Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (Truyện full) - Chương 10880 Tần Ninh nói hết từng câu.
- Trang Chủ
- Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (Truyện full)
- Chương 10880 Tần Ninh nói hết từng câu.
Nửa khắc sau.
“Mẹ kiếp!”
Mục Huyền Thần ngơ ngẩn ngồi bên cạnh giường, biểu cảm khó coi nói: “Cái… mẹ kiếp lần này lại giống hệt lần trước!”
Lần trước?
Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Khúc Phỉ Yên cùng với Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch, Trương Linh Phong đều ngẩn ra.
Lần trước.
Tần Ninh đã ngủ một giấc tám nghìn năm!
Lần này…
Lại thêm tám nghìn năm nữa, có khi bọn họ đã phi thăng thành thần hoặc chết ngỏm cả rồi!
“Nghĩ cách đi!”, Diệp Nam Hiên sốt ruột nói.
Mục Huyền Thần cạn lời: “Lần này ta đã nghĩ rồi, nhưng hết cách, hồn phách của huynh ấy đã ẩn vào sâu bên trong cơ thể, ta hầu như không thể tìm được!”
Trước đó khi đi vào trong Thái Thần tiên vực, Tần Ninh đã bị ngất đi, Mục Huyền Thần phải dùng hết bản lĩnh toàn thân, thậm chí còn có mấy lần sắp mang Tần Ninh ra luyện như luyện đan luôn rồi.
Nhưng đều không ăn thua!
Lần này, lại giống như lần trước.
Trong một chốc, cả đại điện, tất cả mọi người đều yên lặng.
Mà cùng lúc đó.
Trong Thương Mang thiên địa.
Mắt Tần Ninh đầy vẻ mờ mịt đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Con! Mẹ! Nó!”
Tần Ninh đờ đẫn đứng yên tại chỗ, nhìn bầu trời đầy sao xung quanh.
Lại là chỗ này!
Thế giới của phong thần châu!
Mẹ kiếp, không phải là lại bắt hắn phải đi đào từng viên từng viên Tinh thần Khí nữa đấy chứ?
Thế thì phải đào đến lúc nào mới xong?
Lần trước, khi hắn đào sạch Tinh thần Khí của ngôi sao thứ nhất, sau đó mới nhảy sang được ngôi sao thứ hai, tiếp đó mới tỉnh lại.
Đào một ngôi sao, ngủ liền tám nghìn năm!
Bây giờ, hắn đang đứng ở trên ngôi sao thứ hai, nhưng nếu như tiếp tục đào nữa, lại đào thêm một ngôi sao nữa, rồi lại qua thêm tám nghìn năm?
Vậy thì lúc tỉnh lại, sợ là các phu nhân nhà mình, đệ tử nhà mình, đã mẹ kiếp phi thăng thành thần hết rồi!
Không đùa được đâu!
“Chúng ta nói chuyện chút đi?”
Lúc này Tần Ninh đứng trên mặt đất, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Ngôi sao gần nhất giống như một thiên thạch khổng lồ che lấp bầu trời, ngôi sao ở phía xa thì lại giống như những đốm sáng lấp lánh.
Hét lên một tiếng, âm thanh lan dần ra xa, nhưng trong vùng đất vạn vạn dặm này, tất cả đều như lặng thinh không một tiếng động.
“Là ngươi bảo ta chấp nhận Nguyên của Dực vương, bây giờ, hắn ta để lại ấn ký trên người ta, ấn ký kia nói không chừng có thể tìm thấy được ngươi!”
Tần Ninh lại nói: “Ngươi không phải tên là phong thần châu, là Xá Lợi Tử, ta nghĩ, hẳn là do một người nào đó ngưng tụ nên, hoặc là… ngôi sao ngưng tụ nên?”
“ta không biết ngươi lúc trước tại sao lại không nói chuyện với ta, nhưng bây giờ, đã có thể nói chuyện hay chưa?”
“Là ngươi bảo ta chấp nhận Nguyên mà Dực vương cho, ngươi bây giờ không trả lời ta, Nguyên kia đã bị ta dung hòa rồi, nếu như hắn ta cảm nhận được sự tồn tại của ngươi, thì cả hai chúng ta đều chết chắc!”
Tần Ninh nói hết từng câu.
Nhưng bốn bề vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.
Lần này, Tần Ninh đúng là cạn lời.