Phu Gả Thay Của Đạo Tặc - Hứa Tam Oản (full) - Chương 43
“Các ngươi như nào sẽ ở……” Lí Vinh hoảng hốt, thấy Hứa Tam Oản sắc mặt âm trầm, khí thế bức người bên cạnh Lý Tú Lan, cũng không lấy đâu ra dũng khí, kéo hai huynh muội qua, bảo vệ ở sau người, trợn mắt nhìn “Ngươi này là kẻ xấu! Muốn làm cái gì?!”
Tư thế kia, có phần giống gà mái bảo vệ con, ý chí chiến đấu giâng cao.
Lý Tú Mai đẩy cánh tay Lí Vinh ra, châm chọc nói “Nhị bá hiện giờ làm bộ làm tịch cho ai xem? Sống chết của chúng ta người khi nào để ý qua?”
“Tú Mai, có chuyện gì?” Lí Vinh ngây người.
“Nhị bá, người thật sự không biết sao?” Lý Tú Lan thấy thần sắc Lí Vinh không giống giả bộ, hỏi.
Lí Vinh lắc đầu, nói “Ta từ Chương Huyền trở về, vừa vào cửa thành, đã bị quản gia của Kim Nguyên Tài mạc danh kỳ diệu đưa đến Kim phủ. Lúc đầu, nói là muốn thương thảo một cọc buôn bán, đối với ta thật khiêm nhường, mời ta ở lại trong phủ một thời gian. Ta không nghi ngờ hắn, tạm thời ở lại.”
“Sau đó không hiểu sao hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, còn nói để ta giao ra Tú Mai mới bỏ qua. Ta không hiểu ra sao, liền bị nhốt tại phòng củi, mỗi ngày được một ít cơm thừa canh cặn……” Nói đến điều này, Lí Vinh cả người tức giận phát run ” Kim Nguyên Tài này ỷ vào…… Quả thực vô pháp vô thiên!”
Lý Tú Lan ẩn ẩn không đành lòng, vừa muốn mở miệng, Lý Tú Mai bên cạnh nói “Nhị bá, nói miệng không bằng chứng, hôn sự của ta người thật sự không biết sao? Ta không tin Nhị bá mẫu một chút cũng không cùng ngươi thương lượng.”
“Thục Phân đúng là có đề cập qua. Trước khi ta đi Chương Huyền mấy ngày, Thục Phân nói Tú Mai hiện giờ đã trưởng thành, hẳn là nên xem xét mấy người thích hợp. Nhưng ta nói vẫn là nên nghe ý tứ của Tú Mai một chút, Thục Phân nàng cũng không phản đối.” Lí Vinh nhớ lại.
Lý Tú Lan cùng Lý Tú Mai nhìn nhau, trong lòng suy đoán một chút.
“Nhị bá cũng đói bụng rồi đi? Ta nói cho bọn họ chuẩn bị chút rượu và thức ăn.” Lý Tú Lan nói xong, lại giới thiệu Hứa Tam Oản bên người “Vị này chính là đại đương gia của Hứa gia trại, Hứa Tam Oản. Cũng nhờ hắn tương trợ, ta cùng Tú Mai mới có thể thoát thân, không để ác đồ Kim Nguyên Tài này khi nhục.”
Hứa Tam Oản nhướng mày, hiển nhiên không hài lòng với lời nói của Lý Tú Lan.
“Cám ơn đại hiệp……” Lí Vinh khom người, Hứa Tam Oản đỡ lấy hắn, cười nói “Nhị bá không cần khiêm nhường, đều là người một nhà.”
Lí Vinh vốn định khách sáo vài câu lại nghẹn ở yết hầu, nhìn về phía Lý Tú Mai.
“Tú Mai, hắn cùng với ngươi……”
Hai gò má Lý Tú Lan ửng đỏ, Lý Tú Mai xê dịch thân, nói “Việc này đại ca rõ ràng nhất.”
Lí Vinh lại nhìn về phía Lý Tú Lan, muốn tìm chút gợi ý.
“Ta……” Lý Tú Lan nói quanh co, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.
Hứa Tam Oản lấy ra một tấm thiệp mời, đưa tới trong tay Lí Vinh, nhiệt tình nói “Nhị bá, ngày mai là đại hôn của ta cùng Tú Lan, mong rằng ngài có thể lưu lại một đêm, chứng hôn cho chúng ta.”
Lí Vinh thoáng như gặp sấm sét giữa trời quang, lung lay sắp đổ, nhìn thiệp mời đỏ tươi trong tay, bên trên hai chữ song hỷ rực rỡ.
“Các ngươi……” Lí Vinh trừng mắt, thiếu chút nữa thở không nổi.
Lý Tú Lan ở một bên đưa trà, mở miệng nói “Kỳ thật ta cùng với Tam Oản đã quen biết từ nhỏ. Khi đó mặc dù không có suy nghĩ bên nhau, nhưng cơ duyên xảo hợp lại gặp lại, tơ tình đậm hơn, nhất thời kìm lòng không đậu…… muốn cùng nhau cả đời.” Lý Tú Lan mặt hơi nóng “Nhị bá chớ cảm thấy là hắn áp đặt ta. Nhị bá biết được tính cách của ta, nếu không muốn, ngọc nát đá tan cũng không khuất phục.”
“Lan nhi……” Hứa Tam Oản tim nóng lên.
Lí Vinh than thở, nện ngực dậm chân “Ta như nào không làm liệt tổ liệt tông Lý giathất vọng”
“Nhị bá, nếu như nói đến đoạn nhân duyên này, vẫn nên trở về hỏi Nhị bá mẫu. Ngươi nếu như muốn trách móc, không bằng hỏi Nhị bá mẫu một chút xem bà ta đã làm chuyện thiếu đạo đức gì.” Lý Tú Mai mở miệng nói.
“Nếu không phải Nhị bá mẫu bị ma quỷ ám ảnh, đem ta gả cho Kim Nguyên Tài làm tiểu thiếp, đại ca làm sao lại đau khổ thay ta xuất giá? Lại như thế nào gặp Tam Oản ca ca? Nhị bá cũng sẽ không bị Kim Nguyên Tài lừa vào Kim phủ, chịu cực khổ mấy ngày này.”
“Thục Phân nàng đem ngươi gả cho Kim Nguyên Tài làm thiếp?” Lí Vinh kinh hãi kêu lên, Lý Tú Mai gật đầu.
“Nàng sao lại hồ đồ như thế a!” Lí Vinh thở dài “Thôi thôi, đây đều là Lý mỗ ta tạo nghiệt! Chờ đến lúc trên đường xuống hoàng tuyền, ta lại tự mình hướng liệt tổ liệt tông tạ tội!”
“Nhị bá, ta cùng với Tú Mai thuở nhỏ cơ khổ, toàn bộ dựa vào Nhị bá nhiều năm qua chăm sóc, mới không chết yểu. Đại ân đại đức của ngài đối với chúng ta, ta cùng với Tú Mai đều ghi tạc trong lòng, cũng thực kính trọng ngài là trưởng bối. Còn xin Nhị bá không cần chối từ, ngày mai là ngày đại hỉ của ta cùng Tam Oản, mời ngài lưu lại uống chén rượu mừng.” Lý Tú Lan tiến lên quỳ xuống, khẩn cầu nói.
“Mau đứng lên……” Lí Vinh vội vàng nâng Lý Tú Lan dậy, Lý Tú Lan nói “Nhị bá nếu không đáp ứng, Tú Lan liền quỳ không dậy.”
Hứa Tam Oản cũng bồi Lý Tú Lan quỳ xuống, chắp tay nói “Mong Nhị bá thành toàn hiếu tâm của Lan nhi.”
Lí Vinh ngang ngược qua đi, đành phải đáp ứng.
“Vị này chính là……” Lí Vinh bình phục cảm xúc, mới chú ý tới trong phòng còn có một người.
“Triệu Hổ.” Triệu Hổ phất tay “Bái kiến Lý lão gia.”
Lí Vinh gật gật đầu, thu hồi ánh mắt, mày siết chặt, ánh mắt nhìn về phía hai huynh muội thật nhu hòa, lại trộn lẫn vài phần áy náy.
“Thục Phân mặc dù lòng dạ hẹp hòi, vài năm này đối với các ngươi có nhiều hà khắc. Nhưng là không có ác ý, hy vọng các ngươi không cần ghi hận nàng.”
“Nhị bá quả nhiên vẫn là biết được hành vi của Nhị bá mẫu.” Lý Tú Mai nói.
Lí Vinh thở dài một hơi “Nàng khi ta nghèo túng liền đi theo ta, chịu không ít đau khổ. Đối với chuyện lớn nhỏ tính toán chi li đã quen, hơn nữa lại coi trọng tiền tài. Ta nhiều lần cùng nàng nói, nàng cũng không đổi được tính tình này. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể nghĩ cách khác, không đến mức khắt khe ngươi cùng Tú Lan.”
“Nhị bá……” Lý Tú Lan ánh mắt chua chát, Hứa Tam Oản nắm bả vai y nhéo nhéo.
Lý Tú Mai miệng hơi động một chút, vẫn là đem lời định nói nuốt xuống.
Nhị bá mẫu là cái dạng người gì, vẫn là chờ Nhị bá chính mình thấy rõ mới tốt, miễn cho nói sai lại bị người ghi hận.
– ———————————————————————————————————–
Kim Gia bị cháy, sau một phen luống cuống tay chân, rốt cục dập được lửa. Đám hạ nhân đổ mồ hôi đầm đìa, ngồi xuống nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm, có người nói “Cũng may chỉ có khố phòng cùng phòng củi gặp……”
“Phòng củi!” Một hạ nhân hô lớn “Xong rồi! Trong phòng củi còn giam giữ người ni!”
Mọi người vội đi phòng củi xem, trừ bỏ một đống than đen, không còn gì khác.
“Sao…… Làm sao bây giờ?” Một người trong đó run run hỏi “Đây chính là tử tội a……”
“Hoảng cái gì!” Một hạ nhân khác quát lớn “Chúng ta vội vàng cứu hoả, ai có tâm tư chú ý phòng củi…… Đến lúc đó hỏi, cứ nói không biết.”
Mọi người thương nghị một phen, cảm thấy được.
Quản gia chờ Kim Nguyên Tài từ quan phủ trở về, bẩm báo việc này.
“Cái gì!” Kim Nguyên Tài bị dọa sắc mặt tái nhợt, sau khi trấn tĩnh, dặn dò nói “Không cần lộ ra!”
“Kia Lý thị nơi đó……” Quản gia hỏi.
Kim Nguyên Tài đôi mắt nhỏ con ngươi quay tít, thấp giọng nói thầm bên tai quản gia Nhị bá. Quản gia cúi đầu khom lưng, khen Kim Nguyên Tài tuyệt diệu.
“Đi thôi.” Kim Nguyên Tài xua tay.