Phồn Chi Chi Trung - Dụ Ngôn Thời - Chương 71: Hoàn
Anh ấy giữ tư thế khom lưng mãi không dám di chuyển, hơi ngây người ra.
Đầu tiên là cô ấy thăm dò, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi anh ấy, im lặng trào dâng lên cơn sóng.
Qua một lúc cũng không thấy đối phương đẩy ra. Đối với cô ấy, không từ chối có nghĩa là chấp nhận.
Cô ấy như nhận được sự cổ vũ, càng ngang ngược không kiêng dè gì, khoé môi hơi di chuyển, đi lại khắp nơi.
Mùi rượu toàn thân cùng với mùi hương thơm tho ngọt dịu trên người cô gái quẩn quanh truyền sang anh ấy, khiến anh ấy cũng phải say theo cô ấy.
Đúng vậy, Khương Tự cũng say rồi. Đầu óc mơ màng, lý trí đột nhiên hạ xuống, suy nghĩ rối bời như tơ vò, kéo mãi không ra.
Xung quanh im lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Bất cứ một tiếng động nhỏ bé nào đều sẽ được phóng to vào giờ phút này.
Nhịp tim như đánh trống, hơi thở nặng nề, nhiệt độ giữa hai người im hơi lặng tiếng truyền sang nhau.
Một người ngồi trên sô pha ra sức rướn cổ. Người kia khom lưng, đầu hơi cúi xuống, tư thế kỳ cục không tự nhiên.
Giằng co một lúc, người đàn ông đột nhiên hơi quỳ xuống, một tay giữ lấy gáy cô gái, bất giác xông vào. Thư Ý Hoà bỗng dưng bị ép không thở nổi, suýt nữa nghẹt thở.
Cô ấy muốn di chuyển người nhưng lại nhận ra cả người mình đã chìm trong sô pha, không động đậy được. Cũng không biết cô giãy quá mức nên không động đậy được hay là sức tay Khương Tự quá mạnh, cmar giác đè ép quá mạnh, cô ấy mới không động đậy được.
Hai mắt cô ấy hơi híp lại, ánh mắt mơ mơ màng màng. Cô ấy chỉ nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú thon gầy giống như tượng tạc với các cạnh và góc sắc nét.
Cô ấy nhận ra đây là Khương Tự.
Cô ấy yên tâm rồi. Thư Ý Hoà vẫn còn thở gấp, cảm xúc rời rạc đi xa ngàn dặm lại như trôi trong mây, lơ lửng giữa không trung mãi không vững vàng chắc chắn.
Hai người gấp gáp, động thái rất lớn. Đồng chí Đại Ngư đi qua đi lại bên cạnh ghế sô pha, nó hơi tò mò nhìn họ.
Thư Ý Hoà cảm thấy đây mới đúng là ngược cẩu.
Bàn tay nhỏ bé của cô gái lặng lẽ kéo vạt áo sơ mi, luồn vào trong… Đầu ngón tay hơi lạnh như là điện giật khiến Khương Tự tê rần.
Người đàn ông như tỉnh khỏi cơn mê đột nhiên dừng lại, gục vào đầu vai của cô ấy, giọng nói hơi khàn: “Xin lỗi, tôi hơi say rồi.”
“Em không say.” Cô gái tỉnh táo hơn bao giờ hết, túm vạt áo anh ấy không buông, năm ngón tay trắng mềm được đèn chiếu vào như phát sáng, trắng ngần như ngọc: “Em biết em đang làm gì.”
Đều là người trưởng thành cả rồi, câu này có ý gì không cần nói cũng biết.
Tầm mắt của Khương Tự rơi xuống bàn tay ấy, từ từ di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đầy tình ý của Thư Ý Hoà, không nghiêng không lệch, bất động không di chuyển.
Là quan sát, là thưởng thức, là nhìn kĩ hơn.
Vì ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt khắc sâu, anh ấy lúc nào cũng cảm thấy cô gái này là bình hoa, là kiểu tinh xảo tới mức không thấy tì vết.
Nhưng vào lúc này anh ấy phải thừa nhận rằng, anh ấy rất thích nhan sắc của Thư Ý Hoà. Ít nhất thì anh ấy chấp nhận làm chuyện mà giữa nam nữ trưởng thành đều biết rõ với cô gái đẹp thế này.
Sau này, Khương Tự nhớ lại đêm nay cùng với Thư Ý Hoà, nếu chỉ đơn thuần chỉ giải thích bằng cách uống rượu gây hoạ thì rất là lừa mình dối người.
Xét cho cùng vẫn là khát khao và sự vắng lặng sâu trong đáy lòng rục rịch.
Anh ấy và bạn gái cũ đã chia tay được một năm, khoảng thời gian thiếu cái gì đó trong năm nay khiến anh ấy đã quên mất cảm giác của phụ nữ.
Ấy thế mà sự mềm mại lúc này lại dễ dàng khiến anh ấy đắm chìm.
Có lẽ Thư Ý Hoà cũng giống anh ấy, họ đều chỉ là cô đơn muốn tìm một người sưởi ấm cho nhau mà thôi.
Anh ấy chậm chạp ý thức được rằng đây mới là mục đích cuối cùng và cũng là chân thật nhất của phụ nữ.
Thật ra ngay từ khi bắt đầu anh ấy đã nghĩ tới. Anh ấy không nên bước vào cánh cửa này. Sao cô ấy có thể đơn thuần nhờ anh xách hộ đồ về nhà được. Rõ ràng cô nàng bình hoa có ý đồ không ngay thẳng, đã đào xong lỗ rồi chờ anh nhảy xuống mà thôi!
Khương Tự nghĩ bụng: người làm cảnh sát biết bao năm như anh ấy, chỉ có anh ấy sắp đặt để kẻ thù nhảy xuống. Đây là lần đầu tiên có người con gái lại trăm phương ngàn kế bài trí như thế vì anh ấy. Nghĩ thôi cũng thấy kỳ lạ biết bao!
Thực tế, anh ấy đã có cảnh giác từ lâu. Nhưng không biết làm sao tự dưng lại nhảy vào hố. Bây giờ anh nằm trong đáy hang, muốn trèo lên cũng không trèo được. Nói thật là anh cũng không hẳn muốn trèo lên.
Khương Tự là một người đàn ông thực thụ, và không có gì phải xấu hổ khi khuất phục trước khát khao bên trong đáy lòng mình.
Huống chi tình yêu say đắm vốn là chuyện anh tình tôi nguyện, không đáng bối rối. Muốn làm thì cứ làm thôi.
Khương Tự lặng lẽ giơ tay, vén một sợi tóc loà xoà bên tai cô ấy, lặng lẽ tháo bông tai mảnh dài trên d ái tai cô ấy xuống, nhẹ nhàng hôn xuống ốc tai của cô ấy: “Cái này cộm tay.”
Gò má vừa mới giảm nhiệt độ của Thư Ý Hoà lập tức tăng nhiệt độ, nóng hầm hập.
Người đàn ông này cũng biết nhiều quá nhỉ!
Cô ấy thật sự đã bị anh ấy trêu chọc rồi. Hành động này của anh ấy quyến rũ hơn cả hôn cô ấy như vừa rồi.
Làm chuyện này với người đàn ông có kinh nghiệm lợi hơn, anh ấy thành thạo, một động tác nhỏ thôi cũng làm bạn tim dồn dập, thẹn thùng.
“Em quen ở đâu?” Anh ấy giữ vòng eo thon gọn của cô ấy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e, giọng nói lại trầm hơn: “Ở đây, hay là phòng ngủ?”
“Anh thích ở đâu?” Cô ấy nhướng mày nhìn anh, khoé môi mỉm cười như con cáo nhỏ gian xảo.
Khương Tự ôm người vào trong lòng: “Ở đây luôn đi, không gian rộng, dễ triển khai.”
Thư Ý Hòa: “…”
Cứ thô bạo qua loa thế sao?
——
Cả quá trình đương nhiên là vừa vui vẻ vừa mãnh liệt rồi. Thư Ý Hoà phải thán phục kỹ thuật của Khương Tự quá tốt. Tần công phòng thủ có trật tự, tiến lùi thành thạo, lại biết kiểm soát sân nhà, để lại kinh nghiệm hoàn hảo cho cô ấy, cả thể xác lẫn tinh thần của cô ấy đều thoả mãn.
Sau khi kết thúc thì đêm đã khuya. Đèn đóm mọi nhà sáng một vùng trời thành phố, như muôn vàn bóng hình trôi nổi, lúc xa lúc gần, lúc sáng lúc tối.
Thue Ý Hoà cuộn tròn trên thảm nhung, hai chân bắt chéo, sơn móng tay màu đỏ chói mắt. Má đỏ hây hây vẫn chưa tan, trong trắng có đỏ giống như một quả mật đào tươi rói hấp dẫn. Hơn nữa còn là loại vừa mới ch ảy nước.
Khương Tự nhìn một cái cũng thấy máu nóng sục sôi, không kìm chế được suy nghĩ.
Anh ấy tỉnh bơ rời mắt đi, một lần có thể nói là ngoài ý muốn, hai lần thì là không rõ ràng, không thấu lý rồi. Anh ấy không tới nỗi không biết chừng mực như thế.
Anh ấy cầm thảm lông bao quanh cô ấy, giọng khàn đặc nói: “Đi tắm đi.”
Cô ấy cúi đầu nắm chặt thảm lông, ừm một cái rồi bò dậy khỏi mặt đất.
Đi tới cửa phòng ngủ thì lại quay đầu nói với Khương Tự: “Muộn lắm rồi, tối nay anh ở nhà em đi!”
Anh ấy cũng không phản đối điều này.
Rất nhanh, nhà vệ sinh vang lên tiếng nước róc rách.
Khương Tự mặc quần mặc áo. Quay đầu dọn dẹp quần áo tứ tung của Thư Ý Hoà.
Trong lúc ý loạn tình m3, quần áo vứt tung cả lên.
Nhặt váy nỉ của Thư Ý Hoà lên, Khương Tự cố tình lật mặt sau kiểm tra khóa kéo trên lưng. Đúng như trong dự tính của anh, khoá váy đã bị anh ấy kéo hỏng rồi.
Chiếc váy này trông còn rất mới, có lẽ vẫn chưa nhúng qua nước. Có vẻ Thư Ý hoà cũng mặc lần đầu.
Anh ấy cảm thấy mình không tránh được việc phải đền váy cho cô ấy.
Vừa rồi đúng là anh ấy hơi gấp gáp nên xuống tay hơi mạnh, khoá kéo lành lặn lại bị anh ấy kéo hỏng.
Anh ấy từng có nhiều phụ nữ, chuyện này cũng không phải lần đầu. Lần này lại vội vã quá nên chẳng giống tác phong của anh ấy chút nào.
Khương Tự chất đống hết quần áo lên chiếu tatami, sắp xếp ngay ngắn.
Làm xong chuyện này, anh ấy ngồi ở mép giường đờ đẫn.
Chẳng mấy chốc Thư Ý Hoà quấn khăn tắm đi ra.
Thấy Khương Tự đã dọn dẹp xong bãi chiến trường đầy đất, cô ấy hơi ngạc nhiên.
“Vừa rồi tôi làm hỏng khoá kéo váy của em rồi.” Khương Tự quay mặt đi, giọng nói trông hơi lo lắng.
Thư Ý Hoà mỉm cười, đôi mắt chớp chớp: “Vậy anh phải đền cho em. Chiếc váy đó em mới mua hai hôm trước, chưa đụng qua nước đâu!”
Khương Tự: “Bao nhiêu tiền?”
“2300 tệ.”
“Chuyển WeChat cho em.” Nói xong thì tìm điện thoại.
Thư Ý Hoà lại nói: “Anh đừng có chuyển tiền cho em, em không nhận tiền.”
“Vậy tôi đền cho em thế nào?”
“Anh phải mua một chiếc váy mới đền cho em, phải giống y sì đúc đấy.”
Khương Tự: “…”
Đây rõ ràng là cố tình làm khó anh ấy mà. Dù gì anh ấy cũng có lỗi trước nên không thể tức giận.
“Nhãn hiệu gì?”
“Mẫu thu đông mới của nhà A.”
“Được, chắc chắn tôi sẽ mua chiếc y sì đúc cho em.”
Chuyện chiếc váy cứ thế được giải quyết.
——
Thư Ý Hoà chuẩn bị bàn chải khăn mặt cho Khương Tự để anh ấy đi tắm rửa.
Anh ấy cảm ơn, đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của con gái một đống chai lọ, đủ loại đồ sữa tắm dưỡng da lộn xộn bừa bãi.
Thư Ý Hoà không phải người thích dọn dẹp. Nhà cô ấy đều do một tay dì Hoàng dọn vệ sinh. Mấy chai lọ này của cô ấy bình thường dì Hoàng không dám động vào, sợ không cẩn thận làm vỡ, tất cả đều là đồ của thương hiệu lớn, đắt không nói nên lời.
Khương Tự cũng không chạm vào mấy món đồ này chỉ rửa mặt một cái.
Lúc đi ra thì nghe thấy Thư Ý Hoà nói: “Nhà em không có phòng cho khách, sô pha và phòng ngủ, anh chọn một cái đi.”
“Phòng ngủ.” Làm cũng làm rồi, ngủ trên sô pha chẳng khác gì ngang ngược.
Cô ấy nhìn anh ấy, cười xấu xa: “Cảnh sát Khương không sợ em lại quyến rũ anh à?”
Người đàn ông cong môi cười, thản nhiên không quan tâm: “Chuyện anh tình tôi nguyện của người trưởng thành cả, không tồn tại cái ai quyến rũ ai.”
Hai người không mấy thân quen đột nhiên lăn giường với nhau. Vốn tưởng rằng sẽ xấu hổ, không ngờ rằng lại hoà thuận tự nhiên, rất chi hoà hợp.
Thư Ý Hoà rửa mặt xong, bôi dưỡng da rồi nằm trên giường.
Hai người lần lượt chiếm hai bên giường, ở giữa cách một khoảng cách an toàn, phân biệt rõ ràng.
Giường của con gái, chăn da gối đêm đều là hoa nhí hồng phấn, một mùi thơm dịu nhẹ nhàng quanh quẩn ở đầu mũi.
Thư Ý Hoà để lại một ngọn đèn quýt ở đầu giường, vầng sáng ấm dịu tỏa khắp căn phòng nhỏ.
Ánh đèn này càng làm tăng thêm sự yên ắng tĩnh mịch.
Hai người im lặng không nói không rằng, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Qua một lúc, Thư Ý Hoà không nằm nổi nữa. Cô ấy quá phấn khởi nên không ngủ được chỉ muốn tìm người khác nói chuyện thôi.
“Khương Tự.” Cô ấy thấp giọng gọi người gối bên.
“Ừ.”
“Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?”
“Nói cái gì?”
“Gì cũng được.”
“Em nói đi.”
“Nói về Chẳng ra giống gì đi. Trước đây anh nói với em rằng Chẳng ra giống gì là đồng nghiệp của anh ôm về nuôi à?”
“Ừ.”
“Đồng nghiệp đồn cảnh sát của anh à?”
“Không, anh em ở đội phòng chống ma tuý.”
“Ban đầu anh là cảnh sát phòng chống ma tuý à?” Thư Ý Hoà trở người vô cùng kinh ngạc.
“Vừa ra trường cảnh sát thì tới đội phòng chống ma tuý của Thanh Lục.”
“Vậy sau đó sao lại làm cảnh sát khu vực thế?”
“Xảy ra chuyện.” Anh ấy nói ngắn gọn mà đủ ý: “Trong một lần hành động bắt kẻ buôn ma tuý, do sự tự tin thái quá của tôi dẫn tới hành động thất bại. Vì để bảo vệ tôi, người anh em kia đã hi sinh. Cậu ấy là cảnh sát ngầm.”
“Chuyện này khiến tôi hiểu rõ chính mình, tôi thật sự không hợp làm phòng chống ma tuý. Sau đó thì xin chuyển tới vị trí hiện tại.”
“Xin lỗi nhé, gợi lại chuyện buồn của anh rồi.” Cô ấy thầm tự trách, đúng là chạm vào chỗ đau.
Giọng Khương Tự nhạt nhẽo: “Đã qua cả rồi.”
Anh ấy chưa từng nhắc tới khoảng thời gian trước đây với ai, đến cả bạn gái cũ của anh ấy cũng không biết, nhưng không biết tại sao hôm nay anh ấy lại nói với Thư Ý Hoà.
Cô ấy hỏi, anh cũng nói, không hề giấu giếm gì.
Khương Tự lờ mờ cảm thấy hình như có gì đó khác đi.
“Ngủ đi, không còn sớm nữa.” Anh ấy nhét vào chăn.
“Ngủ ngon.”
Một năm gần đây Khương Tự không cùng con gái chung chăn chung gối. Ban đầu anh ấy tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ rằng vừa chạm gối đã thiếp đi ngay lập tức.
Thư Ý Hoà nhanh chóng nghe thấy tiếng hít thở đều đều vang lên bên cạnh.
Phòng ngủ quá yên tĩnh, tiếng thở của người đàn ông đương nhiên rất rõ ràng, từng tiếng rọi vào tai.
Thư Ý Hoà quay đầu nhìn một cái, Khương Tự đã say giấc nồng rồi. Ngũ quan điềm tĩnh vừa bình yên trong cái sáng cái tối lờ mờ.
Cảm giác phấn khởi trong lòng cô Thư đã tiêu tan hết.
Cuối cùng cô ấy đã ngủ được với Khương Tự, cũng thành công để anh ấy ngủ trên chăn ga gối đệm màu hồng.
Kết quả của việc quá hứng khởi là ba giờ sáng cô Thư vẫn chưa ngủ được.
Cô ấy tựa vào đầu giường, đăng lên vòng bạn bè.
Thư Ý Hoà: [Ngủ được với người đàn ông thầm thương trộm nhớ rồi, tôi sống rồi!]
Bạn trai cũ khắp nơi của cô ấy thi nhau gửi lời chúc mừng chân thành cho cô ấy.
Playgirl rất hài lòng, cuối cùng hồ cá của cô ấy đã có thêm một con cá lớn rồi.
——
Mặc dù ngủ trễ nhưng Thư Ý Hoà vẫn dậy rất sớm.
Lúc cô tỉnh dậy, Khương Tự đang đứng cạnh giường mặc áo khoác. Sườn mặt anh ấy đón nắng sớm, không còn lạnh lẽo cứng ngắc như thường ngày mà có chút ôn hoà, dịu dàng hơn.
Cô ấy không lên tiếng, tựa vào đầu giường lặng im nhìn trai đẹp thay đồ.
Khương Tự ăn mặc chỉnh tề mới để ý tới đôi mắt đầy thèm muốn đằng sau lưng mình.
Đột nhiên anh ấy quay đầu, đối diện với ánh mắt tr@n trụi của cô Thư, giọng nói trầm khàn: “Chào buổi sáng.”
Thư Ý Hoà mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Khương Tự nói: “Trong đồn có việc gấp, tôi phải qua đó một chuyến. Thời gian vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Tám rưỡi Thư Ý Hoà đi làm, bây giờ còn chưa tới bảy giờ, thời gian vẫn còn sớm thật!
“Em dậy rồi thì không ngủ được nữa, em cũng phải dậy thôi.”
Khương Tự đi giày: “Tôi đi đây.”
Thư Ý Hoà cố tình nhắc nhở anh ấy: “Cảnh sát Khương nhớ váy của em nhé.”
Anh ấy bật cười: “Yên tâm đi, không quên được đâu.”
Anh ấy đi thẳng ra cửa phòng ngủ rồi đột nhiên dừng bước chân xoay người một cái, nhìn Thư Ý Hoà vẫn đang nằm trên giường ở đằng xa: “Nếu như không bận thì tối nay cùng ăn cơm nhé?”
Cô ấy cười duyên: “Được thôi!”
——
Sau khi Khương Tự rời đi, Thư Ý Hoà cũng dậy ngay.
Cô ấy hiếm khi làm một bữa sáng đơn giản cho mình, sữa ăn cùng bánh sandwich.
Sau khi cho đồng chí Đại Ngư ăn, cô ấy ngồi trên bàn ăn chậm rãi ăn bữa sáng.
Một miếng bánh sandwich, một miếng bánh mì, vừa lướt vòng bạn bè, bình chân như vại.
Lướt được một nửa, tay run một cái suýt nữa làm rơi điện thoại.
Bài đăng cô ấy đăng trên vòng bạn bè tối qua, Khương Tự lại âm thầm thích một cái.
Trời ơi, rõ ràng cô ấy chặn Khương Tự mà, sao anh ấy vẫn xem được?
Cô ấy vội vàng quay lại xem thì phát hiện mình chặn hết người nhà, chỉ sót lại chưa chặn Khương Tự.