Phù Hành Mạt Thế - Chương 68 - Hằng ngày
“Làm sao vậy?” Thuật Dung vẽ xong quay đầu lại, liền thấy Tạ Dư Trì cười vui vẻ như một kẻ ngốc, toàn thân tràn ngập bọt khí vui sướng.
“Em học được phù chú mới.” Hai mắt Tạ Dư Trì sáng ngời nhìn Thuật Dung, đưa cho cô tấm Phù Phi Hành, “Không phải lần trước chị rất hứng thú với phù chú có thể bay của em sao? Bây giờ em có thể làm được rồi!”
“Giỏi quá.” Thuật Dung xoa xoa tóc Tạ Dư Trì, lại không có nhận tờ phù chú của nàng, “Còn gì nữa sao?”
“Ừm! Em có vũ khí, một thanh trường kiếm! Nó được làm từ cùng chất liệu với
con dao găm của chị, nhưng nó không có nguyên tố hỏa gì đó, nó chỉ là
một thanh trường kiếm bình thường.” Tạ Dư Trì nói, lấy thanh trường kiếm ra, cầm trong tay khá là nặng.
Chuôi và bao kiếm đều là màu
trắng trơn, trên đó có khắc những hoa văn mà Tạ Dư Trì không thể hiểu
được, trông rất sang trọng, trên chuôi kiếm treo một chuỗi tua đỏ, hai
màu đỏ và trắng tương ứng với nhau, đẹp không thể tả.
Tạ Dư Trì
rút trường kiếm ra, chỉ thấy hàn quang lóe lên, nàng cẩn thận đặt một
sợi tóc lên lưỡi kiếm, sợi tóc vừa rơi xuống đã đứt ngay, cho thấy sự
sắc bén của trường kiếm.
“Rất tuyệt.”
Nghe được lời khẳng
định của Thuật Dung, Tạ Dư Trì không khỏi nở nụ cười, thu hồi trường
kiếm, cất vào trong ba lô, “Nhưng em không biết sử dụng…”
“Cái này chị không có nghiên cứu.” Thuật Dung cười nhẹ nói: “Nhưng có thể tìm cho em một ít sách.”
“A, có đọc sách thì em cũng không hiểu…” Tạ Dư Trì có chút ủ rũ, làm nũng giơ tay muốn Thuật Dung ôm nàng.
『 150 tích phân có thể đổi lấy kỹ năng dùng kiếm. 』
Quá đắt!
Thuật Dung ôm lấy Tạ Dư Trì, hôn lên trán nàng một cái, “Nếu như em chán thì trở về trước đi, chị còn cần một chút thời gian.”
“Ơ?… Được rồi.” Tạ Dư Trì thở dài, người yêu là một kẻ điên cuồng nghiên cứu khoa học, thực sự rất chán ghét.
“Buổi tối sẽ ở cạnh em.”
“Em không thèm…” Tạ Dư Trì hừ hừ hai tiếng, “Em còn có phiếu du lịch ba ngày, khi nào thì chị đi cùng em được?”
“Làm xong chuyện này chị sẽ đi cùng em.” Thuật Dung vội vàng đồng ý, “Nước D khẳng định là thèm muốn nước A, các nước E và F vẫn chưa biết được thái độ, hiện tại chỉ có thể tăng cường chiến lực, lấy bất biến ứng vạn
biến.”
“Em hiểu rồi…” Đương nhiên Tạ Dư Trì hiểu tại sao Thuật
Dung lại bận rộn như vậy, ngoại trừ nhiệt tình nghiên cứu khoa học, một
nguyên nhân khác chính là tình trạng hiện tại không được tốt lắm. Các
nàng còn chưa khám phá xong nước C, tương lai nhất định sẽ lại tới đó,
hơn nữa thái độ của ba quốc gia bên kia biển thật sự rất khó đoán định,
từ người đàn ông mặc tây trang ở nước D bị giết kia là có thể nhìn ra,
chắc chắn là rất kiêu căng ngạo mạn, mù quán tự đại. Hơn nữa, việc luyện hóa sử dụng kim loại dị thứ nguyên… Công nghệ biến cánh tay thành
cánh tay máy kim loại thực sự rất lợi hại, nếu không phải một đao chặt
tới không có động tĩnh, Tạ Dư Trì các nàng căn bản sẽ không thể nhận ra
đó là một cánh tay máy, thật là vô cùng linh hoạt.
Khe dị thứ
nguyên khiến thế giới của các nàng rơi vào mạt thế, nhưng nó cũng mang
đến những thay đổi tiến hóa, tốt và xấu, chuyện này thực sự không thể
đơn giản dùng tốt và xấu khái quát.
Khe dị thứ nguyên…
Nếu muốn mạt thế kết thúc, phải sửa chữa khe dị thứ nguyên đúng không?
『 Đúng vậy, ký chủ đại nhân 』
Mi có biện pháp sửa nó không?
『 Có, nhưng hệ thống sẽ không can thiệp hướng đi của thế giới này, ký chủ đại nhân cần tự mình thăm dò! A, ký chủ ngốc như vậy, hay là để cho căn cứ trưởng của ngài từ từ thăm dò đi? 』
Tạ Dư Trì:…
『 Bổn hệ thống chỉ là hệ thống tư nhân chịu trách nhiệm cho một mình ký chủ là ngài thôi ~ 』
Hệ thống tư nhân…
『 Bàn tay vàng á! 』
Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi… Tạ Dư Trì thở dài, không thể phủ nhận hệ
thống đã giúp nàng rất nhiều, 90% sự trưởng thành của nàng đều là nhờ sự trợ giúp của hệ thống. Nếu không có hệ thống, nàng đã chết vào ngày đầu tiên của mạt thế rồi, nhưng cũng giống như vậy, nếu không có hệ thống,
có lẽ một u hồn như nàng đã đi đầu thai, và có lẽ cũng không thể đến mạt thế này.
Cho nên, giả thiết gì đó không có ý nghĩa gì cả. Hệ
thống rất quan trọng, thậm chí nó còn là một phần không thể tách rời của Tạ Dư Trì.
『 Thật vinh dự khi ký chủ nghĩ như vậy. 』
Tạ Dư Trì khẽ cười, nhéo nhéo ngón trỏ của mình, sau đó vươn tay chọc chọc gò má của Thuật Dung, “Vậy, buổi tối em sẽ đợi chị.”
“Bé ngoan.” Thuật Dung tùy ý để những ngón tay nghịch ngợm của Tạ Dư Trì chọc chọc, “Có việc gì thì nói với chị, nhé?”
“Dạ.” Tạ Dư Trì đồng ý, xoay người đi ra phòng thí nghiệm.
Thuật Dung vẫn luôn nhìn cánh cửa cho đến khi nó đóng lại mới tiếp tục ngồi vào bàn viết viết vẽ vẽ.
Tạ Dư Trì đi ra khỏi tòa nhà nghiên cứu, vươn vai, nhìn tinh hạch trong ba lô, quay người đi đến nhà ăn. Nàng định đi mua gì đó ăn rồi về ngủ.
Nàng bước vào biệt thự với chiếc bánh mì nóng hổi mới nướng, nhưng không có một ai trong biệt thự.
Gần đây Thanh Hòa cũng rất bận rộn, quản lý một căn cứ không dễ dàng, đặc
biệt là sau chiến tranh, tổn thất nặng nề. Thuật Dung mặc kệ hết những
thứ này, tất cả giao cho Từ Duệ, Từ Duệ không thể một mình lo hết.
Hai anh em Mạc Thiển Kiến và Mạc Hi Văn đã bị bắt làm cu li từ lâu, và Thanh Hòa cũng không thể trốn thoát.
Việc duy trì các cơ sở vật chất sau chiến tranh và điều trị những người bị
thương tương đối dễ thực hiện. Khó khăn là những chiến sĩ đã hy sinh anh dũng kia, thi thể của họ cần được hỏa táng và chôn cất, họ sẽ được bồi
thường, và số tiền bồi thường đó sẽ được trao cho gia đình của họ cùng
với thi cốt. Vấn đề là người chết quá nhiều, xử lý từng người một rất
rườm rà, có một số xương cốt thậm chí không thể nhìn rõ, khó có thể tra
ra thân phận, cuối cùng chỉ có thể mời người nhà đến phân biệt.
Một số binh sĩ không có người nhà, cô độc một mình, sau khi chết chôn ở sân sau của căn cứ, phía sau nông trường, trong một khu rừng lớn, dựng lên
một tấm bia mộ đơn giản để chôn cất tro cốt.
Họ sẽ trồng một cây con trên gò bia mộ. Có thể coi như là một loại an ủi.
Thanh Hòa gửi tro cốt và bồi thường, Sùng Linh đi cùng cô. Thanh Hòa vốn là
tùy tiện không để ý thứ gì, nhưng lúc này lại ăn mặc cực kỳ trang trọng
đứng đắn.
Mỗi lần đi đưa là lại nghe thấy tiếng khóc thảm thiết,
lại chứng kiến một lần tê tâm liệt phế. Cô lẳng lặng đứng ở cửa, chờ
người nhà bình phục, sau đó đưa bồi thường, đồ ăn và tinh hạch.
Những chiến sĩ đã hy sinh vì căn cứ đều là những anh hùng và đáng được tôn trọng.
Đương nhiên, cũng sẽ có người nhà không thích các nàng, khóc lóc kêu các nàng lấy đồ cút đi, để cho con của bọn họ trở về. Những lúc như thế này,
Thanh Hòa sẽ đặt đồ ở cửa và lặng lẽ rời đi.
Bồi thường, những người nhà kia sau khi bình tĩnh lại vẫn sẽ tiếp nhận, bởi vì bọn họ cần phải sống.
“Sinh ly tử biệt đúng là đề tài nhức nhói.” Thanh Hòa ngồi trên băng ghế ven
đường cảm khái, hít một hơi thật dài, cô mới cảm thấy cảm giác uể oải
trong lòng nguôi ngoai phần nào.
“Chị tưởng em đã sớm nhìn ra.” Sùng Linh nói như vậy.
“… Cũng đúng.” Thanh Hòa đương nhiên đã nhìn ra, cô đã giết nhiều người
như vậy, làm sao có thể không nhìn ra. Tất nhiên Sùng Linh cũng vậy, đối với người phụ nữ lúc trước trầm mê ma túy để làm tê liệt bản thân này,
việc giết người đối với cô căn bản là không đáng nhắc đến.
Nhưng, Thanh Hòa vẫn cảm thấy buồn. Đặc biệt là khi những thành viên trong gia đình đó đang kìm nén hoặc làm càn khóc lóc thảm thiết.
“Chúng ta không mắc nợ ai, những người đó cũng vậy.” Sùng Linh vươn tay nắm lấy tay Thanh Hòa, “Không có đúng sai.”
“Đương nhiên, trong mạt thế không có đúng sai…” Thanh Hòa hừ hừ thở dài, câu lấy ngón út của Sùng Linh vuốt ve, “Thật ra, em vẫn luôn không biết chị thích gì ở em.”
“Tự do… Phóng túng… Kiêu ngạo…” Sùng Linh
ngắt quãng phun ra mấy chữ, dừng một chút, lại lắc đầu, “Không biết, em
rất đáng yêu.”
“Đáng yêu?!” Biểu tình trên mặt Thanh Hòa hoảng sợ như muốn hỏi đang đùa nhau à.
“Trên giường.” Sùng Linh khẽ cười, lại nghiêm túc nói: “Chị đều thích.”
“…” Thanh Hòa liếc Sùng Linh một cái, kéo cô ấy đứng dậy, “Đi thôi, đến nhà tiếp theo.”
“Đi thôi.”
*********
Tạ Dư Trì bên này ăn bánh mì, tắm rửa, xem phim một lúc rồi uể oải ngáp một cái leo lên giường.
A, đã 3 giờ rồi… Mình có nên ăn tối trước khi đi ngủ không nhỉ? Hay ngủ trước ăn sau…
Suy nghĩ mông lung một hồi, Tạ Dư Trì ngủ thiếp đi.
Thuật Dung xem thời gian, phát hiện đã 8 giờ 30, liền hoàn thành công việc
trong tay, thu dọn phòng thí nghiệm, rời khỏi tòa nhà nghiên cứu khoa
học đi nhà ăn ăn tối.
Khi về đến biệt thự đã gần chín giờ tối,
Thanh Hòa và Sùng Linh ôm nhau trên ghế sô pha xem phim, Thuật Dung
không muốn làm phiền hai người bọn họ nên đi thẳng vào phòng tắm, mặc áo tắm dài lên lầu trở về phòng.
Đèn vừa bật lên, Thuật Dung đã thấy Tạ Dư Trì nằm sấp ôm gối ngủ ngon lành.
Nghỉ ngơi sớm như vậy?
“Ai…” Tạ Dư Trì che mắt lại, cảm thấy ánh sáng có chút không thoải mái, nàng rầm rì mở mắt ra, “Chị đã về rồi?”
“Ừ.” Thấy Tạ Dư Trì ngồi dậy, Thuật Dung đi tới, sờ sờ cái trán nàng, “Tiếp tục ngủ sao?”
“… Ừm… Không, em đói.” Tạ Dư Trì ấn bụng, khi ngủ nàng không cảm thấy
gì, nhưng khi tỉnh lại, nàng cảm thấy rất đói, nàng tỉnh táo lại, nhìn
thời gian, thế mà đã 9 giờ 30, gần 10 giờ? Nàng đã ngủ bao lâu rồi? “Chị ăn cơm chưa?”
“Rồi, chị đã đến nhà ăn sau khi rời khỏi tòa nhà nghiên cứu, hiện tại cũng đã tắm xong rồi.”
Những chuyện như tắm rửa này, Thuật Dung không nói Tạ Dư Trì cũng biết, dù
sao tóc của Thuật Dung vẫn chưa khô, áo choàng tắm lại càng rõ ràng.
“Em đói quá…” Tạ Dư Trì nhăn mũi, có chút khổ sở, “Chị cũng không mang bữa tối về cho em…”
“Chị nghĩ em đã ăn rồi.” Thuật Dung cười nhẹ, “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Có lẽ… Ừm, em ngủ từ 3 giờ, hiện tại hình như, ngủ hơn 6 tiếng.” Tạ Dư
Trì nghiêng đầu đếm, mới phát hiện mình ngủ lâu như vậy?! Xong rồi xong
rồi, buổi tối tuyệt đối sẽ không ngủ được!
“Em muốn ăn gì?”
“Ừm, muốn ăn sủi cảo chiên, nhân bắp cải hay rau hẹ gì cũng được!” Hai mắt
Tạ Dư Trì sáng lên, “Hơi cay chút, còn muốn có thêm giấm và cả tỏi
nghiền nữa!”
Thuật Dung bất đắc dĩ cười cười, mở tủ quần áo, lấy ra áo sơ mi cùng quần da, lại mặc vào, sau đó lại mở cửa đi ra ngoài.
“Ồ, muộn thế này cậu còn muốn đi đâu? Tòa nhà nghiên cứu? Cậu để tiểu Tạ
chăn đơn gối chiếc sao?” Thanh Hòa trêu chọc, nháy mắt với Thuật Dung.
“Nhà ăn.” Thuật Dung không để ý đến Thanh Hòa đang nháy mắt, đổi giày đi ra ngoài.
“Chậc chậc.” Thanh Hòa dựa đầu vào ngực Sùng Linh, nhéo cánh tay Sùng Linh, “Em cũng hơi đói rồi, chúng ta đi ăn khuya đi!”
“Theo ý em.” Sùng Linh luôn luôn không từ chối bất cứ thứ gì Thanh Hòa muốn.