Phiến Tội - Chương 93:Chạy trốn
Trong nháy mắt này Paperman đã đến gần mười mét, những tờ giấy trùng điệp như ảnh ảo tụ tập trước người hắn, thế như hổ gầm xông về phía Blood Owl. Khóe miệng Blood Owl cười lạnh, dùng một tay làm đao, tùy tiện vung từ dưới lên trên.
Paperman không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy thân thể không tự chủ được bị kéo khỏi quỹ tích tiến tới. Một giây sau, chỗ hắn đứng vừa rồi, hoặc có thể nói là một con đường thẳng tắp chính diện Blood Owl đã bị chia thành hai nửa, mặt đất xuất hiện một vết nứt rộng hai mét, kéo dài đến gần một cây số.
Lúc này Paperman mới biết, nhất định là năng lực của Trà Tiên ở phía xa đã phát sau mà tới trước, giúp mình một tay, nếu không lúc này mình đã tan xương nát thịt rồi.
– Này, ngươi còn không vào trong cửa hàng sách sao. Nếu ngươi tiếp tục đứng bên cạnh ta, vậy g·iết sạch những tên này quá dễ dàng rồi.
Blood Owl nói với Thiên Nhất.
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi này, các loại biến cố chợt phát sinh, nhưng Thiên Nhất lại nảy ra một kế. Hắn ghé đến bên tai Blood Owl thấp giọng nói mấy câu, tiếp đó lui về sau một bước, dùng ngữ điệu bình thường nói:
– Sau này gặp lại.
Nghe được câu này, Mirror Face há có thể làm ngơ. Hắn phóng thẳng tới Thiên Nhất, áo khoác biến thành một bóng đen, thế nhanh như chớp. Trà Tiên nhìn thấy trong lòng cũng rất kinh ngạc, tốc độ này hiển nhiên đã vượt qua mình, người này rốt cuộc là ai?
Nhưng chuyện khiến người ta ngạc nhiên chỉ vừa mới bắt đầu. Chỉ thấy khi cái bóng này lướt ngang qua bên cạnh Blood Owl, lại bị một quyền đánh trúng. Mirror Face bay ngược lên trời, phá vỡ cả tường ngoài cao ốc vẫn không thể dừng lại.
Cảnh tượng này giống như một batter đang chuẩn bị vung gậy đánh bóng, lại phát hiện đối diện có một quả bóng như đạn pháo bay tới với tốc độ gần bằng âm thanh. Đang lúc khán giả chuẩn bị kinh hô vì tốc độ của bóng, người này lại thản nhiên một gậy đánh bóng ra khỏi gôn nhà.
“Không thể!” – Trong lòng Paperman cả kinh. Theo suy đoán đại khái của hắn, Blood Owl mặc dù rất mạnh nhưng không thể đến mức độ này. Nếu như trước mắt là chiến lực thực sự của Blood Owl, vậy lúc ở Venice chẳng lẽ Blood Owl chỉ dùng hai thành thực lực?
Thiên Nhất ngay cả mí mắt cũng không nháy, không hề cảm thấy giật mình với chuyện vừa xảy ra. Hắn xoay người, rất không lễ độ chỉ chỉ Cố Vấn:
– Ngươi, đi vào cho ta!
Cố Vấn nói:
– Làm sao thế? Ta còn muốn đợi gặp Gambling Snake kia một chút, không phải kế hoạch tiếp theo cần dùng đến hắn sao?
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn không nhanh không chậm đi vào trong cửa hàng sách. Bởi vì sự thông minh nói cho hắn biết, có một số việc tốt nhất vẫn nên làm theo.
Thiên Nhất lại nói với Gunsmith vừa ra khỏi cửa đã bị dọa đến sững sờ:
– Này, dây giày của ngươi sút rồi.
Gunsmith “à” một tiếng, vừa cúi đầu xuống, lại bị Thiên Nhất một cước đá trúng hông, lăn vào trong cửa.
Sau đó Thiên Nhất cũng đi vào cửa hàng sách, đóng chặt cửa lại.
Trà Tiên cuối cùng không thể đứng yên được nữa, hắn đoán Thiên Nhất muốn chạy trốn. Dựa vào kinh nghiệm và suy đoán trước đây, cửa hàng sách kia chín mươi chín phần trăm là có thể dịch chuyển, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát trước mắt mình.
“Muốn chạy sao… đừng nằm mơ…” – Đây là lần đầu tiên Trà Tiên lộ ra thần sắc rất nghiêm túc, hắn muốn dùng năng lực trực tiếp phá hủy tòa nhà kia của Thiên Nhất.
Nhưng vừa giơ tay, giọng nói khàn khàn của Mirror Face lại kêu lên:
– Chờ đã!
Hắn một lần nữa từ trên cao nhảy xuống, chắn ở trước mặt Trà Tiên.
– Ta tưởng rằng chúng ta có cùng kẻ địch.
Trà Tiên nhìn thẳng vào người trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình trên mặt nạ gương.
Mirror Face trả lời:
– Năng lực ảnh hưởng phân tử không thể phá hư được kia cửa hàng sách kia, để đó cho ta.
Khi hắn đang nói chuyện, phía trên cửa hàng sách của Thiên Nhất bỗng xuất hiện một hình ảnh đảo ngược, hoàn toàn trùng khớp với cửa hàng sách, giống như giữa không trung có một chiếc gương vô hình, phản chiếu hình ảnh của cửa hàng sách trong đó.
Trong tay áo Mirror Face lập tức bay ra môt thanh đoản kiếm, trực tiếp đánh trúng bề mặt hình ảnh phản chiếu nửa trong suốt kia, đoản kiếm giống như đâm vào mặt nước, tạo nên từng cơn sóng gợn:
– Như vậy hắn sẽ tạm thời không thể dịch chuyển.
Hắn cũng không quay đầu lại, nói với giọng khàn khàn khiến những người có mặt đều nghe được:
– Không phải ta muốn liên thủ với người của HL, nhưng lúc này chúng ta đã có chung mục tiêu, không ngại tạm thời hợp sức của bốn người, đánh với quái vật này một trận.
– Bốn người?
Trà Tiên hỏi.
– Tự ý tính cả ta vào sao.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, tóc vuốt ngược đeo kính râm, gương mặt u ám lãnh khốc xuất hiện trên sân thượng một tòa nhà đối diện cửa hàng sách.
Gambling Snake nhảy xuống, đứng ở trên đường:
– Ta chỉ muốn tới gặp kỳ nhân Thiên Nhất một chút, cũng không có ý ngăn cản hoặc giúp ông báo thù.
Hắn nói với Mirror Face:
– Ba người các ngươi hợp sức, đối phó với vị kia lão huynh là được rồi. Ta chỉ một người năng lực cấp Cường, loại cấp bậc chiến đấu này…
Hắn nhìn con đường bị Blood Owl p·há h·oại, chỉ nhìn vào dấu vết trên đất, hiển nhiên là bị người này một chiêu tạo thành:
– Ta rất khó tham gia.
Paperman nói:
– Kẻ lai lịch bất minh, có ra tay hay không cũng không quan trọng. Ta vốn cũng không cần giúp đỡ, Blood Owl do ta tự tay…
Blood Owl ngắt lời:
– Được rồi, bọn cặn bã, nhanh lên một chút.
Lời này vừa nói ra, những giấy vụn quanh quẩn giữa không trung liền hóa thành vô số dao sắc, như vạn tiễn xuyên tâm t·ấn c·ông Blood Owl. Loại công kích này không chỗ nào để tránh, giống như áo trời không vết chỉ khâu.
Blood Owl cũng không tránh, hắn đứng tại chỗ, mặc cho thân thể bị cắt thành hơn trăm v·ết m·áu. Những dao giấy kia đâm vào mặt đường trải nhựa đều có thể tạo thành một vết nứt, nhưng lại không thể khiến Blood Owl trọng thương. Hắn giống như mình đồng da sắt, thoạt nhìn có vẻ máu tươi đầm đìa, nhưng thực ra chỉ b·ị t·hương ngoài da mà thôi.
Đợi cơn “mưa giấy” này đi qua gần hết, Blood Owl lại ung dung ngậm một điếu xì gà, châm lửa, nhả khói. Hắn không hề lo lắng mình sẽ b·ị đ·ánh bại, bởi vì thành phố này dân cư đông đúc, bốn người trước mắt tinh thần lực lại vượt xa người thường, cho dù không có linh hồn tội ác khiến người và thần đều giận dữ của Thiên Nhất trợ giúp, hắn cũng đã đủ mạnh rồi.
Trong lòng Paperman vẫn không tuyệt vọng, hắn muốn chiến, chỉ có chiến mới có thể trở nên mạnh hơn, chỉ có cường giả mới có thể thực thi chính nghĩa của mình.
Ở đây trích dẫn ngôn luận kinh điển của một tên mập mạp: “Một khi từ bỏ, tranh tài sẽ kết thúc.”
Nhân sinh gần như cũng ý nghĩa như vậy.
Nhưng không thể phủ nhận, trong đa số tình huống kỳ tích sẽ không xảy ra, tuyệt vọng lại sẽ buông xuống.
Cửa tiệm sách một lần nữa mở ra. Vừa rồi Mirror Face còn gọi Blood Owl là quái vật, lần này lại xuất hiện một quái vật thật sự. Chỉ thấy một sinh vật hình người màu đen từ trong cửa hàng sách đi ra, cặp mắt tỏa ánh sáng xanh, lớp da màu đen trên người giống như xi măng dẻo.
Hắn không nói gì, cũng không đếm xỉa đến mọi người, chỉ giơ cánh tay lên, trong bàn tay phun ra rất nhiều chất lỏng màu đen như mực nước, nhuộm đen hình ảnh trong gương phía trên cửa hàng sách, khiến nó trở nên mờ ảo không rõ.
Trong lòng Mirror Face thầm kêu hỏng bét, nhưng đã không kịp nữa. Cả cửa hàng sách đã bắt đầu chìm xuống, tiến vào một không gian khác, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Từ phía trên nhìn xuống, tòa nhà này có hình dạng một thánh giá ngược, khi cả nóc nhà chìm vào trong vết tích thánh giá ngược này, chính là đã dịch chuyển đến một nơi khác.
Trà Tiên vội vàng đạp mấy bước giữa không trung, thuận gió nhảy lên, từ một góc độ rất cao nhắm thẳng vào cửa hàng sách, giơ tay đánh ra ba bốn luồng gió mạnh. Chung quanh nền móng thánh giá ngược, đất đai và kiến trúc lân cận đều bị phá hủy gần như toàn bộ giống như như bẻ gãy cành khô, mặt đất lõm xuống thật sâu, nhưng chỉ có cửa hàng sách kia và mặt đất bên dưới không bị ảnh hưởng.
Blood Owl lại rít vài hơi, dập tắt tàn thuốc nói:
– Ngươi không đi cùng bọn họ sao?
Lời này của hắn là nói với Dark Water.
Dark Water trả lời:
– Ta tự có biện pháp rời khỏi.
Blood Owl hừ lạnh nói:
– Mặc kệ ngươi là ai, cút nhanh lên, đừng ở chỗ này làm chướng mắt.
Dark Water vốn không có ý định lưu lại, nhiệm vụ của hắn là yểm hộ người truyền thuật rời khỏi, lúc này mục đích đã đạt được, hắn chỉ cần đến nơi khác hội họp là xong.
Bởi vì không có cảm xúc, cho dù bị người khác chửi mắng các kiểu trong nửa năm một năm, Dark Water cũng sẽ không tức giận. Cho nên lời nói của Blood Owl lọt vào tai hắn, chỉ là một yêu cầu tình cờ trùng khớp với mục tiêu của mình mà thôi. Lúc này hắn xoay người, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, tư thế giống như vận động viên chạy cự ly ngắn, tốc độ thì như vận động viên chạy nước rút, còn về sức bền thì không cần phải nói, rất có thể là vô hạn…
Trông thấy người cần chạy thì đã chạy, người cần ở lại cũng ở lại, Trà Tiên rất bất đắc dĩ, lại đáp xuống mặt đất:
– Phù… được rồi, dù thế nào vẫn còn một tên điên ở đây, bắt hay g·iết cũng được, sẽ không để cho ngươi rời khỏi.
Hắn lại nói với Mirror Face:
– Ngươi có định giúp đỡ không?
Mirror Face trả lời:
– Kẻ địch của Thiên Nhất chính là bằng hữu của ta, còn như bằng hữu của Thiên Nhất, ta cũng không ngại g·iết thêm mấy tên.
Gambling Snake nói:
– Vậy thì các vị cứ chiến, ta cáo từ trước.
Lúc tiếng nói của hắn truyền đến, người đã không thấy bóng dáng. Nếu đã không thể gặp mặt Thiên Nhất, hắn cũng không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này nữa.
Blood Owl ném xì gà xuống đất, trong lòng nói: “Thật phiền phức, cuối cùng đã đi sạch, như vậy… ta có thể ra tay mà không e ngại gì rồi.”