Phồn Hoa Viết Tên Nàng - Đại Thố - Chương 39: Sớm đã đổi chủ
Vừa sớm nay, khi nàng vừa mới thay y phục xong xuôi thì đã bị Quán Kỳ và Quán Việt kéo ra ngoài. Ngưỡng tưởng có chuyện gì hóa ra là huynh trưởng muốn đem họ ra ngoài chơi một chuyến.
Quy Hải Tương Du vốn nên có một đêm ngon giấc thế nhưng sau khi kẻ định hại nàng bị đem đi báo hại cả đêm ngủ luôn chập chờn. Nhắm mắt được một lúc thì lại tỉnh, thành ra ngủ không ngon, tinh thần không thoải mái. Dĩ nhiên dẫn đến sắc mặt không tốt, loáng thoáng còn thấy có quầng thâm.
“Không sao không sao.”
Quy Hải Tương Du lắc đầu nguầy nguậy đáp lại.
Quy Hải Quán Tường nào có tin. Bộ dạng lúc này vừa ngái ngủ lại chẳng khác gì con mèo lười cả, nữ nhân vốn khó hiểu, trước đây cha đã từng nói như vậy. Muội muội hắn bây giờ cũng khiến hắn khó hiểu không kém.
Thôi vậy, chuyện riêng của nữ nhi, muội muội không muốn nói, hắn cũng nên im lặng.
“Ca ca, chúng ta đi đâu chơi đây. Nếu đến mấy nơi chán ngắt kia thì ca ca thả muội xuống đây dạo phố còn hơn.”
Quy Hải Quán Tường nghiễm nhiên nhận ra ý tứ của tiểu nha đầu nhà mình. Nơi chán ngắt trong miệng nàng chính là những nơi một bước văn chương mười bước luận án. Có trách thì trách hắn, trước đó mấy ngày thấy Lục nhi chỉ ở nhà nên đã kêu nàng đi thư viện Nam An, kết quả đi được nửa ngày về nàng buồn chán đến mốc meo luôn.
“Không đi thư viện, chúng ta đến trường săn của ngoại tổ phụ.”
“Huynh có hứng thú đi săn như vậy a.”
“Nha đầu khó dỗ này, nói là trường săn của ngoại tổ phụ nhưng là của hồi môn của muội đấy.”
“…” Của hồi môn?
Gì nữa đây?
Đem trường săn làm của hồi môn cho cháu gái? Hơn nữa còn là cháu ngoại?
“Huynh chọc muội đấy à?”
“Không có, trường săn này là một trong ba lễ vật mà ngoại tổ phụ chuẩn bị cho muội.”
“Sao muội chưa từng nghe?”
“Muội còn nhỏ, hơn nữa lúc đưa chỉ có phụ vương và mẫu phi biết. Ca ca muội cũng phải tới mấy năm sau mới biết.”
“Ồ.” Quy Hải Tương Du gật đầu coi như đã hiểu.
“Ca ca, vậy bọn đệ có gì không?”
Quy Hải Quán Kỳ và Quy Hải Quán Việt sau khi nghe sơ bộ thì liền lúm xúm lại hỏi. Bộ dạng ngóng trông mong chờ.
Quy Hải Tương Du cũng ngồi yên nghe ngóng.
Cháu gái ngoại có đã có được ba lễ vật đầy tháng. Vậy nếu là cháu trai thì thế nào nhỉ? Trong nhà nàng có liền ba người đấy.
“Hai đệ quên đi.” Quy Hải Quán Tường búng nhẹ vào chán hai tiểu đệ đệ, nhẫn tâm chặt đứng mong chờ của hai đứa nhỏ: “Ca ca ta đây không có phần, hai đệ còn nghĩ có sao?”
Biểu cảm trên gương mặt Quán Kỳ và Quán Việt tức khắc biến đổi, từ ngóng trông liền hóa thất vọng ê chề. Gương mặt tươi tắn xụ xuống tủi thân vô cùng.
Thiên vị! Thiên vị một cách quá đáng!
Quy Hải Tương Du cũng phải chửi thề trong lòng. Mẹ nó, chuyện gì vậy?!!
“Không công bằng, tỷ tỷ có tại sao đệ lại không có?” Quy Hải Quán Việt ấm ức vô cùng, tiểu tử phồng má ủy khuất lên án.
Nhận lại chẳng hề có chút đồng cảm nào mà là một câu ‘công bằng’ đến vô lí của Quy Hải Quán Tường: “Chừng nào đệ biến thành một tiểu cô nương thì khi đó hãy đến trước mặt ngoại tổ phụ lên án. Có khóc lóc trước mặt ta cũng vô dụng.”
Một câu trả lời dập tắt hẳn chút oan ức cuối cùng của Quán Việt, hắn u ám nín miệng không dám nói thêm câu nào. Quán Kỳ đứng bên quan sát dĩ nhiên hiểu, và cũng ngậm chặt miệng gặm nhấm ủy khuất trong lòng.
Tương Du thầm cười gượng.
Nói đến ngoại tổ phụ nàng suýt thì quên mất. Ngài ấy có năm người con, ba nam hai nữ. Hai nữ nhi một hoàng hậu một vương phi. Nói đến cháu nội cháu ngoại thì càng nhiều. Mang họ Tư Khấu, có khoảng mười hai đứa cháu trai, đều do chủ mẫu hạ sinh, chủ yếu là do nam tử Tư Khấu thị không nạp thiếp. Cháu ngoại là nam thì có ba người ca ca đệ đệ nhà nàng cùng với thái tử và thập hoàng tử. Nói đến cháu gái, tuyệt đối ít ỏi. Cháu gái ngoại có ba bao gồm nàng, tứ công chúa và bát công chúa. Còn tôn nữ chính thống thì chỉ có hai thôi, bao gồm Tư Khấu Ân Huyên và tiểu muội bốn tuổi của nàng.
Vậy đấy, cháu gái tính năm đứa thì cháu trai gấp ba. Khó trách ngoại lão gia tử lấy làm cưng chiều.
[…]
Ngồi xe ngựa nửa canh giờ, rốt cuộc cũng tới trường săn.
Trường săn này có tên là Niên Tương.
Tọa lạc ở khu đất rộng ở ngoại thành phía Tây. Nơi đây hoang vắng không có mấy người dân sinh sống, vì vị trí giáp với rừng Tượng Sương – một khu rừng rộng, nơi thú dữ hoành hành thường xuyên.
Niên Tương là trường săn lớn nhất của Nam Chiếu. Bình thường nếu không có gì đặc biệt sẽ không có người lui tới, vì chủ yếu nơi này dùng để huấn xạ binh – các thiện xạ phòng tuyến của Nam Chiếu.
Nói tới quy mô huấn luyện dĩ nhiên đặc biệt, ngay cả các hoàng tử muốn ra chiến trường cũng phải tốt nghiệp khóa học ở trường săn này. Vậy nên về lợi nhuận của đồng tiền, đây là nơi rút được quốc khố của hoàng thất quang minh chính đại nhất. Mà số tiền đó nghiễm nhiên nằm ở trong túi của nàng.
[…]
Đặt chân xuống trường săn, đi vài bước vào nội khu, nhìn trước ngó sau đều thấy một khung cảnh: lều trại, cây cối, bia bắn, vũ khí và ngựa. Quanh trường săn, nhìn thế bào cũng chỉ có nam giới, về mặt này khiến Quy Hải Tương Du có chút thất vọng.
Nam tôn nữ ti a!
“Đến Niên Tương rồi, muội là tiểu chủ nhân, nên đi tìm hiểu một vòng đi.”
Quy Hải Quán Tường hai tay nắm lấy hai đứa nhóc, lại nhìn qua tiểu muội muội đang đứng thất thần mới nói.
Quy Hải Tương Du đáp lại: “Ca ca không đi cùng muội sao?”
“Ừ, huynh muốn đưa hai tên nhóc đi cưỡi ngựa. Phụ vương có nói qua, Việt ca nhi thiên phú tốt, có thể uốn nắn. Còn Kỳ ca nhi, dù thế nào cũng nên học rèn luyện sức khỏe, ít nhất nên có mấy chiêu phòng vệ.”
Nàng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau, đã thống nhất nên hai người mỗi người một hướng.
…
Qua đi nửa canh giờ, trên bãi cỏ rộng lớn của Niên Tương. Quy Hải Tương Du ngồi bệt xuống nhìn ngắm trời mây.
Trường săn này quá rộng, cũng nên nói ngoại thành phía Tây này quá có ưu thế về diện tích. Nàng đã đi đến mỏi nhừ chân rồi đấy, thế nhưng ngoái trước ngó sau chỉ thấy doanh khu và rừng núi.
Nếu có bản đồ, không biết vùng này kéo dài đến đâu nhỉ?
“Du nhi?”
Quy Hải Tương Du giật mình quay đầu. Toàn thân nhanh chóng khoác lên một lớp phòng bị, cho đến khi nhìn rõ người kia nàng mới thở phào.
“Du nhi, tiểu cô nương đến đây khi nào?”
Quy Hải Tương Du mang theo ngữ khí nhẹ tênh, nhàn nhạt đáp lại: “Đã lâu rồi, gặp ngài ở đây thật trùng hợp.”
“Ừ.” Nam Môn Trì Nghiêm gật đầu đồng tình: “Rất có duyên.”
Tương Du nàng có chút ngán ngẩm. Duyên hay không nàng không biết, nhưng oan gia thì chắc chắn.
Con nợ gặp chủ nợ, vui sao nổi?
Cũng kì lạ, nàng thế nhưng cũng có lúc mất phòng bị.
“Ngài đến đây làm gì?” Nàng buột miệng hỏi.
Nam Môn Trì Nghiêm nhìn tiểu cô nương phấn nộn, không nhịn được nổi lên ý đồ trêu chọc: “Không đến sao gặp được Du nhi?”
Quy Hải Tương Du rùng mình một cái, da gà da vịt thiếu điều mọc hết lên. Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Đây có đúng là cái tên từng bóp cổ nàng không vậy? Lời cợt nhả thế này… hắn nói được à?
Gì mà gặp với không gặp? Trước đó nàng bất đắc dĩ được không? Bây giờ rất không muốn gặp có được không?
Còn nữa, nàng kêu hắn gọi nàng là Tương Du. Sao bây giờ lại biến thành một câu Du nhi hai câu cũng Du nhi?
Hàng tá hàng loạt câu hỏi tại sao hiện lên trong cái đầu nhỏ của nàng. Bản thân lại cồn cào gào thét trong lòng, thế nhưng ở trước mắt Nam Môn Trì Nghiêm nàng lại giống như một con thỏ đang tức giận.
Cực kì đáng yêu!
“Được rồi, không trêu nữa.” Cuối cùng, vẫn là vị vương gia nào đó tháo gỡ tình huống.
“Hôm nay là ngày kiểm tra xạ binh, ta đem người đến đây để khảo nghiệm.”
“Kiểm tra định kì?”
“Có thể nói là vậy.”
“Không biết vương gia đã xin phép chủ nhân nơi này chưa mà có thể tự ý đi lại như vậy?”
“Hửm, nơi này đúng là có chủ, Vận Khinh vương nói có thể dùng khi cần thiết.”
“Ngoại gia gia không phải chủ nhân nơi này. Niên Tương sớm đã đổi chủ rồi.”
Nam Môn Trì Nghiêm thoáng kinh ngạc nhìn tiểu cô nương, hắn có chút ngờ nghệch.
Niên Tương đổi chủ?
Từ khi nào?
Quy Hải Tương Du nhìn bộ dạng đầy dấu hỏi chấm của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên cười.
Đây là không biết!
Hình như cơ hội của nàng đến rồi nha!
“Đổi rồi!” Nàng khẳng định lại lần nữa.