuật Dung ra xa.
Tạ Dư Trì lại dán Phù
Tăng Tốc và Phù Phi Hành lên cho bản thân và Thuật Dung, sau khi miễn
cưỡng bay lên trời, Tạ Dư Trì mới phát hiện con bạch tuộc khổng lồ vẫn
còn chưa chết?!
“Nó đã bứt đi xúc tu bị đốt cháy bởi phù chú rồi.”
Thật thông minh?!
Tạ Dư Trì gần như chưa bao giờ nghĩ tới việc những con dị thú này vẫn còn ý thức chặt bỏ xúc tu bị cháy để tự bảo vệ bản thân.
Cho nên, phải tìm được cơ thể chính của nó, chính là cái đầu sao…
Hiện tại Tạ Dư Trì cảm thấy ngực mình vô cùng khó chịu, mùi nước biển thực sự khó diễn tả…
Chẳng lẽ lại phải lặn xuống nữa sao?
Thuật Dung lau mặt, “Cho chị một tấm phù chú.”
“Thanh Hòa, Sùng Linh, yểm hộ tôi một chút.” Thuật Dung phù chú 4 Sao, nước
biển thấm vào phù chú, làm ướt phù chú, Thanh Hòa và Sùng Linh cùng làm
một cử chỉ đã hiểu rồi lao xuống biển, Sùng Linh tụ tập sức mạnh hồng
quang chém ngang mặt biển, mặt biển trong chốc lát bị chia cắt, xúc tu
dưới đáy biển còn chưa vươn ra đã trực tiếp bị cắt đứt!
Thanh Hòa và Thuật Dung nhân lúc mặt biển tách ra mơ hồ nhìn thấy phần thân chính của con bạch tuộc, hai người nhanh chóng lao xuống, Thuật Dung hít một
hơi, linh hoạt đi vòng qua các xúc tu, nắm phù chú đến gần bạch tuộc
khổng lồ.
Tạ Dư Trì bay lên không nhìn mặt biển, tâm tình phức tạp, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực khi không biết bơi.
Hệ thống, thành thạo bơi lội tốn bao nhiêu tích phân?
『 100! 』
Tạ Dư Trì âm thầm ghi nhớ, nôn nóng nhìn mặt biển, nói không lo lắng là
giả, nhưng đối với loại trận chiến này, nàng quả thực vô dụng —— Ngoại
trừ phù chú.
“?!” Thắt lưng Thanh Hòa đột nhiên bị siết chặt, bị
xúc tu quấn lấy, cô vung lưỡi hái chặt đứt xúc tu, cảm thấy có chút
thiếu dưỡng khí, nổi lên thở vài lần, lại chìm xuống lần nữa.
Sùng Linh lại tách biển ra với một bổ hồng quang nữa, Thuật Dung nhanh chóng tiếp cận thân thể bạch tuộc, khi những xúc tu lao tới, cô trực tiếp rút dao găm ra vung mạnh xuống!
Dao găm sắc bén cắt đứt xúc tu của
bạch tuộc, Thuât Dung dùng sức hung hăng lao về phía trước, dán phù chú
lên đầu bạch tuộc, nhưng không có tác dụng gì ——
Cái gì?!
Phù chú bị ngâm nát trong nước biển, hơn nữa bị Thuật Dung nắm chặt trong
tay lại càng nát hơn, dán lên đầu quái vật bạch tuộc chỉ bốc lên một
ngọn lửa nhỏ, rất nhanh liền dập tắt…
Hiệu quả giảm đi rất nhiều.
Là do nước biển? Thuật Dung còn chưa kịp suy nghĩ, cô muốn trồi lên mặt
biển để thở, nhưng từng cái xúc tu quấn lấy cô, trực tiếp quấn quanh eo, Thuật Dung vung dao găm định cắt đứt, nhưng mắt cá chân của cô lại bị
siết chặt. —— Chết tiệt.
Khi cô nhịn không được nuốt ngụm nước biển đầu tiên, cảm giác nguy cơ lan rộng chưa từng thấy.
Cô bình tĩnh cắt đứt xúc tu, nhưng trong khoang ngực cần dưỡng khí không
được bổ sung, cảm giác ngột ngạt chặt chẽ giam cầm thần kinh cô, Thuật
Dung rất bình tĩnh, thậm chí cô còn bắt đầu nghĩ tới, nếu như mình không thoát được, vậy thì tốt hơn hết là nên sử dụng thuốc đóng băng.
“Bùm!” Một tiếng nổ vang lên, mặt biển bị nổ ra một khe hở, con bạch tuộc có
chút chấn động, Thuật Dung cảm thấy mắt cá chân nhẹ đi, Thanh Hòa chặt
đứt xúc tu quấn quanh Thuật Dung, Sùng Linh kéo cánh tay Thuật Dung cùng nổi lên.
Tạ Dư Trì nắm phù chú có chút chần chờ, thấy Thuật Dung ra tới mới cảm thấy nhẹ nhõm. Hệ thống, phù chú vô dụng sao?
『 Ngâm trong nước biển quá lâu sẽ bị hư hại, tác dụng giảm đi rất nhiều. 』
Nhưng trước đó Thuật Dung đã sử dụng phù chú của ta để chế tạo vũ khí và vẫn có hiệu quả với tang thi mà!
『 Đó là ngài ấy đang sử dụng một chất lỏng đặc biệt của dị thứ nguyên,
hiệu quả cũng sẽ yếu đi nhưng so với việc ngâm trong nước biển, hiệu quả của phù chú khi ngâm nước biển sẽ giảm đi rất nhiều. 』
Tạ Dư Trì mím môi, nàng không hiểu những nhứ này, nhưng nhìn Thuật Dung ho liên
tục, nàng cũng biết hành động vừa rồi không suôn sẻ.
『 Ngài có thể cho nó vào ba lô, khi đến gần rồi hẵn lấy ra. 』
Đúng vậy! Tạ Dư Trì muốn tự tát mình một cái, sao nàng lại quên điều này chứ? Hơn nữa Thuật Dung cũng có không gian…
『 Không gian trong đồng hồ của ngài ấy, nhưng đồng hồ không thể chạm nước, vì vậy ngài ấy để nó trong trực thăng rồi. 』
『 Nhưng ngài ấy có dao găm và một lọ thuốc đóng băng trên người. 』
Tạ Dư Trì vò đầu bứt tóc, trông rất bực bội, nàng nhìn Sùng Linh đang thở
hổn hển, “Sùng Linh, chị có thể dùng hồng quang đối đầu với bạch tuộc
không?”
“Có thể thì có thể, nhưng không thể làm nó bị thương…”
“Sùng Linh!”
Sùng Linh nhìn thoáng qua Thanh Hòa rồi lại lao lên ——
Dán Phù Tăng Tốc lên người, Tạ Dư Trì dùng sức dán Phù Phi Hành, lao xuống, men theo khu vực bị đao mang của Sùng Linh chia cắt lao thẳng xuống
biển, chìm về phía cơ thể chính của con quái vật bạch tuộc.
Ừm, là chìm.
Cảm giác hít thở không thông như một đôi kìm sắt bóp nghẹt cổ họng nàng. Tạ Dư Trì cắn đầu lưỡi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Khi ở gần con quái
vật bạch tuộc nhất, nàng liền dán phù chú 4 Sao lên đầu nó.
Ngọn
lửa bốc cháy dữ dội, Tạ Dư Trì sợ không đủ nên dán ba tấm cùng một lúc,
ngọn lửa bao trùm quái vật bạch tuộc, nhưng ngọn lửa này không có tác
dụng làm nóng nước biển, như thể quái vật bạch tuộc đang bốc cháy ở một
chiều không gian khác.
『 Nhiệm vụ: Săn bạch tuộc biến dị! Hoàn thành! 』
『 Phần thưởng nhiệm vụ: 30 tích phân, 1 điểm kỹ năng 』
Trong mơ hồ, Tạ Dư Trì thấy tinh hạch rơi xuống, nàng đưa tay muốn với lấy nó, nhưng lại chìm xuống cùng với tinh hạch.
Không biết từ khi nào Thuật Dung đã bơi đến bên người nàng, truyền hơi cho
nàng, Tạ Dư Trì kéo quần áo của Thuật Dung chỉ vào tinh hạch đang không
ngừng chìm xuống đáy biển, lại bị Thuật Dung ôm nổi lên.
Đó là tinh hạch phải dùng 4 tấm phù chú 4 Sao mới có được đó!!!
Tạ Dư Trì có chút cáu kỉnh, nổi lên ho khan mấy tiếng, không kiên nhẫn nói: “Khụ tinh hạch —— Khụ, khụ khụ…”
“Thở trước đã.” Thuật Dung đè lại bả vai Tạ Dư Trì, nhìn nàng, “Thở đi.”
Tạ Dư Trì nhìn vào con ngươi màu đen của Thuật Dung, bị sự bình tĩnh của
cô làm cho rung động, dần dần bình tĩnh lại điều chỉnh nhịp thở của
mình. “Tinh hạch chìm xuống rồi!”
“Ừm.” Thuật Dung vươn tay lau
vệt nước trên mặt Tạ Dư Trì, chậm rãi dùng đầu ngón tay lau khóe miệng
Tạ Dư Trì, sau đó cúi đầu phủ lên.
“…”
Tạ Dư Trì không
bị nước biển làm cho chết đuối mà là suýt chết ngạt bởi Thuật Dung. Nàng đỡ vai Thuật Dung, nhưng người phụ nữ này giam cầm nàng như si ngốc,
hôn sâu hơn, cho đến khi đầu Tạ Dư Trì hỗn độn suýt chút nữa đã ngạt thở thì người này mới buông nàng ra.
“Muốn mạng hay là tinh hạch?”
“Khụ khụ, hả? Tất nhiên là mạng rồi…” Tạ Dư Trì nhận ra Thuật Dung đang
tức giận vì hành động vừa rồi của mình, “Em chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, chị đừng tức giận mà. Dù sao cũng tốn 4 tấm phù chú 4 Sao a, còn có Phù Tăng Tốc và Phù Phi Hành, cuối cùng không được gì…”
“Không có lần sau.”
“Em biết rồi…” Tạ Dư Trì nghĩ đến cảm giác chết chìm vừa rồi còn có chút
sợ hãi, nàng không dám tranh luận, lấy Phù Phi Hành ra dán lên cho Thuật Dung, sau đó cùng Thuật Dung tìm Thanh Hòa và Sùng Linh đang trôi nổi
trên biển, dán cho mỗi người một tấm Phù Phi Hành, tìm kiếm đảo nhỏ trên biển dừng chân.
『 Đi thẳng 500 mét, đi về phía đông bắc 800 mét, rồi đi thẳng khoảng 1500 mét, ngài có thể thấy một hòn đảo nhỏ. 』
Dựa theo lời nhắc của hệ thống, cuối cùng các nàng cũng nhìn thấy một hòn
đảo nhỏ sau khi sử dụng 2 tấm Phù Phi Hành và 2 tấm Phù Tăng Tốc trung
cấp.
Nghỉ ngơi qua đêm trên đảo, ngày hôm sau, Thuật Dung điều khiển trực thăng bay đến nước E bên kia biển.
Trên đường đi, các nàng còn gặp phải hai ba con động vật biển tương tự như
bạch tuộc khổng lồ, nhưng Thuật Dung trực tiếp lái trực thăng tránh
chúng, không nghĩ đến việc săn thú lần nữa.
Trong lúc bay, các
nàng còn gặp một đàn chim biển vượt biển, một đàn lớn bay ngang qua
biển, may mắn là dường như chúng không có ý định công kích, khi thấy đàn chim này, Thư Dung trực tiếp bay vòng qua chúng, cho nên một đường
không có chuyện gì.
Khi Tạ Dư Trì các nàng đến nước E, Tạ Dư Trì
vẫn còn hơi choáng váng —— Mấy ngày nay nàng đều ngồi trên trực thăng,
bây giờ hạ cánh có chút không thích ứng.
Nước E…
Thành
phố gần biển trông rất vắng vẻ, xe bọc thép chạy như bay trên lối nhỏ,
bên đường có những bộ phận xe bị hỏng và toa xe bị cháy đen, cửa sổ cửa
hàng toàn bộ đều bị đập vỡ, thủy tinh rơi đầy đất, còn có bàn gãy chân
bị ném ra đường, có thể nói là một mảnh hỗn loạn.
Tạ Dư Trì thấy
có tang thi bình thường lảo đảo bước ra khỏi cửa hàng đổ nát, nghe thấy
tiếng xe bọc thép của các nàng chạy ngang qua, liền chậm rãi đi theo gào rú.
“Nơi này, bị bỏ hoang sao?” Tạ Dư Trì hỏi nhưng không cần
câu trả lời, dù sao nơi này vẫn còn tang thi bình thường, vừa thấy là
biết… Không có người.
“Có lẽ là bởi vì thành phố này gần biên giới.” Thanh Hòa lấy khăn lông cẩn thận lau Barrett, suy đoán nói.
“Nhưng…”
“Đùng”
Một tiếng súng bất ngờ vang lên, Thuật Dung điều khiển xe đột nhiên quẹo
gấp, suýt nữa lật nghiêng, cũng may mắn thay cô phi thường bình tĩnh, an toàn dừng xe lại.
“@&#¥@%/#…”
Bô la bô lô, Tạ Dư Trì không hiểu một từ nào.
Tạ Dư Trì:???
『 Thông thạo ngôn ngữ: 100 tích phân 』
Tạ Dư Trì là một con quỷ nghèo, cho nên nàng bỏ qua giọng nói điện tử của hệ thống, nhìn về phía Thuật Dung.
“Bọn họ nói ‘Giơ tay lên, giao thức ăn nước uống ra, tôi sẽ thả các người
đi’.” Thuật Dung nhún vai, mở cửa xe lập tức thả ra uy áp, khí tức của
cường giả 4 Sao làm cho sắc mặt những người mai phục đều tái nhợt,
“Nhưng, cấp Sao cao nhất cũng chỉ có 2 Sao.”