PHÒNG KHÁCH CỦA BÀ CHỦ - Mai Kiêu - Chương 2 - Chương 2
Ngày hôm sau, tôi lắp đặt máy nghe trộm ở khắp nơi trong nhà. Việc lắp đặt camera quá rầm rộ, không thể giấu được Tống Xuân Hoa nên tôi chẳng còn cách nào khác ngoài lắp máy nghe trộm. Nào ngờ chính sự lựa chọn này đã hé lộ những việc mà tôi không nhìn thấy được, cuối cùng khiến tôi rơi vào vực thẳm bóng tối vô biên.
Sau khi cài đặt máy nghe trộm, tôi gọi cho Mã Khang Vệ, nói với thằng bé rằng kể từ giờ tôi cho phép nó tổ chức tiệc tại gia hàng tuần.
“Hả?” Nó ngạc nhiên lên tiếng.
Từ trước đến nay, nó vẫn luôn rất thích mời bạn bè tới nhà dự tiệc hàng tuần, nhưng tôi luôn chê nó ồn ào, chỉ biết vui chơi, không làm tốt việc của mình. Mỗi khi mở tiệc ở phòng khách là nó lại bị tôi mắng một trận. Bây giờ tôi lại đột nhiên đồng ý, đương nhiên nó sẽ cảm thấy khó hiểu.
“Con có thể mời bạn bè của mình tới, bạn của bạn bè cũng được chào đón. Biến nhà của chúng ta thành nơi giao lưu cố định, như vậy sẽ có lợi cho sự nghiệp sau này của con.” Tôi giải thích.
“Đúng vậy, đúng vậy, con cũng nghĩ như vậy đó. Bố à, bố thật là sáng suốt!” Nó cười nói.
Nó “cũng nghĩ vậy” mới lạ, chẳng qua nó chỉ muốn chơi đùa vui vẻ mà thôi. Tôi chưa bao giờ thích đứa con trai yếu đuối, vô năng và hư hỏng này, cũng chưa từng nghĩ nó có thể kế thừa sự nghiệp của tôi.
So ra thì em gái Tiểu Mẫn của nó mới quả thực là thiên tài. Tiểu Mẫn thông minh lanh lợi, lại thành thục điềm tĩnh, rõ ràng mới hai mươi tuổi nhưng đã có thể giải quyết công việc như một nhà lãnh đạo. Hiếm có hơn nữa là từ nhỏ con bé đã nhìn thấu sự nông cạn của đàn ông, càng không bao giờ rung động trước những lời ngọt ngào đường mật hay những chiêu bài yêu đương.
Trong cái nhà này, Tiểu Mẫn mới thực sự là người thân duy nhất mà tôi coi trọng, còn Mã Khang Vệ cũng chỉ là một đứa chơi bời đàn đúm dưới sự bảo vệ, chiều chuộng của mẹ mà thôi. Nhưng may thay, nó là một đứa thích vui chơi nên bây giờ tôi mới có thể nhân cơ hội sắp đặt mọi chuyện. Dù gì thì chàng trai bị Tống Xuân Hoa đưa lên giường cũng là từ nhóm bạn của nó.
Bữa tiệc của con trai chính là bãi săn của Tống Xuân Hoa, cũng là nấm mồ mà cô ta đã được định sẵn là không thoát khỏi
4
Những bữa tiệc kiểu này thường là người đến người đi, phần lớn là “bạn của bạn”. Cũng chính vì vậy mà hầu hết mọi người đều không quen biết nhau, điều này tạo cơ hội để tôi sắp xếp người vào.
Tôi thông qua một người bạn tìm được một người mẫu nam, để cậu ta quyến rũ Tống Xuân Hoa.
Cậu trai đó trông cũng rất ưa nhìn, tuấn tú. Trước đây cậu ta từng là thần tượng, từng tham gia một cuộc thi tuyển chọn nhóm nhạc nam nổi tiếng hàng đầu nhưng cuối cùng lại không thể ra mắt.
Sau khi chương trình kết thúc, cậu ta hoạt động trong làng giải trí vài năm nhưng vẫn không nổi tiếng nên muốn chấm dứt hợp đồng với công ty. Kết quả là cậu ta bị công ty lừa gạt, không hiểu sao lại phải gánh khoản nợ hàng trăm vạn, không còn cách nào khác nên đành bán thân.
Những mối quan hệ trong quá khứ giờ đây đã trở thành khách hàng của cậu ta, hầu hết là những doanh nhân giàu có và người nổi tiếng. Fan hâm mộ không biết rằng cậu ta đang phải kinh doanh trên thân thể mình, đều nghĩ rằng thần tượng của mình rời đi để sống một cuộc sống tốt.
“Công việc của cậu là làm cho cô ta yêu cậu.” Tôi lấy ra một bức ảnh của Tống Xuân Hoa.
Cậu ta liếc nhìn một cái, rất khinh thường nói: “Việc này dễ xử.”
Tối đó, cậu ta liền tới dự bữa tiệc của Mã Khang Vệ. Cậu ta tuấn tú đến mức thu hút tất cả sự chú ý của mọi chàng trai cô gái, thế nhưng ánh mắt của cậu ta lại chỉ hướng về Tống Xuân Hoa.
Tống Xuân Hoa đương nhiên là rất vui mừng. Những năm nay, tuy rằng cô ta bảo dưỡng rất tốt, vẫn giữ được nét đẹp của mình nhưng cũng đã ngoài bốn mươi, sự tự tin của cô ta lại càng ngày càng ít. Bây giờ có chàng trai trẻ đẹp lao vào vòng tay, tất nhiên cô ta sẽ thích thú, vui vẻ.
Đến tối, cô ta liền giữ lại chàng trai này lại trong nhà.
Liên tục ba ngày sau đó, họ đều ân ái với nhau tại nhà.
Thông qua máy nghe trộm, tôi nghe thấy tiếng rên say mê, thích thú của cô ta, nhiều năm rồi tôi chưa được nghe cô ta rên rỉ như vậy vì tôi.
Tôi cứ nghĩ mọi việc sẽ diễn ra thuận lợi như vậy, nhưng lại không ngờ đến ngày thứ tư, tôi đã nghe được cuộc nói chuyện ngoài dự liệu của mình.
Tống Xuân Hoa nói với cậu ta rằng: “Sau này đừng tới nữa, nhìn thấy cậu mà tôi phát phiền.”
Nói xong liền đóng sầm cửa lại ngay trước mặt cậu ta.