Phiến Tội - Chương 92:Intersection
Một người đàn ông thân hình cường tráng xuất hiện nơi chân trời. Hắn cao gần hai mét, tráng kiện, đường nét cơ bắp đều đặn, nhìn qua giống như một vận động viên võ thuật tổng hợp hoặc kiện tướng bơi lội vậy.
Hắn sải bước đi đến trước một cửa hàng sách, gỡ kính râm trên mặt xuống giống như một ngôi sao phim hành động, lộ ra một khuôn mặt rắn rỏi như sách giáo khoa. Trải qua hai giây suy nghĩ, hắn quyết định dùng tay tháo cửa ra, nhằm gia tăng lực xung kích lúc mình vào tiệm.
Nhưng vừa định hành động, lại có người từ bên trong mở cửa ra. Người mở cửa và hắn từng có duyên gặp mặt, đó là ông chủ của tiệm sách này, Thiên Nhất.
– Cửa hàng sách này có thể ngăn chặn tất cả ảnh hưởng về mặt tinh thần do người siêu năng lực thi triển từ ngoài vào trong, điểm này ngươi chắc cũng đã rõ.
Thiên Nhất vừa mở miệng đã đi vào chủ đề chính.
Blood Owl trả lời:
– Ta quả thật đã chú ý, dù lúc này ngươi đứng trước mặt ta không tới hai mét, ta vẫn không thể cảm giác được bất cứ tâm tình nào.
Thiên Nhất nói:
– Ta nhắc nhở một chút, tin tức mà ngươi thu được từ trong lời nói của ta, đó là ta đã biết năng lực của ngươi, mà vấn đề là ta làm sao biết.
Blood Owl cười lạnh, đầu óc của hắn đúng là không xoay chuyển nhanh như Cố Vấn hoặc Trà Tiên, có thể từ một câu nói hai giây trước lập tức phân tích ra đủ loại tin tức và tình huống, nhưng hắn có phong cách hành sự “kiểu Blood Owl” của mình, cơ bản có thể dùng bốn chữ “không e ngại gì” để hình dung. Cho nên đối với hắn, dù có một số chuyện biết sau người khác, thậm chí không hề hay biết, vậy cũng không quan trọng.
Hắn hoạt động cổ một chút, ra vẻ chẳng hề để ý, thần sắc giống như đang nói “ta tạm thời hỏi một chút đi”. Quả nhiên hắn lập tức thở dài nói:
– Vậy ngươi làm sao biết?
– Khi mục tiêu cách ta đủ gần, ta có thể từ góc độ vật lý vị diện giải mã tất cả mọi thứ của hắn… cho nên hiện giờ ta hiểu rõ năng lực của ngươi như lòng bàn tay.
Thiên Nhất đáp.
Blood Owl nói:
– Nói xong rồi? Vậy kế tiếp… chúng ta nên bắt đầu từ phần nào đây, chống cự vô nghĩa sao?
Thiên Nhất tiến lên trước một bước, đi ra khỏi cửa hàng sách. Trong nháy mắt này, thần sắc của Blood Owl đột nhiên biến đổi, b·iểu t·ình giống như nhìn thấy một loại sinh vật không tồn tại trên thế giới, hơn nữa là một loại sinh vật rất không thân thiện.
Thiên Nhất nói:
– Cảm nhận được rồi sao? Cảm xúc tiêu cực trên người ta, hoặc có thể nói là “tội ác”.
Trong mắt Blood Owl lộ ra sự cuồng nhiệt, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười hưng phấn:
– Ngươi thật sự là con người sao?
Thiên Nhất không trả lời, chỉ bình tĩnh nói:
– Hiển nhiên bây giờ ngươi đã hiểu đại khái về ta. Nhưng ta cảm thấy, theo như tình hình trước mắt, lòng hiếu kỳ vẫn sẽ không khiến ngươi thả cho ta một con đường sống, vì vậy ta phải cho ngươi một lý do.
Hắn thở dài một hơi:
– Sợ hãi, tham lam, thù hận, đố kị, lười biếng vv, tất cả cảm xúc tiêu cực của loài người, cũng là tội ác, chính là lương thực của ngươi. Năng lực của ngươi là biến những thứ này thành lực lượng. Có điều… năng lực này cũng là một loại nguyền rủa. Khi ngươi đi vào trong phạm vi cảm giác của ta, kết hợp với chuyện ngươi làm trong những năm gần đây, ta đã suy luận ra mục đích cuối cùng mà ngươi vẫn luôn theo đuổi.
– Ngươi muốn “chữa trị” chính mình, bởi vì từ khi sinh ra ngươi đã không có những “cảm xúc tiêu cực” kia. Ngươi không sợ bất cứ chuyện gì, không cảm thấy hổ thẹn với bất kỳ hành vi nào, không có gì đáng để thương xót, cũng không ai có thể khiến ngươi thật sự tức giận mất đi lý trí.
– Nhưng chỗ kinh khủng nhất của năng lực này, đó là ngươi không có cảm giác thuộc về chính mình, lại có thể cảm giác được dao động tâm lý của người khác, dối trá, sợ hãi, sầu muộn vv. Rất khó tưởng tượng khi ngươi còn nhỏ, cả ngày lẫn đêm phải chịu đựng những ý niệm xấu xa của đám người lớn trong phạm vi mấy dặm, cùng với các loại tổn thương tâm lý, nhưng vẫn không phát điên. À không… có lẽ khi đó ngươi đã điên rồi, hoặc đơn giản đã thành thói quen rồi.
– Tóm lại theo ta thấy, loại năng lực đủ khiến người ta t·ự s·át vô số lần này, từ lâu đã không còn q·uấy n·hiễu ngươi nữa. Điều ngươi mong muốn là thông qua thí nghiệm tìm kiếm một loại phương pháp cân bằng, dưới tình huống không mất đi năng lực, có thể ngăn chặn cảm nhận tâm tình tiêu cực của người khác, đồng thời khôi phục cảm giác của mình.
– Nói cho cùng ngươi chỉ muốn biết, một người sống rốt cuộc là như thế nào.
Thái độ của Blood Owl vẫn không thay đổi:
– Xem ra ngươi quả thật hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng như vậy chỉ càng khiến ta cảm thấy nên g·iết ngươi hơn.
Cố Vấn từ trong cánh cửa sau lưng Thiên Nhất đi ra, chen vào nói:
– Nghe không hiểu sao? Ý của ông chủ là hắn có thể tìm cách chữa trị cho ngươi.
Blood Owl quan sát Cố Vấn mấy lần:
– Ngươi lại là cọng hành nào thế?
Cố Vấn trả lời:
– Tại hạ họ Cố, tên một chữ Vấn.
– Ha… thì ra Cố Vấn là một cái tên.
Blood Owl nói:
– Ta nhắc nhở một chút, hai người các ngươi đều nằm trong một tờ danh sách gọi là “đám cặn bã mà ta phải g·iết”. Nếu như ông chủ bên cạnh ngươi đây chỉ đang dùng kế hoãn binh, kết quả của chuyện này sẽ trở nên vô cùng đẫm máu.
Cố Vấn trả lời:
– Đặt mình vào hoàn cảnh của ngươi suy nghĩ một chút, ta cảm thấy g·iết c·hết người nào, hoặc g·iết c·hết bao nhiêu người, đối với ngươi đều không quan trọng. Mục đích cuối cùng của ngươi đã rõ ràng, như vậy theo ta thấy, con đường để ngươi đạt được mục đích chỉ có hai loại. Thứ nhất là g·iết sạch tất cả loài người trên tinh cầu này, khi đó cho dù ngươi vẫn không có cảm giác, cũng sẽ không cảm nhận được bất kỳ tâm tình tiêu cực của người nào khác nữa, đồng thời nghĩ đến chuyện cư trú trên một hành tinh không có đồng loại, có tình cảm hay không cũng không quan trọng nữa. Con đường thứ hai chính là thí nghiệm thành công. Xin cho phép ta với sự tôn kính gọi ngươi một tiếng Chev Gillies giáo sư, với hiểu biết của ngươi về lĩnh vực sinh vật học, tâm lý học, hóa học, chắc sẽ không ngại để người khác giúp ngươi một tay trên hạng mục nghiên cứu nhiều năm qua vẫn không tiến triển chứ.
Blood Owl suy nghĩ một lát, năng lực của hắn cũng cho hắn biết đối phương không nói dối, vì vậy hắn trả lời:
– Được rồi, các ngươi đã thuyết phục được ta. Trên thế giới này không có giao dịch miễn phí, ta cảm thấy chúng ta có thể đạt thành một hiệp nghị, các ngươi trợ giúp ta nghiên cứu, ta đảm bảo trước khi thành công sẽ không g·iết các ngươi.
Thiên Nhất nói:
– Nghe ra rất công bình.
Hắn nói vậy xem như đồng ý.
Cố Vấn gắng sức cười hai tiếng ha ha, đó là tiếng cười nhạt châm chọc, lúc này trong lòng hắn đang nghĩ: “Blood Owl lão huynh, những ngày tháng bị bán mà còn giúp đếm tiền không còn cách ngươi xa nữa đâu.”
Đúng lúc này, Thiên Nhất quay đầu đi, nhìn vào trên đường không có thứ gì nói:
– Trà Tiên và Paperman cũng tới rồi, nhiều nhất năm phút nữa sẽ đến.
Blood Owl nói:
– Ngươi nói gì? Paperman?
Trong trí nhớ của hắn, lúc ở Venice đã đưa tên này xuống suối vàng rồi mới phải.
Thiên Nhất lại nói:
– Bọn họ vẫn luôn truy đuổi ngươi. Ta dẫn ngươi đi khắp thế giới, chính là vì không muốn ngươi xảy ra xung đột với Trà Tiên.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút mới nói tiếp:
– Nếu ngươi muốn hỏi ta tại sao lại chọn thời cơ này gặp mặt ngươi, lý do là hiện giờ trong cửa hàng sách có một quái vật có lẽ sẽ ngăn cản được ngươi một hồi, mà đoạn thời gian trước hắn vẫn chưa thể hội họp với chúng ta. Đương nhiên sau khi cảm giác được năng lực của ngươi, ta cảm thấy nói chuyện có thể thuận lợi hơn tưởng tượng, cho nên vừa rồi đã trực tiếp đi ra.
Cố Vấn nói:
– Bây giờ nên làm thế nào? Lại chuyển đi sao?
– E rằng không kịp rồi.
Giọng nói vang lên giữa không trung, vừa dứt lời, một bóng đen cũng từ trên trời đáp xuống đường. Cũng không biết hắn nhảy xuống từ độ cao bao nhiêu, đường cái trải nhựa dưới chân hắn đã bị đạp vỡ một mảng.
Blood Owl cười nói:
– Lại là một con mồi thú vị…
Mirror Face không nhìn hai người khác, trên mặt nạ gương của hắn hiện lên khuôn mặt của Thiên Nhất:
– Ngươi nhất định rất khó hiểu, tại sao không cảm giác được ta đến gần đúng không…
Thiên Nhất còn chưa trả lời, Cố Vấn đã khinh thường nói tiếp:
– Đáp án không phải ở trước mặt sao… bộ trang phục gió thổi không lọt kia, khẳng định là đặc biệt chế tạo nhằm vào năng lực của ông chủ. Từ đó suy đoán trước kia ngươi đã từng gặp hắn. Tại sao phải làm một bộ y phục khắc chế năng lực của hắn, hiển nhiên là kẻ thù rồi.
Thiên Nhất nói với Mirror Face:
– Thấy không, vị quân sư quạt mo tự hỏi tự đáp này của ta đã nhìn thấu ngươi rồi.
Cố Vấn nghe được câu “tự hỏi tự đáp” có ý chế giễu mình, lập tức trả đũa:
– Ta cũng rất bất đắc dĩ, chỉ khi nói một mình ta mới cảm giác được đang nói chuyện với một vị trí giả.
Mirror Face nói:
– Còn nhớ ta không, Thiên Nhất? Vì báo thù ngươi, ta đã bò ra từ trong ngọn lửa địa ngục, còn biến thành dáng vẻ nửa người nửa quỷ này.
Thiên Nhất nghiêng đầu:
– À… thì ra là vậy, ngươi lợi dụng ưu thế không bị phát hiện, trước tiên đến gần thu hút sự chú ý của ta, sau đó Gambling Snake chạy tới chi viện. Không tệ, tính toán được phạm vi cảm giác của ta tương đối chuẩn.
Lúc nói chuyện, hắn dĩ nhiên đã chú ý tới Gambling Snake đang nhảy trên các nóc nhà, nhanh chóng đến gần.
Có điều Thiên Nhất không trả lời câu hỏi của Mirror Face, chuyện này chắc chắn đã chọc giận đối phương. Tình cảnh này giống như một kẻ đã g·iết cả nhà ngươi, nhiều năm sau khi ngươi vũ trang đầy đủ xông đến trước mặt hắn, hắn lại không nhớ ra ngươi là ai, cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Blood Owl không nhịn được cười nói:
– Họ Thiên kia, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù?
Thiên Nhất nói:
– Trên lý thuyết thì không ai còn sống. Về phần hắn… có thể lôi kéo Gambling Snake, chẳng lẽ hắn là…
Hắn chỉ nói phân nửa bỗng dừng lại:
– Blood Owl, hôm nay kẻ khó giải quyết đến quá nhiều, ta cảm thấy tốt nhất vẫn nên rời khỏi, ngươi muốn đi cùng không?
Blood Owl trả lời:
– Ta lại cảm thấy rất thú vị, mỗi tên đều có giá trị để g·iết.
Thiên Nhất nói:
– Nếu không có “tội ác” của ta trợ giúp, ngươi chưa chắc có thể thắng được bọn họ.
– Lời này khiến ta càng nóng lòng muốn thử. Ngươi không ngại thì trốn vào trong cửa hàng sách chờ đợi đi, ta vốn không hi vọng được ngươi giúp đỡ.
Blood Owl nói.
Cố Vấn tựa vào cửa kính bên ngoài tiệm sách, giọng điệu giống như một tên vô lại đầu đường:
– Một tên điên chính hiệu, ngay cả ta cũng muốn xem hắn chiến đấu một chút.
Lúc bọn họ nói chuyện, một chiếc xe màu đen từ xa chạy đến. Ba giây sau khi chiếc xe này tiến vào tầm mắt mọi người, hoặc là nói ngay khi Paperman ngồi ở sau xe thông qua kính chắn gió phía trước, nhìn thấy Blood Owl đứng ở phía xa, mui xe trực tiếp bị một lực lượng lớn đẩy văng lên. Mang theo bên mình mấy chục tờ giấy dễ dàng xé rách sắt thép, Paperman nhảy ra khỏi mui xe, giữa không trung áo khoác của hắn mở ra, y phục bên trong cũng lót giấy, khiến hắn giống như biết bay trực tiếp lao nhanh đến.
Tại phần khiếm khuyết trên mặt trái của hắn, những tờ giấy trắng gắn vào kia lúc này đã biến thành màu đỏ tươi, cả khuôn mặt lộ ra vẻ hung ác, sát khí ngập trời. Những tờ báo rải rác trên đường, các loại giấy tờ ở nhà dân trong mấy cây số, đều phá cửa sổ bay ra hoặc cuốn lên cao, giữa không trung ngưng tụ thành một dòng khí hữu hình, theo sát phía sau Paperman bay về phía tiệm sách nhỏ cũ nát của Thiên Nhất.
Chiếc xe sau người Paperman đã dừng lại, một người khác ngồi phía sau tỏ ra rất ung dung bình tĩnh. Hắn chậm rãi mở cửa xe bước ra, mái tóc màu lam, quân phục hiên ngang, thần sắc phức tạp. Chỉ nhìn một cái hắn đã biết người nào là Thiên Nhất, cuối cùng hắn đã nhìn thấy kẻ địch này, tên phạm tội nguy hiểm nhất toàn thế giới, không, là kẻ buôn bán tội lỗi.
Đây là một thời khắc rất thú vị, do đó lại có một người rất thú vị xuất hiện. Cánh cửa tiệm sách mở ra từ bên trong, Gunsmith lảo đảo chạy ra, vừa chạy vừa kêu lên:
– Thiên Nhất! Tại sao Dark Water lại ở trong cửa hàng sách? Ngươi từ đâu kéo hắn tới đây! Như vậy là bắt rùa trong hũ rồi!