PHÒNG KHÁCH CỦA BÀ CHỦ - Mai Kiêu - Chương 6 - Chương 6
Hôm sau, tôi rời khỏi nhà. Tôi nói với họ rằng tôi đang đi công tác, phải một tuần sau mới về, nhưng thực ra tôi đã bay tới bãi biển để đi du lịch.
Tôi chỉ muốn giúp cô ta có thời gian thu dọn đồ đạc cho tiện hơn rồi bỏ nhà đi mà thôi. Chúng tôi đã kết hôn được nhiều năm, tôi không muốn tận mắt nhìn cô ta nhảy vào hố lửa.
Tôi đã quá hiểu cô ta, còn hơn cả chính cô ta biết về mình. Chỉ cần cô ta thực hiện bước đi này thì chắc chắn sẽ tự hủy hoại bản thân.
Cũng giống năm đó, cô ta đã yêu tôi như vậy. Sự nhiệt tình và điên cuồng có thể hủy thiên diệt địa đã khiến cô ta làm những việc như ” thà cắt đứt quan hệ với cha mẹ cũng phải ở bên tôi.” Trong hoàn cảnh lúc đó, nếu cô ta nói sẽ cắt đứt quan hệ với cha mẹ thì thực sự có khả năng cắt đứt quan hệ với họ thật. Nhưng thái độ của cô ta không phải là đang đấu trí, cô ta duy trì thái độ “cho dù có cắt đứt thật cũng không sao” mà ở bên tôi. Nhưng về sau bố mẹ cô ta đã mủi lòng và thỏa hiệp nên chúng tôi mới có hôn nhân sau này.
Trước đây cô ta được bố mẹ nâng niu, sau đó lại được tôi cưng chiều, cả quá trình chuyển đổi hoàn toàn liền mạch. Chúng tôi đã giúp cô ta ngăn chặn mọi nỗi đau và sự tổn thương trên thế giới. Chính vì điều này mà cô ta mới có thể sống đến ngày hôm nay, chưa hề trưởng thành dù chỉ một ngày. Vì vậy, dù đã ở tuổi bốn mươi nhưng cô ta vẫn cảm thấy mình là một cô gái trẻ trung đầy nhiệt huyết. Trước khi bố mẹ cô ta qua đời, họ đã nhờ tôi chăm sóc cô ta thật tốt, tôi cũng cho rằng mình sẽ chăm sóc cô ta thật tốt cho đến khi một trong hai chúng tôi chết. Nhưng tôi không ngờ cô ta lại mỗi lúc một tiến xa đến vậy, chà đạp tất cả tình yêu, nhân phẩm và lòng chung thủy dưới chân, đến mức tôi phải loại bỏ cô ta.
Cô ta muốn náo nhiệt, muốn sự tươi mới, muốn tình yêu trẻ trung thì tôi sẽ trao cho cô ta. Tôi cho phép “phòng khách của bà chủ” tồn tại chỉ để khiến cô ta yêu điên cuồng lần nữa.
Tôi đã thử từng loại một, tất cả các chàng trai trẻ tôi đều đã đưa cho cô ta. Cuối cùng cô ta đã yêu Triệu Kiều, phiên bản trẻ hơn và nâng cấp của tôi.
Cô ta yêu Triệu Kiều như cách cô ta yêu tôi ngày xưa. Nhưng cô ta đã không nhận ra rằng mình không còn là một thiếu nữ nữa, mà những chàng trai trẻ có thể đến “phòng khách của bà chủ”, không một ai là ngây ngô, đơn thuần; mỗi người trong số họ đều là sói đội lốt người.
12
Hoặc là họ tham lam phong cách tiểu thư trưởng thành hiếu kỳ với cái lạ của cô ta, hoặc họ có ý đồ khác đối với tài sản và địa vị của nhà họ Mã, hoặc đơn giản chỉ là muốn có được mối quan hệ quyền quý.
Nhưng dù thế nào đi nữa, họ cũng không muốn yêu, càng không muốn yêu cô ta. Họ không bao giờ muốn dây dưa với cô ta về lâu về dài.
Nhưng dưới sự bảo vệ của bố mẹ và tôi, Tống Xuân Hoa vẫn nhiệt tình và cuồng bạo như một thiếu nữ. Một khi đã yêu ai, dưới sự điều khiển của tính chiếm hữu điên cuồng, cô ta có thể làm bất cứ điều cực đoan gì.
Cô ta sẽ không ly hôn với tôi vì cô ta biết rất rõ rằng tôi biết về sự tồn tại của “phòng khách của bà chủ”. Vì vậy, cô ta cũng biết rất rõ tôi có bằng chứng cô ta lừa dối, vi phạm pháp luật, việc khởi kiện ly hôn sẽ rất bất lợi cho cô ta. Hơn nữa, khi bị tình yêu cuốn đi, cô ta thậm chí sẽ không còn thời gian và sức lực để làm những việc như vậy.
Vì vậy, cô ta chỉ có hai con đường để đi. Hoặc là tàn nhẫn ra tay s.á.t h.ạ.i tôi, vậy thì tôi sẽ thuận thế tống cô ta vào tù, hoặc là không lấy gì khác ngoài tình yêu, cùng tình trẻ của mình cao chạy xa bay.
Nếu là vế trước thì nhà tù sẽ là kết cục của cô ta, còn nếu là vế sau thì tình yêu chính là địa ngục kéo cô ta xuống.
Một người phụ nữ gần năm mươi và một chàng trai ở độ tuổi hai mươi mới đầu có thể sống với nhau nhờ vào sự thúc đẩy của nội tiết tố, nhưng chẳng bao lâu nữa họ sẽ chán ghét nhau, thậm chí thù hận nhau.
Một chàng trai ở độ tuổi đôi mươi cũng sẽ không giống bố mẹ Tống Xuân Hoa hay tôi – những người luôn ủng hộ, yêu thương và bảo vệ cô ta ở mọi nơi. Rồi sẽ có lúc bất cứ điều gì đ.iên rồ và đẫm m.áu đều có thể xảy ra giữa hai người họ. Huống hồ, tôi nghe nói giữa bọn họ còn có một người thứ ba, người mà Triệu Kiều luôn bênh vực còn Tống Xuân Hoa thì luôn căm ghét.
Đến lúc đó, giữa bọn họ sẽ phát sinh chuyện gì, tôi thực rất mong đợi.
Dùng mọi thủ đoạn bắt vợ tay trắng rời khỏi nhà thì chưa đủ để gọi là báo thù, nó chỉ khiến người ta đau đớn chứ không thể hủy hoại con người từ thể xác đến tâm hồn, và rất có thể còn làm bẩn chính tay mình.
Tôi muốn cô ta chủ động bước từng bước vào cái bẫy định mệnh của mình. Cái bẫy đó từng bị bố mẹ cô ta chặn lại, sau đó là tôi, bây giờ không ai có thể che chắn cho cô ta được. Cái chết dưới tay người mình yêu thương nhất mới là sự tuyệt vọng chân chính.
Vào ngày thứ tư trong kỳ nghỉ ở bãi biển, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát. Họ cho biết Tống Xuân Hoa đã ch.ết.
Điều này đúng như tôi mong đợi.
Nhưng cảnh sát tiếp tục nói rằng Mã Khang Mẫn cũng đã chết.
Con gái của tôi, người duy nhất tôi quan tâm, ánh sáng duy nhất còn lại trong cuộc đời tôi.
Con bé chết rồi.