Phó Hỏa - Cảnh Kỳ Tâm - Chương 7: Tôi xin cậu
CẢNH BÁO: CHƯƠNG NÀY CÓ NHIỀU TỪ NGỮ XÚC PHẠM CÓ THỂ GÂY ẢNH HƯỞNG ĐẾN NGƯỜI ĐỌC
——————-
Giọng nói của Kỳ Tịch rất nhỏ, nhưng lại giống như sấm sét đánh xuống đất bằng.
Chấn động đến mức khiến xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Thời gian như thể bị nhấn nút tạm dừng.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy có người hít sâu một hơi, cũng có người không nhịn được mà chửi bậy.
Ngay cả Lộ Đạt cũng trợn mắt há mồm, thốt ra một câu “Vãi c*t”.
Phản ứng của bọn họ đều đang nhắc nhở cô rằng: Vừa rồi cô đã làm một việc ngu ngốc, phạm phải một sai lầm rất lớn.
Kỳ Tịch nín thở, đầu ngón tay bị cô miết đến tê dại.
Cô vẫn duy trì tư thế cúi đầu, cố tình xem nhẹ ánh mắt đang hướng về phía mình.
Sau lưng như có hàng ngàn mũi kim châm chít…
Trần Diễm bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều, sắc mặt không thay đổi mà nhìn chằm chằm Kỳ Tịch một lúc lâu.
Bỗng chốc bật cười.
Khóe môi nhếch lên thành một vòng cung giễu cợt, thanh âm phát ra đè nén sự tức giận: “Được.”
Rất giỏi.
Thiếu niên nhìn cô thật lâu lần cuối rồi sải bước đi về phía trước.
Đám người phía sau Đuôi Sói không dám thở mạnh, vội vàng xách mông chạy theo.
Hoàng Mao nhìn Kỳ Tịch vẫn đứng im không nhúc nhích, ngập ngừng mở miệng: “Anh Diễm, vậy…”
“Đi.” Trần Diễm lạnh giọng.
Trong mắt anh ngập tràn sự lạnh lẽo, sắc mặt u ám đến cực độ khiến cho Hoàng Mao phải lập tức ngậm miệng.
Lộ Đạt nhìn theo bóng lưng của Trần Diễm, cười gằn một tiếng.
Hắn nghiêng đầu đánh giá Kỳ Tịch, ánh mắt mang theo sự khó tin cùng hứng thú.
“Mày cũng được phết nhỉ.”
Lộ Đạt bước hai bước về phía Kỳ Tịch, bởi vì thân hình “lưng hổ eo vượn” nên trông hắn càng thêm đáng sợ.
“Nếu mày đã một hai muốn tự mình giải quyết, vậy tao với mày cứ từ từ “tâm sự” nhé.”
“Trước đó tao đã thấy qua cảnh Từ Nghệ dạy dỗ người khác, chậc, hết giật tóc rồi lại xé áo. Theo lý mà nói thì tao không thể làm như vậy, nhưng mà…” Lộ Đạt ngừng lại, liếm môi dưới một cách nghiền ngẫm.
“Vừa rồi tao cũng coi như là mở mang tầm mắt, nên bây giờ rất tò mò không biết những bộ phận khác của mày có cứng như cái miệng mày không.”
Đám đàn em phía sau hắn lập tức cười ồ lên phụ họa.
Tiếng cười càn rỡ vang vọng khắp con phố vắng người qua lại.
Trần Diễm chợt dừng bước.
Anh chậm rãi nâng mí mắt, đường quai hàm căng ra, sắc bén như lưỡi dao.
Hai bàn tay đút trong túi quần cũng dần siết chặt lại, khớp xương mạnh mẽ kêu răng rắc.
Bên kia, Kỳ Tịch ngẩng đầu nhìn Lộ Đạt: “Tôi đã báo cảnh sát.”
“Cảnh sát sẽ đến trong vài phút nữa. Tốt hơn hết là anh đừng có giở trò ở đây.”
Lộ Đạt co rút khóe miệng.
Con mẹ nó tuyệt thật.
Đúng là chưa từng thấy đứa nào cứng đầu như vậy.
Ra oai ở trước mặt hắn thì không nói làm gì. Nhưng dám lên mặt với Trần Diễm thì ở nơi này không tìm được người thứ hai.
Con nhỏ này đúng là rất dũng cảm…
Lộ Đạt cười lạnh: “Mày uy hiếp tao đấy à?”
“Được thôi, có thể hôm nay tao sẽ không làm gì mày. Nhưng ngày mai thì sao? Tương lai thì sao?”
Lộ Đạt hơi ghé người đến gần đỉnh đầu cô, sắc mặt và giọng điệu tràn ngập sự hung ác: “Ông đây muốn chơi chết mày, mày tránh được sao?”
Trên người hắn nồng nặc mùi thuốc lá và mùi rượu, xen lẫn trong đó là hơi thở thối nát cùng bại hoại không sao diễn tả được. Kỳ Tịch không khỏi nhíu mày, kéo dài khoảng cách với hắn. ???yện hay? ?ìm ngay ??ang chính ﹎ ? R?M?R?YeN﹒?n ﹎
“À đúng rồi, nghe nói mày là học sinh giỏi.” Lộ Đạt liếc nhìn cặp sách trên lưng cô, “Sắp thi đại học có phải không? Học hành vất vả nhỉ.”
“Vậy mày thử đoán xem…” Tiếng cười vừa thô lỗ vừa cợt nhả vang lên bên tai cô, “Sau này mày còn có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học được nữa không?”
Kỳ Tịch sững sờ, con ngươi chấn động.
Thấy phản ứng của cô, Lộ Đại càng cười to hơn: “À phải, loại rác rưởi như tao đúng là không thể lọt qua cánh cửa trường cấp ba trọng điểm, thế nhưng mấy chuyện trong trường không phải tao không nhúng tay vào được.”
Lộ Đạt hất cằm đắc ý: “Mày có ngon thì thử xem?”
Hoàng hôn nơi cuối con phố bỗng chốc chìm vào đường chân trời, chỉ còn lại một vệt sáng đỏ cam dài bằng lòng bàn tay trên mặt đất.
Nhìn ánh sáng dần dần bị rút đi, trái tim của Kỳ Tịch cũng chậm rãi co rút thành một mảnh tro tàn, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đây hoàn toàn mất đi huyết sắc.
Cô hoảng hốt trong giây lát, đôi môi khẽ mấp máy.
Lộ Đạt cau mày: “Mày lẩm bẩm cái gì đó?”
Kỳ Tịch ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người hắn nhìn về phía xa góc phố.
Bóng lưng cao lớn thẳng tắp của thiếu niên được bao trùm trong ánh hoàng hôn, tạo thành một cái bóng dài kéo lê trên mặt đất, mái tóc bạch kim so với hoàng hôn còn chói mắt hơn.
“Trần Diễm.” Cô lặp lại một lần nữa.
Cố gắng hết sức hét thật to.
“Trần Diễm!”
“Mày kêu cái *éo gì…” Lộ Đạt còn chưa nói hết câu nhưng người trước mặt đã chạy đi.
Lướt nhanh qua người hắn.
Chạy thẳng một đường về phía chàng trai đứng trong ánh sáng.
Trần Diễm lặng lẽ nhìn cô gái đang chạy về phía mình, trong đôi mắt ảm đạm nổi lên một đợt sóng ngầm khó phát hiện.
Kỳ Tịch dừng lại ở trước mặt anh, lồng ngực phập phồng thở dốc.
Cô ngước mắt nhìn Trần Diễm, ngón tay ở hai bên siết chặt vào nhau từng chút một.
Trần Diễm cười nhạt: “Không phải không quen biết sao?”
Kỳ Tịch không lên tiếng, nhưng đôi mắt lại không hề né tránh mà nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt sáng như sao đêm, trong đó là sự quật cường cùng kiên định, và cả cảm xúc phức tạp mà anh chưa từng thấy qua.
… Sợ hãi, gần như là cầu xin.
“Mày chạy cái gì hả!”
Lộ Đại và đám đàn em cũng đi tới, vẻ mặt trông rất khó chịu: “Ông đây có cho mày đi chưa?”
Trần Diễm nheo mắt nhìn Kỳ Tịch đang cúi đầu trước mặt mình, đôi chân dài vòng qua người cô, đứng chắn ở trước mặt Lộ Đạt, cũng như ngăn cách cô khỏi nguy hiểm.
Lộ Đạt híp mắt: “Trần Diễm, anh có ý gì?”
“Vừa nãy đã nói rồi còn gì? Nếu nó không có quan hệ với anh thì chuyện này cũng không đến phiên anh nhúng tay vào, đúng chứ?”
Không ai đáp lại lời nói của hắn.
Dù không nhìn thấy nhưng Kỳ Tịch vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí nồng mùi thuốc súng đang ngấm ngầm chuẩn bị phát nổ trong im lặng.
Sống lưng cô cứng đờ, chậm rãi xoay người lại.
Trần Diễm đứng trước mặt cô, tư thế vẫn thoải mái như cũ.
Anh cao tương đương với Lộ Đạt, nhưng thân hình lại không tàn bạo hay hung hãn như hắn ta.
Bờ vai rộng lớn vững chãi, đi xuống chút nữa là vòng eo rắn chắc, cách một lớp áo sơ mi vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của cơ bắp và xương cốt.
Anh nhướng mày, hờ hững nhìn Lộ Đạt: “Tao có nói cô ấy không có quan hệ với tao à?”
Lộ Đạt giật giật mí mắt: “Bọn mày hùa nhau chơi tao đó hả?”
“Trần Diễm, ông đây tình nguyện gọi mày một tiếng “Anh Diễm” là bởi vì nể mặt anh Tống…”
Hắn chỉ thẳng vào mũi Trần Diễm: “Mày nghĩ mày là cái thá gì, mày thật sự cho rằng tao sợ mày sao?!”
Đám người phía sau Trần Diễm nghe xong mấy lời này thì không nhịn được nữa.
Hoàng Mao chửi rủa, giơ tay chỉ vào đám người đối diện: “Mẹ nó chứ Lộ Đạt! Thằng khuyết tật não nhà mày!”
Hai nhóm người lời qua tiếng lại, nhưng trông Trần Diễm vẫn rất thư thả.
Anh lười biếng đẩy ngón trỏ của Lộ Đạt ra, nhếch môi cười khẩy.
“Tao là ai? Mày không biết sao?”
Một giây sau, nụ cười trên mặt thiếu niên hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.
Trước khi Lộ Đạt kịp phản ứng thì đã ăn một đấm vào mũi.
“Chó chết…”
Hắn còn chưa mắng xong đã bị Trần Diễm dùng một tay ấn đầu xuống, nâng gối nện thẳng vào bụng.
Động tác vừa dứt khoát lại tàn nhẫn.
Cơ thể va chạm kịch liệt, phát ra một tiếng “hự” đau đớn.
Lộ Đạt nôn khan, cong eo như con tôm, cả người bẩn thỉu gục xuống mặt đất trong trạng thái tê liệt.
Khuôn mặt của hắn đỏ bừng vì đau đớn, máu mũi cũng thi nhau chảy xuống cằm.
Điều thú vị nhất là trong số đàn em vừa gào thét cổ vũ ở sau lưng hắn ta, lúc này không một ai dám tiến lên phía trước.
Trần Diễm giơ chân đá vào sườn mặt Lộ Đạt, rồi lại dùng một tay túm cổ thanh niên to con lên khỏi mặt đất như xách một con chó chết.
Sức mạnh lớn đến kinh người.
Mạch máu chằng chịt nổi trên cánh tay lực lưỡng của thiếu niên.
“Không sợ tao à?” Khóe môi anh lại nhếch lên, âm thanh cười nhạo ẩn chứa sự tàn bạo.
“Vậy ông đây đánh tới khi nào mày sợ mới thôi!”
*
Màn đêm bao trùm bốn phía.
Chẳng mấy chốc, tiếng ồn ào trên con phố dài dần dần lắng xuống.
Cuối cùng, Lộ Đạt được đàn em của hắn khiêng về.
“Không hổ danh là anh Diễm!”
“Thằng khốn Lộ Đạt đó là bị ngu đến hóa rồ, em không vừa mắt nó từ lâu rồi…”
Sau khi đám người Hoàng Mao và Đuôi Sói “hành hiệp trượng nghĩa” dưới tay Trần Diễm thì chào hỏi anh một tiếng, muốn rút lui trước.
Trần Diễm dựa vào tường, chỉ hơi nâng cằm coi như đáp lời.
Ngay khi đám người chuẩn bị rời đi, một đàn em bên cạnh Đuôi Sói quay đầu nhìn hai người đang đứng ở ven tường, sau đó ghé tai thì thầm điều gì đó với Đuôi Sói.
Đuôi Sói giơ tay đánh bộp vào gáy cậu ta: “Mày thì biết cái đếch gì! Lúc nãy hai người đó là… Giận dỗi nhau!”
“Mà ai bảo mày lo nhiều như vậy, cút đi!”
Đuôi Sói quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt u ám của Trần Diễm thì cười hì hì một tiếng, giơ tay hành lễ: “Em cũng cút ngay đây.”
“Gặp lại sau nhé, anh Diễm!”
Tiếng cười nói xen lẫn tiếng chửi bậy dần một xa, bóng lưng của đám người nhanh chóng biến mất ở cuối con phố.
Sự im lặng ngày càng dày đặc như màn đêm trên đỉnh đầu, ôm lấy hai con người đang đứng đối diện nhau.
Kỳ Tịch mím đôi môi khô khốc, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Cổ áo thiếu niên xộc xệch, ống tay áo cũng nhem nhuốc không sạch sẽ, trên ngực còn vương vết máu của người khác.
Chỉ có điều ngũ quan của anh quá xuất sắc, nhìn qua không giống côn đồ mà ngược lại có chút hoang dã khiến người ta không thể nào rời mắt được.
Anh đưa tay lên, ngón tay gập lại ma sát khóe môi dưới, nhíu mày không kiên nhẫn.
Kỳ Tịch kéo cặp sách đến trước ngực, lấy ra một gói khăn giấy, lẳng lặng đưa cho nam sinh trước mặt.
Trần Diễm nâng mí mắt nhìn cô thật lâu, không nhúc nhích.
Bàn tay đưa ra của Kỳ Tịch vẫn giữ nguyên.
“Cảm ơn.” Cô khẽ nói.
Thiếu niên khinh thường cười lạnh: “Không cần.”
Không cần khăn giấy của cô.
Cũng không cần cô cảm kích.
Kỳ Tịch bỏ tay xuống, hàng mi dài cũng chậm rãi cụp xuống.
Cô liếc nhìn mặt đất mà Lộ Đạt vừa nằm gục ra đó, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Anh ta sẽ còn đến nữa…”
Còn có Khương Tiêu Địch, Từ Nghệ và những người khác.
Bọn họ sẽ không bỏ qua…
Cô thì thào trong miệng nên Trần Diễm không nghe rõ, động tác chạm vào điếu thuốc khựng lại: “Cái gì?”
Kỳ Tịch lắc đầu, sau một hồi do dự thì hít sâu một hơi: “Trần Diễm.”
Đôi mắt của thiếu niên chuyển động, như một hố sâu không đáy nuốt chửng lấy cô.
Đây là lần thứ hai cô gọi tên anh trong ngày hôm nay.
Không khản đặc như vừa rồi, nhưng lại cùng một ý nghĩa.
… Như thể đang cầu xin.
Cô gái ngước nhìn anh, đôi mắt dưới màn đêm trong veo đến lạ thường.
“Cậu có thể nào… Giúp tôi không?”
Lời nói của cô có chút mơ hồ, nhưng Trần Diễm đã hiểu.
Anh nhướng mày trầm ngâm, đưa điếu thuốc vừa lấy ra cho vào miệng.
“Dựa vào đâu?”
Chiếc bật lửa vang lên âm thanh giòn giã, ánh lửa lập lòe trong đêm tối soi rõ khuôn mặt góc cạnh của thiếu niên.
Lúc này, Kỳ Tịch mới phát hiện ra lông mày đứt đoạn ở bên phải của anh cũng có một vết thương nhỏ nhưng khá sâu, vệt máu đã kết vảy đen.
… Như muốn nhắc nhở cô rằng người trước mặt vừa rồi có bao nhiêu hung ác, đáng sợ đến mức không thể đến gần.
Giống như một con dã thú cực kỳ nguy hiểm.
Anh cắn điếu thuốc, chất giọng trầm thấp: “Dựa vào đâu mà ông đây phải giúp cậu, hửm?”
Kỳ Tịch nhìn những vòng khói trắng bay lơ lửng trong không trung, cụp mắt im lặng.
Không nói nên lời.
Hương vị nicotine càng ngày càng gần, càng ngày càng nồng.
Trần Diễm chậm rãi bước sang bên cạnh hai bước, thân hình cao lớn hoàn toàn phủ lấy cô gái.
Cũng kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn bao giờ hết.
Chóp mũi của cô gần như chạm vào ngực anh.
“Muốn tôi giúp cậu…”
Thanh âm của thiếu niên khàn khàn, giữa đôi môi tràn ra hơi thở mùi bạc hà, mạnh mẽ phả vào tai cô: “Tôi là người đàn ông của cậu sao?”
Sống lưng Kỳ Tịch tê rần, máu khắp người như dồn hết lên gò má.
Nhịp tim tăng tốc tưởng chừng như muốn làm thủng màng nhĩ cô.
Cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh của Trần Diễm sau đường viền cổ áo lỏng lẻo cùng với đường cong yết hầu gợi cảm.
Ngay cả cách nó trượt xuống cũng mang đầy tính xâm lược.
Trước mặt là hormone nóng bỏng của thiếu niên, sau lưng là bức tường lạnh lẽo, Kỳ Tịch không còn đường lui, bướng bỉnh quay mặt sang chỗ khác.
Con ngươi co rúm lại.
Toàn thân kháng cự.
Toàn bộ cơ thể đều đang bài xích anh.
“…”
Trần Diễm từ trên cao nhìn xuống cô, sắc mặt đột nhiên lạnh đi.
“Chơi ông đây à?”
Anh dí tàn thuốc vào tường, bàn tay đang chống ở bên mặt cô cũng không lập tức rời khỏi.
Bộ ngực cường tráng dừng ngay trước mắt cô, anh gằn từng chữ cảnh cáo: “Đừng mẹ nó lại thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”
“Đây là lần cuối cùng.”
Nói xong, anh đứng thẳng người muốn rời đi.
Nhưng vừa nhấc chân thì quần áo bên người đã bị thứ gì đó níu lấy.
Trần Diễm nhíu mày, đôi mắt di chuyển xuống dưới.
Một bàn tay đang nắm lấy góc quần áo của anh.
Bàn tay của cô gái mảnh khảnh lại yếu ớt, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Kỳ Tịch cúi đầu, cơ thể hơi nghiêng theo bàn tay đang nắm lấy gấu áo của nam sinh, như thể đã dùng hết toàn bộ sức lực và ý thức để bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Cô ngẩn người nhìn đống rêu bùn trong góc tường, chợt nghĩ đến dòng nước thải ở hẻm Yến Nam không bao giờ có thể tẩy rửa sạch sẽ.
Ngoài ra còn có những cuốn sách in đầy dấu giày nằm trong ngăn bàn.
Cả những lời nói xuyên qua cửa phòng vệ sinh, từng câu từng chữ nhục mạ cô.
Chỉ là…
Hình như cô không có làm gì sai mà đúng không?
Mãi cho đến khi Lộ Đạt tìm đến gây sự, Kỳ Tịch mới nhận ra, có lẽ thứ họ muốn trước giờ không phải là đúng hay sai.
Cũng như Khương Tiểu Địch nhận định rằng lá thư tình đó là cô cố ý lấy trộm.
Nhận định rằng cô có tình cảm với Trần Diễm.
Không quan trọng sự thật như thế nào, cũng không cần biết cô giải thích ra làm sao.
Điều quan trọng là họ chỉ muốn nhằm vào cô, bày tỏ sự chán ghét với cô.
… Hóa ra, việc ghét một người là không cần lý do.
Bởi vì ghét cô, nên có thể nhẫn tâm chà đạp cô dưới lòng bàn chân.
Cô không có lựa chọn nào khác.
Ngay cả cơ hội trốn thoát cũng sẽ bị bọn họ tước đoạt.
Nhưng nếu không thể thi vào đại học.
Nếu không thể rời khỏi nơi đây…
Cô sẽ sống không bằng chết.
…
“Buông ra.” Thiếu niên lạnh lùng nhắc nhở.
— Đây giống như là phán quyết cuối cùng dành cho cô.
Kỳ Tịch không nhúc nhích, nhưng sức lực trong tay lại tăng lên.
Hàng lông mày của Trần Diễm càng nhíu chặt hơn, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay gầy guộc của cô, dùng sức kéo ra.
“Tôi không lặp lại lần hai…”
Không hề có dấu hiệu báo trước, một giọt nước mắt to như hạt châu nặng nề rơi xuống, nhanh chóng chia năm xẻ bảy rồi thấm vào vạt áo đã được ủi phẳng.
Trần Diễm ngây người.
Động tác lôi kéo ngừng lại, chỉ còn hai bề mặt da thịt tiếp xúc với nhau.
Kỳ Tịch ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giọt lệ trong mắt đã không còn nữa.
Đôi môi nhợt nhạt mấp máy vài lần, cuối cùng nghẹn ngào nói: “Tôi… Xin cậu.”
“Xin cậu hãy cứu tôi với.”