Phi Tần Dắng Tường - Thất Nguyệt Hầu - Chương 58: Thược dược tím
✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Phủ Thuần Vương.
Lý Sâm kéo tay Tề Vân Nhược ngồi vào ghế, nhìn Tề Nghê Quần, lặp lại: “Vương phi muốn bắt ai? Bắt rồi sao?”
Triệu phu nhân hồi hộp nhìn con gái. Hắn lại nói bằng giọng thản nhiên: “Phu nhân đã ra ngoài lâu vậy, hẳn Tử Dương Bá đang trông lắm.”
Triệu phu nhân không muốn về, cười gượng: “Dăm ba chuyện nhà khiến Vương gia chê cười rồi.”
Tề Nghê Quần toát mồ hôi lạnh nhễ nhại, giọng run run: “Vương gia, ngài nên biết nếu của hồi môn của chính thê ngài bởi việc này mà xảy ra vấn đề, mọi người không chỉ chế giễu ta, cả ngài cũng sẽ bị chế giễu! Nó sẽ trở thành nỗi ô nhục lớn nhất của cả phủ Thuần Vương.”
Triệu phu nhân gật đầu: “Ngài phải hiểu chứ Vương gia. Bây giờ trong kinh có vô số người đang bàn luận về ngài. Nói ngài giết trọng thần, cướp quân công. Tin đồn hồi trước ngài dẫn theo nam sủng xuất chinh hãy còn, nếu giờ ngài lấy của hồi môn của Quần Nhi cho đứa nam sủng này…”
Hắn nhìn Triệu phu nhân, cắt lời: “Phu nhân đang uy hiếp bổn vương ư?”
Bà ta như bị mắc nghẹn, lập tức mất năng lực ngôn ngữ.
Giọng Tề Nghê Quần rõ gắt: “Chẳng lẽ ngài không sợ bị người người chế giễu thật sao?”
“Chỉ cần bổn vương không muốn, không ai dám xen vào việc tư phủ Thuần Vương. Nhưng nếu cả việc bổn vương muốn lấy lại tài sản của người mình thương từ chỗ Vương phi còn không được, vậy bổn vương làm thân vương có ích gì!”
Mặt mày Triệu phu nhân xám xanh. Lần sang Vương phủ này bà đã giấu Tử Dương Bá. Hôm qua nhận được thư từ, Tử Dương Bá đã nhốt bản thân trong phòng, cơm nước chẳng màng. Bà ta thì lại đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng tìm gặp Tề Vân Nhược với ý định lấy địa vị ép nó buông bỏ chuyện này. Ai ngờ không chỉ mỗi Tề Vân Nhược mồm năm miệng mười, Vương gia cũng đứng về phía nó.
Tề Nghê Quần còn làm đấu tranh lần cuối, ráng cười: “Vương gia. Ta chàng là vợ chồng có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, ngài hà tất vì cái đứa như này…”
“Vương phi,” Lý Sâm chen ngang: “Cẩn thận ngôn từ.”
Ngay khắc ấy, nàng chẳng nói được thêm bất cứ lời nào. Lý Sâm đứng lên, vỗ nhẹ Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược bèn đứng dậy bước theo sau lưng hắn. Hắn nói: “Mấy nay tình hình Vương phủ căng thẳng. Không nhất thiết, chớ để khách nán lại quá lâu.”
Tề Vân Nhược nối gót theo Lý Sâm. Trên hành lang trãi dài mặt hồ chỉ có hai người họ, y cúi đầu đi, Lý Sâm dừng bước, y lập tức đâm sầm vào.
Hắn thở dài, hỏi: “Tiểu Tề à, em đang suy nghĩ gì thế?”
“Vương gia… Em nghĩ. Vừa nãy người làm vậy, nếu như phủ Tử Dương Bá…” Y xoa trán.
Trong lòng y đầy những lo âu. Lý Sâm chỉ đáp một tiếng ‘ừm’ rồi xoay người bước tiếp.
Nước hồ vỗ khẽ vào hành lang gỗ, cất lên những âm vang bì bõm êm tai, còn tiếng bước chân của y thì trốn trong âm thanh của dòng nước lưu động. Trông ra xa, Quan Hà Đinh châu vẫn đang được mở rộng, thợ thuyền đang chuyển gỗ vào. Y nhớ lại khi thợ thủ công cục Bách công điêu khắc đồ cưới cho Tề Nghê Quần tại phủ Tử Dương Bá, thứ tinh xảo nhất trên hộp cơm kia là đóa cúc vạn thọ.
Tề Nghê Quần là người vợ được Vương gia cưới hỏi một cách danh chính ngôn thuận, là người có tư cách đứng bên cạnh Vương gia nhất. Y nhìn bóng lưng Lý Sâm ở phía trước, bỗng dưng cười. Thế nhưng hiện tại, y cũng muốn trở thành người ấy, mãi mãi kề bên Vương gia, được hắn bảo vệ, đồng thời sẽ hỗ trợ hắn, quan tâm hắn, thương yêu hắn.
Y sẽ có tư cách hơn cả Tề Nghê Quần.
Lý Sâm ngoái đầu, vẫy tay với Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược nhoẻn miệng, chạy tới. Lý Sâm dang tay, khoát vai y, cả hai cùng nhau tiến về phía trước.
Khi Triệu phu nhân trở về phủ Tử Dương Bá, vẻ mặt thị tì cực kỳ tệ, bước tới thì thầm: “Lão gia đã tìm ngài lâu lắm rồi.”
Bà ta lập tức cứng người, nhưng nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Năm đó khi bà cất giữ mớ tài sản kia không phải lão gia không biết, mà cũng kệ cho mình làm đấy thôi? Mớ tiền của ấy không chỉ làm đồ cưới cho Tề Nghê Quần, lão gia cũng cho Tề Đan Hà, vẫn còn chừa một phần cho Tề Như Tuyết kia kìa.
Triệu phu nhân bình tĩnh lại, ngồi vào ghế nhấm nháp một ly trà xong thì Tề Túc Tiêu mới tới. Triệu phu nhân không lên tiếng, ông ta hỏi: “Bà sang phủ Thuần Vương phải không?”
Bà gật đầu: “Đúng thì sao?”
Ông ta nhìn Triệu phu nhân với vẻ lạnh tanh: “Bà tới tìm Tề Vân Nhược?”
Dưới cái nhìn của ông ta, Triệu phu nhân hơi sợ, song vẫn gật đầu: “Phải.”
“Sau đó sao?” Tề Túc Tiêu cười khẩy: “Nó có ngoan ngoãn nghe lời bà không truy cứu không? Nó sợ bà, hay sợ Quần Nhi?”
“Ý ông là gì? Ông đâu cản tôi? Không phải tại hôm qua ông không nghĩ ra được gì à? Nếu tôi không đi, nó tìm tới Quần Nhi thật thì làm sao bây giờ? Một mình con bé sao đối phó nó nổi! Lúc trước…” Bà ta tính khơi lại chuyện cũ, song nhớ ra ông ta từng nhắc cho hay bà là người đầu tiêu muốn Tề Vân Nhược theo làm của hồi môn, bởi vậy đành ngậm miệng.
Tề Túc Tiêu bình thản, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lần này bà ta im rất lâu mới úp mở: “Con rể tài của chúng ta, Vương gia, bênh Tề Vân Nhược, bảo chúng ta giao đồ ra.”
Biểu cảm gương mặt Tề Túc Tiêu chẳng hề hãi hùng, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
Triệu phu nhân nhớ lại một chuyện, chuyện này thường bị bà xem nhẹ, thỉnh thoảng nhớ tới nhưng cũng không muốn nghĩ sâu xa: “Lão gia này. Vụ năm đó là do ông ngầm đồng ý… đúng không? Ông nói xem, có khi nào Hoàng thượng….”
“Không đâu!” Tề Túc Tiêu lạnh nhạt bác bỏ: “Bởi ông ta là Hoàng thượng.”
Triệu phu nhân thôi nói. Tề Túc Tiêu tiếp tục: “Bà đừng xen vào chuyện này nữa, chờ tôi đích thân gặp nó.”
“Lão gia muốn đích thân đến Vương phủ sao?!”
“Phu nhân đừng hỏi chuyện này nữa.”
Đối với Tề Túc Tiêu mà nói, Tề Vân Nhược là hậu quả không nên lưu lại của sự kiện năm đó. Ông ta nào phải đứa con nít giận chó đánh mèo, chỉ bởi không muốn thừa nhận sự tồn tại của Tề Vân Nhược, cho nên đối với Tề Vân Nhược, luôn bỏ mặc từ năm này tới năm nọ…. Nếu không có Tề Vân Nhược, sự kiện năm đó sẽ kết thúc càng trọn vẹn.
Chẳng được bao lâu sau khi tướng quân Tề Nhiễm mất, có lẽ Hoàng thượng cảm thấy Tề Túc Tiêu chỉ là thanh niên ở độ tuổi nhược quán, chưa trãi đời, nên mới ra tay. Tuy nhiên Tề Túc Tiêu đã ở tây bắc vài năm, đã nhìn quen sống chết, được mài giũa tâm tính. Đôi mắt ông ta rất tinh. Lầu đầu Thủy Linh Lung xuất hiện, ông ta đã nhìn thấu bà và người sau lưng bà ấy.
Ấy mà Tề Túc Tiêu đâu từ chối sự tiếp cận của mỹ nhân. Thậm chí ông ta còn biết được hành động tiếp theo của Hoàng thượng thông qua hành vi của Thủy Linh Lung. Nhưng rồi lại hận Thủy Linh Lung, hận từ đầu chí cuối. Ông ta có vô số cách khiến Thủy Linh Lung phải lòng mình, tựa như việc nâng một người lên cao nhất rồi tàn nhẫn buông tay, nhìn Thủy Linh Lung từ từ úa tàn cho đến chết bằng cặp mắt hững hờ.
Đây là sự trả thù của Tử Dương Bá.
Tề Nghê Quần ngồi lặng trong phòng rất lâu, trắng đêm không ngủ. Tiếng khóc của con gái nhỏ phòng kế bên càng khiến nàng thêm phiền muộn, bực dọc. Trời chưa hừng đông nàng đã sai người chuẩn bị quần áo để tiến cung.
Tuy nàng không hiểu hết, nhưng cũng biết rằng bây giờ mình không nên tìm Hoàng hậu, giống như lần trước đến gặp Người, Người lại làm to chuyện lên, khiến nàng không thể dẹp yên được. Tề Nghê Quần biết Vương gia được Thái hậu nuôi nấng, chỉ có lời của Thái hậu, hắn mới nghe.
Nàng sai người chuẩn bị xe ngựa vào cung. Đương nhiên nàng có từng tiến cung một dạo, có đến gặp Thái hậu, từng thăm hỏi bà, song không biết sao Thái hậu không định thân thiết với nàng. Nàng cảm thấy bản thân mình khác với Xà Vương phi, Trương Vương phi, vì dẫu sao Thuần Vương với Thái hậu là gần gũi nhất. Thái độ của Thái hậu với bốn nàng Vương phi lại như nhau, vì vậy Tề Nghê Quần không vui lòng, cũng không chủ động đến thỉnh an nữa.
Tề Nghê Quần cố tình trang điểm cho thật mộc mạc đơn thuần. Sáng sớm ấy khi Lưu Danh với Lưu Bạch cài trang sức cho nàng, nàng lại quăng cây trâm vàng bướm vờn hoa xuống đất bằng một cách hung dữ. Nàng soi gương, mất lâu lắm lòng mới yên trở lại. Cây trâm ấy, ấy mà lại là đồ đạc của mẹ của Tề Vân Nhược! Đích thân nàng chọn lựa trong hộp trang sức thật lâu, lựa được một chiếc bộ diêu thược dược thạch anh tím sợi ngọc rũ. Chiếc bộ diêu này được chế tác tinh tế, thạnh anh sáng bóng loáng, toàn bộ đá ấy do biên giới phía nam tiến cống, thường dân nào rớ nổi. Trên chiếc bộ diêu còn có hai viên trân châu tròn trịa, no đủ — Triệu phu nhân chưa từng cho Tề Nghê Quần xem quyển sổ nọ, và Tề Nghê Quần cho rằng chiếc bộ diêu này là thứ mà một kỹ nữ chẳng thể sở hữu, khi này mới cài lên tóc.
Tề Nghê Quần ở ngoài cửa cung Từ An, chờ được mời vào. Trên đường đi nàng đã suy nghĩ xong lý do thoái thác. Lam Thái hậu vì thể diện của cháu trai mình, sẽ ngăn cản hắn bằng mọi cách, thế mới đúng.
Một cung nhân lớn tuổi bước tới: “Vương phi, Thái hậu mời ngài vào.”
Tề Nghê Quần cười yếu ớt: “Đa tạ cô.”
Lam Thái hậu không yêu cầu phi thiếp, công chúa trong cung phải dăm bữa đến thỉnh an. Thời điểm Tề Nghê Quần đi vào, cung điện trống trãi, cũng chẳng có nhiều cung nữ, thái giám hầu hạ. Lam Thái hậu đang ngồi trên ghế, uống trà. Bà cười bảo: “Tới đây ngồi đi.”
Tề Nghê Quần ổn định tinh thần, song không ngồi xuống mà tiến tới quỳ trước Lam Thái hậu, cúi đầu: “Cháu dâu đến vấn an ngài ạ.”
Bà ôn hòa đáp: “Mau đứng dậy đi, sang ngồi cạnh ai gia.”
Nàng thưa: “Cháu dâu đến để nhờ ngài. Trên đời này nếu vẫn còn người có thể khuyên được Vương gia, thì chỉ có ngài thôi.”
Bà ung dung nhận tách trà do cung nữ bưng tới, cặp mắt dán vào trang sức trên đầu nàng ta, nhấp một hớp trà.
Nàng giải bày: “Kể ra thì là ân oán thế hệ ạ. Vương phủ chúng cháu có một chàng dắng, chính là em trai của cháu, rất được Vương gia cưng chiều. Có lẽ Thái hậu nương nương đã từng nghe qua, đoạn thời gian Vương gia ra ngoài từng xuất hiện những tin đồn bậy bạ, là bởi vì nó mới có. Cha mẹ sợ cháu lấy chồng hoàng gia mà của hồi môn ít sẽ bị người ta chê cười, nên đã lấy vài món đồ của mẹ ruột thứ đệ bỏ vào đồ cưới… Hiện tại thứ đệ lợi dụng điều đó uy hiếp cha mẹ cháu, muốn chúng cháu trả lại những của cải đó. Cháu không tiếc tiền, chỉ sợ sự việc bể ra bị người ta lườm xéo, khó giữ được thể diện Vương gia và phủ Thuần Vương. Cháu dâu chỉ còn biết đến nhờ sự giúp đỡ của ngài thôi.”
Lam Thái hậu vẫn chăm chú nhìn thạch anh tím trên đầu nàng, từ tốn hỏi: “Vương gia nhà con nói sao?”
Tề Nghê Quần cúi dầu, trong lời nói có sự ngập ngừng: “Vương gia… Vương gia bị em trai cháu làm cho mê muội, giờ chẳng nghe lọt lời cháu nói. Giờ trong Vương phủ chỉ mỗi cháu nghĩ đến việc gìn giữ vinh quang. Em cháu chỉ biết đòi tiền đòi đồ, chẳng hề suy xét tình cảnh khó khăn hiện tại của Vương gia, vốn đừng nên gây thêm sóng gió gì. Mấy bữa trước Vương gia còn chuyển đại thiếu gia tới tiền viện, ở chung gian nhà với cậu em kia của cháu…”
“Ừm.” Lam Thái hậu gật gù.
Tề Nghê Quần cắn răng, nói tiếp: “Thưa Thái hậu, cháu thật sự hết cách mới đến xin ngài phân xử. Chờ mọi chuyện êm xuôi, cháu bằng lòng trao trả toàn bộ đồ cưới. Thế nhưng hiện tại…”
Cô Vận Bình bên cạnh Lam Thái hậu bỗng dưng cất lời: “Kia không phải là chiếc bộ diêu thược dược tím năm đó Thái hậu nương nương từng cài sao?”
Tề Nghê Quần thoắt cái chết điếng, trợn mắt chẳng thể tin nổi.
Cô Vận Bình cười bảo: “Vừa rồi lão nô thấy giống lắm. Quả thực là nó, lão nô nhớ rõ khi nương nương còn cài chiếc hoa thược dược này trên tóc, Hoàng thượng thấy, tới hỏi xin ngài. Ấy mà lại chẳng còn thấy chiếc bộ diêu này cài trên đầu vị nương nương nào nữa… Chẳng lẽ Hoàng thượng thưởng cho Tử Dương Bá?”
Lam Thái hậu không trả lời, chỉ phát ra một tiếng cười khẽ.
Tề Nghê Quần đảo mắt liên hồi, dường như nàng đã hiểu ra rồi. Những lời hôm qua mẫu thân và tên Tề Vân Nhược hèn hạ nói với nhau. Thủy Linh Lung là được Hoàng thượng phái tới, chiếc bộ diêu này, có khi nào là Hoàng thượng đã tặng cho Thủy Linh Lung? Nàng cất tiếng: “Thái hậu…”
Bà bảo: “Xét đến cùng thì đây đều là chuyện nhà các con. Giữa vợ chồng có gì khó nói đâu. Sợ là già này càng nói càng rối thôi. Vương gia nhà con không phải là người không biết lý lẽ, ừm… chiều mai ai gia sẽ gọi nó vào cung hỏi chuyện.”
Lòng Tề Nghê Quần đã rối tung rối nùi từ lâu rồi, cảm thấy như bị chiếc bộ diêu sáng bóng đang cài trên tóc mai vả vào mặt. Nàng siết khăn tay, hối hận đã cài nó ra đường, rồi lại sợ Vương gia biết rồi tức giận. Bây giờ nàng hận, ước chi xé được Tề Vân Nhược. Tất cả đều do nó gây ra! Tại sao Vương gia lại muốn giúp nó chứ! Chính mình với là vợ chàng ấy, không phải chàng ấy nên giúp mình sao?
Trông Lam Thái hậu không có vẻ muốn tiếp tục trò chuyện. Tề Nghê Quần chỉ đành đứng dậy, thi lễ: “Cháu dâu xin phép lui xuống.”
Bà gật đầu. Tề Nghê Quần rời đi. Sau khi cô Vận Bình tiễn nàng ta về thì thở dài. Vẻ mặt Lam Thái hậu có vẻ thích thú lắm: “Có khi nào Sâm Nhi phải lòng ai rồi không?”
Cô Vận Bình nhíu mày: “Nhưng nếu giờ nổ ra tai tiếng gì về đồ cưới, e rằng thật sự bất lợi cho Thuần Vương điện hạ.”
“Ôi,” Bà khoát tay, “Sâm Nhi biết cả.”
Sau khi Tề Nghê Quần hồi phủ liền về viện Đông Mai, đóng kín cửa. Từ xa xa, nàng lại bắt đầu nghe thấy tiếng khóc quấy của cô con gái nhỏ Oanh Nhi, quát lên: “Nhũ mẫu đang làm gì thế!”
Yên Nhi đã bước đi rất sõi, đang dắt tay em gái Sơ Nhi, chầm chậm tới thỉnh an. Tề Nghê Quần bóp trán vì nhức đầu, lầm bầm: “Con gái! Đông Mai viện chỉ toàn con gái!”
Nếu nàng có con trai, còn ai dám không khách sáo với nàng. Thuần Vương là đích tử của Hoàng thượng… giờ đây cả kinh thành, từ trên xuống dưới, nào ai dám bất kính với Hoàng hậu! Ai dám bất kính với Lam Thái hậu! Bởi trượng phu của họ đều là Hoàng thượng! Một người thì con trai là vua, còn người kia thì con trai là thân vương quyền cao thế mạnh.
“Thuốc đâu?” Tề Nghê Quần thở gấp, hỏi.
“Mẫu thân, mẹ bệnh ạ?” là chất giọng hỏi han non nớt của Yên Nhi.
Tề Nghê Quần bưng chén thuốc tì nữ đưa tới, nhìn con bé với ánh mắt rét buốt. Bé Yên bị nhìn tới phát run. Các nữ tỳ vội vàng dắt hai tiểu thư ra ngoài.
Nàng uống hết chén thuốc đắng kia xong, Lưu Danh thở dài: “Đây đã là than thuốc thầy thứ ba kê rồi đấy ạ.”
Nàng xoay bụng dưới: “Chỉ cần đảm bảo ta sinh ra con trai, thầy thuốc nào ta cũng phải thử.”
Lưu Danh không nói gì thêm. Từ khi sinh tam tiểu thư, Vương phi bắt đầu nhờ người đi tìm các thầy thuốc bên ngoài để điều dưỡng cơ thể, thai tiếp theo nàng ta phải sinh con trai. Thuốc đắng đã uống được mấy tháng, nhưng sau khi Vương gia xuất chinh trở về chưa từng ngủ lại viện Đông Mai thì làm sao Vương phi có thể mang thai được đây?
“Sơ Nhi là đích nữ, lại còn được ngự phong công chúa, địa vị khác biệt. Còn mẹ Yên Nhi có thân phận gì! Sau này tách chúng ra mà nuôi dạy.” Tề Nghê Quần bực dọc, lại nói: “Thứ nữ nên có dáng dấp thứ nữ. Sau này nó gặp Sơ Nhi phải thi lễ, luôn phải phân biệt tôn ti như vậy, đừng để người ta cười cho.”
“Vâng.”
Chiều ấy Lý Sâm theo chiếu mà vào cung. Tề Vân Nhược thì chờ được Phương Qua, người đã ra ngoài khoảng hai ngày.
Phương Qua nói: “Đó là một am ni cô ngoài kinh thành, tên là am Diệu Tâm. Tư phu nhân có thắp thờ một ngọn đèn, là cho bé gái chết yểu tên Tư Du Nhi.”
“Hẳn Tư phu nhân cực ghét mẹ con họ Chu mới đúng. Vậy sao lại thắp đèn cho đứa con của Chu thị? Với lại… Tư phu nhân ăn chay niệm phận nhiều năm, chắc chắn có nguyên do.” Tề Vân Nhược trầm ngâm.
Phương Qua cười bảo: “Hạ quan tìm hỏi tường tận một ni cô có tuổi trong am, đúng là tiền đèn mấy năm ấy thắp cho Tư Du Nhi. Có điều vài năm trở lại đây Tư phu nhân đã đổi đèn.”
“Là?”
“Ban đầu đèn trường minh Tư phu nhân thắp hằng năm hết hai mươi cân dầu, cầu Bồ Tát phù hộ đứa bé chết yểu đó trộm được thai kỳ tốt. Nhưng mấy năm trước bà ấy đã đổi một cái khác, không báo tên, chỉ cho ni cô niệm tên cầu phúc cho người này, chúc họ mọi việc suôn sẻ.”
Tề Vân Nhược chau mày: “Chẳng lẽ đổi cho Tư Đức?”
Anh ta lại cười thành tiếng cái nữa: “Chưa hết chuyện đâu đại nhân. Có năm nọ Tư phu nhân đi dâng hương cho Bồ Tát, tự mình châm thêm dầu cho ngọn đèn kia. Ni cô ấy nghe thấy Tư phu nhân xin Bồ Tát phù hộ cho một cô gái sinh nở thuận lợi.”
Y trợn tròn mắt: “Đứa bé kia, Tư Du Nhi, nó không chết!”
Ngồi xuống ghế, đầu tiên là y thở dài, rồi mới nói: “Nếu ta đoán không lầm, Tư phu nhân đã hại cô gái này. Bà ta vẫn luôn cho rằng đứa bé đó đã chết. Sau này phát hiện không biết sao nó còn sống, hơn nữa đã được cưới gả… Cô gái ấy, hẳn là đứa con duy nhất của Tư Đức.”
Phương Qua gật đầu: “Nhưng lúc này chúng ta chưa biết cô ta mang thân phận gì.”
Y đứng lên đi vòng vòng trong phòng: “Chúng ta tới gặp mẹ cô Hạt đi.”
Mẹ Hạt vừa nghe tới cái tên Tư Du Nhi, sắc mặt liền thay đổi.
Tề Vân Nhược nhìn thẳng vào mắt bà ta, buông từ chữ một: “Năm đó, có phải Tư phu nhân ra tay hạ độc đứa bé đó không?”
Giọng Mẹ Hạt thé lên: “Đều là do ả đê tiện đó tự chuốc lấy!”
Y nhìn bà ta trong sự im lặng.
Mẹ Hạt bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt kể: “Rốt cuộc phu nhân không nhịn nổi nữa. Lúc lão gia ra ngoài, phu nhân thừa dịp vứt đứa bé đó giữa trời đêm đại tuyết… Đều do ả đê tiện đó chuốc lấy. Suốt ngày cứ bồng nó lượn lờ trước mắt phu nhân, mỉa mai phu nhân không sinh được, rồi khoe khoang tình yêu của lão gia với ả…. Mất con, ả chẳng thể gượng nổi. Phu nhân ném con dao trước mặt lão gia, nói ông ta nếu muốn mạng bà, một dao đâm chết bà để đền mạng cho đứa bé.”
“… Sau này Tư tướng quân phải đến tây bắc, mấy chục năm chẳng về.” Tề Vân Nhược tiếp lời.
Mẹ Hạt đau lòng: “Sau này phu nhân day dứt khôn nguôi, váy bố trâm mận, ăn chay nửa đời.”
Tề Vân Nhược khẽ thở dài: “Cô gái đó chưa chết. Cô ta còn sống, vả lại đã lấy chồng rồi.”
Mẹ Hạt trợn mắt, thở phì phò. Y hỏi: “Bà không biết chuyện này à?”
Bà ta lắc đầu.
“Ta nghi Tướng quân Tư Đức vì cô con gái này mà phản bội triều đình, định hại Thuần Vương chết. Và có khả năng vô cùng lớn là Tư phu nhân tự sát cũng vì cô ta.”
Mẹ Hạt bỗng dưng gào lên khóc. Bà đổ ra sàn, đấm mặt đất đầy căm phẫn: “Chu thị! Chu thị! Đều do mi hại phu nhân! Mi chết không tử tế đâu!”
Thời gian Tư Du Nhi mang thai là vào bốn năm trước. Bốn năm trước… quyền quý trong kinh sinh con… Đầu óc Tề Vân Nhược rối nùi, đương khi nhanh chân quay về viện Mặc Liên, đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Sổ tặng phẩm! Quà mừng nào ra khỏi Vương phủ cũng đều được ghi chép! Người Tư Du Nhi lấy tất nhiên có địa vị cao quý, khả năng vô cùng lớn là mấy vị Vương gia trong kinh… Tề Vân Nhược chạy đến chỗ Túc Cát, hỏi bằng giọng sốt ruột: “Sổ tặng phẩm! Lấy sổ tặng phẩm chúc mừng con trẻ đầy tháng và tròn một năm tuổi ra đây!”
Túc Cát gật đầu, lập tức sai người đi lục lấy sổ tặng phẩm đó.
Tề Vân Nhược mệt mỏi ngồi xuống, rốt cuộc đã tìm được một đầu mối trong mớ chỉ rối.