Phối Hợp - Phong Tử Mao - Chương 12
“Uông Lẫm, cậu không căng thẳng chứ?” Hôm nay nữ diễn viên mặc đồ màu trắng nhẹ nhàng, phối hợp mới mái tóc đen giống hệt như tiên nữ.
“Chị Ương chiếu cố cho, lần này em thật sự diễn không giỏi.” Uông Lẫm cười nói.
“Đừng đùa nữa, tôi nhớ cậu từng diễn cảnh hôn rồi mà? Hôn cô gái nhỏ người ta đến thất điên bát đảo.”
Hồi đó Uông Lẫm vừa mới ra mắt không lâu. Hắn nhận một bộ phim điện ảnh dành cho phái nữ, trong đó có một cảnh phải hôn nồng nhiệt dưới mưa với nữ chính. Khi ấy hắn vẫn chưa giỏi diễn cảnh tình cảm mãnh liệt như thế. Phân cảnh ấy quay hơn một tiếng, hôn đến sưng cả miệng. Một khoảng thời gian sau đó, hắn nhìn thấy môi người khác thì muốn nôn luôn.
Sau này, kỹ năng của hắn tiến bộ hơn rất nhiều. Cuối cùng hắn cũng biết làm sao để diễn ra cái kiểu hôn nhìn có vẻ rất là nghệ thuật, mà còn biết dựa theo yêu cầu của kịch bản để điều chỉnh độ mạnh yếu của nụ hôn và động tác bổ sung thêm.
Nhưng mà lần này vẫn là lần đầu tiên phải diễn cảnh tình tứ trên giường.
Kịch bản đại khái là tối qua xảy ra chuyện không thể miêu tả giữa nam nữ chính, ngày hôm sau tỉnh dậy vuốt ve an ủi lẫn nhau. Phân đoạn này được xem là một trong những điểm thu hút khán giả của bộ phim.
Uông Lẫm và nữ diễn viên vừa mới nằm lên giường, đạo diễn đã vuốt cằm tấm tắc: “Hai người đừng có nhúc nhích, tôi nhìn xem bày ra tư thế nào thì được.”
“Cần ôm không.” Uông Lẫm hỏi.
“Cái đó lỗi thời quá,” Đạo diễn lắc đầu, “Hai người ngủ tựa lưng với nhau, sau đó Uông Lẫm tỉnh dậy trước, xoay người đánh thức cô ấy, ôm lấy cô ấy từ phía sau rồi lại nói lời thoại, thế nào?”
“Tôi thấy được.” Uông Lẫm nói, nữ diễn viên cũng gật đầu đồng ý.
Hai người nằm xuống theo tư thế đạo diễn nói. Uông Lẫm xoay qua nhắm mắt lại, từ từ để mình nhập vào vai diễn.
Hắn ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt của nữ diễn viên, tuy rằng không quá thích nhưng cũng không gây trở ngại để nhập vai. Sau khi mở mắt, Uông Lẫm trở thành nam chính si tình và có chút ngốc nghếch.
Hắn xoay người qua, mỉm cười khi thấy nữ chính, lặng lẽ nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, sau đó dùng ngón tay chạm vào gò má thoa phấn hồng.
Đạo diễn ở đằng kia hài lòng gật đầu, nhìn trai xinh gái đẹp trong ống kính bắt đầu tán tỉnh.
“Thằng nhóc Uông Lẫm này càng diễn càng biết thả thính, ông nhìn ấy mắt này, chậc chậc.” Phó đạo diễn ngồi một bên không nhịn được mà bình luận.
“Cũng không nhìn là diễn chung với ai.”
“Có lý.”
Nam nữ chính đã ôm nhau, Uông Lẫm vuốt ve tóc của nữ diễn viên, ánh mắt thâm tình mang theo ý cười, còn ánh mắt cô long lanh muốn nói nhưng còn ngại. Sau khi hai người ve vãn một hồi, họ mới hôn nhau say đắm, tất cả đều rất hài hòa.
“Ở lại trang viên với ta đi,” Nữ chính nói, “Ngày nào cũng ngắm mặt trời như thế này, không tốt hơn sao.”
“Nhưng ta không thể ở đây mãi.” Uông Lẫm ôm nữ chính vào lòng, thở dài, bầu không khí đau buồn nổi lên.
Không biết có phải do ánh nắng quá chói mắt, hay là nhập diễn quá mức nên đầu óc có chút choáng, tại thời điểm tình cảm ngọt ngào này, Uông Lẫm cụp mắt nhìn quần áo thuần trắng của nữ chính, trong đầu chợt hiện lên một hình bóng tương tự.
Hắn chợt cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Chính trong lúc hắn mất tập trung, thời điểm tốt nhất để nói lời thoại cũng sắp trôi qua, nữ diễn viên vội vàng chọc nhẹ vào hắn.
Uông Lẫm phản ứng lại, nhanh chóng quay lại chuyện chính.
“Đoạn vừa rồi ngừng quá lâu, hai người làm lại một lần nữa.” Đạo diễn quả nhiên không hài lòng như thế.
“Xin lỗi, tại tôi.” Uông Lẫm nhận lệnh, rồi nói một câu xin lỗi.
Lần thứ hai thì thuận lợi hơn nhiều, đạo diễn còn hài lòng lấy điện thoại chụp lại màn hình cảnh quay, đợi sau khi kết thúc cầm đến cho hai người xem: “Lại đây, nhìn “ảnh giường chiếu” của hai người này, đợi chút nữa tôi sẽ gửi cho truyền thông.”
“Đạo diễn chú đừng có giỡn bậy bạ,” Uông Lẫm nhìn hình ảnh đó thì nhớ đến mình của vừa nãy, “Chồng của chị Ương sẽ tức giận đó.”
“Ha ha Uông Lẫm cậu căng thẳng hả? Sau này loại phim như vậy để cho cậu diễn nha.”
Uông Lẫm thật sự có chút không dễ chịu, nhưng không phải vì cảnh diễn quá mức thân mật kia.
Sau đó đạo diễn lại hô quay thêm một cảnh phim du lãm, rồi chính thức tuyên bố kết thúc công việc ngày hôm nay.
“Sao rồi tiểu tổ tông, không phải là do chị Ương quá đẹp nên làm cho cậu rung động rồi chứ?” Khương Lỗi vừa lên xe là bắt đầu trêu chọc hắn.
“Vẫn chưa đến nỗi.” Uông Lẫm đáp lại một câu với giọng điệu nhàn nhạt, rồi cúi đầu nhìn điện thoại.
“Tôi xem cái đoạn cậu ở trên giường đó, mẹ nó có một khúc hơi mất tập trung.” Khương Lỗi nói còn dùng tay vẽ ra “một khúc” kia rốt cuộc ngắn bao nhiêu.
“Xem khá kỹ nhỉ,” Uông Lẫm nhướng mày, “Tôi thấy người rung động là ông đó.”
“Đừng có nói bậy, vợ tôi còn đang ở nhà đó!”
Sau khi đến khách sạn đã sắp chín giờ, vì sáng sớm ngày mai vẫn phải dậy quay phim, Uông Lẫm ngay cả tóc giả và đồ diễn cũng không cởi, định đến giường ngủ vài tiếng rồi trực tiếp đến phim trường.
Hắn vừa ra khỏi thang máy thì thấy có một bóng trắng quen thuộc đứng ngay cửa phòng. Hạ Vũ cũng mặc đồ diễn, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị đến phim trường quay cảnh đêm.
“Ông ở đây làm gì.” Uông Lẫm nhìn đồ diễn y hệt nữ chính của đối phương, hỏi.
Hạ Vũ gãi đầu, biểu cảm có chút ngại ngùng: “Tiểu Lẫm, anh muốn đến nói với em…sau này cơ hội chúng ta có thể quay phim chung ít đi rồi.”
“Ừ.”
Hạ Vũ nhìn biểu cảm của hắn, rồi một lát sau cười lên, “Anh biết thế nào em cũng có phản ứng này, dù sao em cũng không quan tâm… nhưng anh cảm thấy, vẫn khá là tiếc.”
Sự chú ý của Uông Lẫm cuối cùng cũng trở về từ chiếc áo trắng, “Có ý gì, vì liên quan đến công ty?”
“Ừ, tài nguyên sau này của công ty chắc chắn sẽ thiên về cậu ta, nhưng em không cần lo, dù sao em cũng nổi tiếng như thế, công ty chắc chắn sẽ trọng dụng.” Giọng điệu của Hạ Vũ bình tĩnh đến nỗi gần như có một loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, cộng thêm nụ cười đó khiến cho người ta cảm thấy giống như anh đang nói hôm nay thời tiết khá đẹp. “Lúc nãy anh có nói chuyện với anh Tấn, sau này việc nhận phim chắc chắn sẽ khó khăn chút, dù sao cũng vậy, anh vốn dĩ cũng không nổi tiếng, có thể nhận phim để diễn đã rất tốt rồi, chỉ là cơ hội gặp mặt với em sẽ ít đi, có hơi đáng tiếc.”
Bầu không khí trở nên im lặng, nụ cười của Hạ Vũ cũng dần dần mất đi, anh cúi đầu không biết nói cái gì.
Uông Lẫm nhìn chằm chằm biểu cảm của anh một lúc, đột nhiên cười chế nhạo: “Tôi thấy ông nghĩ nhiều rồi.”
“Sao…sao lại nói vậy?” Hạ Vũ thắc mắc.
“Ông tưởng là Dương Minh Hi sẽ để vào mắt vai diễn của ông hả, lấy bản lĩnh của Lê Tại Thủy chắc chắn có thể giúp thằng nhóc đó kiếm ra mấy vai quan trọng như nam chính chẳng hạn chứ.”
“Anh không nghĩ nhiều như thế, nhưng nếu nói như vậy…không phải sẽ ảnh hưởng đến em sao?”
“Vậy nên ông lo cái gì nữa,” Uông Lẫm móc chìa khóa mở cửa phòng ra, “Hơn nữa sau này tôi nhận phim cũng sẽ không hoàn toàn dựa vào tài nguyên của công ty, mặc kệ Lê Tại Thủy nâng cậu ta như thế nào đi.”
“…Em đang an ủi anh đó hả?” Hạ Vũ chợt hỏi.
“Ông có thể hiểu như vậy đi.” Uông Lẫm nói xong thì đóng cửa phòng lại.
“Ấy, đợi một chút Tiểu Lẫm!” Hạ Vũ phản ứng lại thì vội vàng gõ cửa không ngừng, “Anh có đem chút đồ cho em, em mở cửa ra một lát.”
Uông Lẫm bực bội mở cửa ra, chỉ thấy Hạ Vũ cầm một viên sô-cô-la đưa đến trước mặt hắn: “Ăn không.”
“Đang kiểm soát cân nặng, không ăn.”
“Chỉ một viên thôi! Anh khó lắm mới lấy được từ tay anh Tấn đó, bổ sung năng lượng đi.” Hạ Vũ cố chấp đưa tay vào trong cửa.
Uông Lẫm không còn cách nào cũng phải cầm, chỉ thấy đối phương cười đến mắt cong cong, trước lúc đóng cửa còn nháy mắt một cái, dọa hắn suýt chút nữa kẹp trúng tay Hạ Vũ.
– ———–