Phi Tần Dắng Tường - Thất Nguyệt Hầu - Chương 56: Phủ họ Tư
✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Tề Vân Nhược đơ ra, nghiến răng, mắng: “Mày có tư cách hỏi tên ông ư?”
Sĩ quan bên cạnh Tô Viễn cũng đã nhìn ra, dường như Tề Vân Nhược chỉ mạnh miệng, tới giờ vẫn toàn đe dọa bằng lời, lại chẳng cho hay thân phận rõ ràng là gì. Gã không khỏi cười khẩy: “Không thiết sống nữa đây mà. Dám đến trước mặt phó tướng Tô sổ cả tràng ngu si như này, còn dám đánh phó tướng nữa! Lên anh em! Để tao coi công tử nhà nào gan to dữ.”
Tô Viễn xoa mũi, cười gian: “Đừng đánh vào mặt, uổng cái túi da đẹp lắm.”
Đồng tử Tề Vân Nhược co lại. Một giọng nữ vang lên từ đằng sau: “Ơ kìa Lý công tử? Sao ngài hạ mình ghé thăm chốn này vậy?”
Y quay phắt qua thì thấy Dung Tam Nương đang thướt tha bước tới cùng với hai tiểu a hoàn. Đôi mắt đẹp đẽ của dì ấy đáp lên người Tề Vân Nhược, rồi lại dời sang Tô Viễn: “Tôi tưởng Tô phó tướng đã đi xa rồi chứ?”
Tô Viễn nhìn Tề Vân Nhược, chau mày. Họ Lý? Họ Lý thì đáng bận tâm. Ngai vàng họ Lý đã truyền được năm đời, gia tộc dần dần đông đúc. Tuy không phải họ Lý nào cũng thuộc tôn thất, nhưng dám ngang ngược như này trong kinh thành thì thật chẳng có mấy ai — Tô Viễn nhớ lại hồi trong quân đội, tính cả hiện tại, thiếu niên này thường ăn bận tinh tế, da thịt mịn màng, nom như ngọc trai được nuôi dưỡng tầng tầng lớp lớp, nào phải nhà nghèo bần — với cả, Dung Tam Nương là bà chủ Tri Nhã Lâu, nơi được xem như là lầu hoa lớn nhất kinh thành, không phải ai dì ta cũng nể mặt. Tri Nhã Lâu sừng sững mấy chục năm tại kinh thành, nghe nói sau lưng có chỗ dựa vừa lớn vừa vững.
Tề Vân Nhược định thần lại, lại hung dữ trừng Tô Viễn.
Tô Viễn thua là thua ở chỗ không tiếp xúc nhiều với hoàng tộc, không biết cậu công tử này đến từ nhà quận vương hay họ hàng nào. Tề Vân Nhược đứng chắp tay sau lưng, vẻ khinh thường. Tô Viễn hừ lạnh: “Non xanh nước biếc còn đó, sau này chúng ta còn gặp!”
Y lạnh nhạt: “Lần sau gặp nói tiếp.”
Dung Tam Nương cười xòa: “Chư vị đều là ngài. Lần sau đến Tri Nhã Lâu đi, thiếp sắp xếp vài cô nương tri kỷ nâng ly cho chư vị, có hiểu lầm nào không gỡ được đâu?”
Hiện tại Tô Viễn đang có nhiệm vụ trực Đại doanh Tây Sơn, cứ cách mười ngày thì được nghỉ một phép, vậy mới có dịp vào kinh thư giãn. Nếu để người ta biết cũng không hay, Tô Viễn nói: “Chúng ta đi!”
Đám người nối gót nhau rời khỏi, y thở phào một hơi. Dung Tam Nương thấy họ đã đi xa, chau mày hỏi: “Sao cậu chọc tới đám vô sỉ đó vậy?”
Y chưa hết hoảng hồn, theo dì ta vào nghỉ ngơi trong một gian phòng yên ắng ở Tri Nhã Lâu. Dung Tam Nương tự rót trà cho y, y nhận lấy: “Xin cảm ơn.”
Mới nãy dì ta nghe thấy bên ngoài ồn ào nên ra xem, nghe họ nói chuyện một hồi, nhưng lại không biết Tề Vân Nhược vì trốn người khác nên mới cố tình chọc vào đám Tô Viễn, bèn nói với vẻ lo âu: “Phó tướng Tô Viễn đang được chú ý, nào phải kẻ dễ giải quyết.”
Tề Vân Nhược trả lời: “Thì sau này tôi tránh xa gã.”
Dì ta thôi hỏi, tìm đề tài khác: “Cậu đã nhận được thư hồi âm sáng nay tôi gửi chưa?”
Y gật đầu, lặng người một chốc rồi bảo: “Tôi đưa tới phủ Tử Dương Bá rồi.”
Dung Tam Nương hiểu được ý định của y, dì ta đảo mắt quanh phòng. Y nương theo mắt ấy mới nhận ra gian phòng này sạch sẽ đến mức chẳng giống có người ở. Bàn đặt cầm không có cầm, giường không gối, trên bàn học chỉ có ba bốn quyển sách màu giấy úa vàng.
“Đây là…”
“Linh Lung đi rồi, tôi không cho ai vào đây ở cả.”
Tề Vân Nhược nhìn dì ấy. Y đứng lên, rảo bước ngang qua chiếc ghế tựa có thể mẹ mình đã từng ngồi, ngang qua bình hoa có thể mẹ đã từng chạm vào, ngang qua bàn cờ có thể mẹ đã từng chơi. Giọng điệu Dung Tam Nương thản nhiên: “Cô ấy không nên tới nơi này. Dù có là con gái nhà nghèo, bị chôn vùi tài hoa, gương mặt dần mất đi vẻ rạng ngời, cũng tốt hơn là sống ở Tri Nhã Lâu.”
Đôi mắt Tề Vân Nhược thấp thoáng nét buồn bã, đứng sau bàn học, chạm vào rồi vuốt nhẹ nó, đoạn ngước mặt hỏi: “Bà ấy là người ở đâu?”
Dung Tam Nương nhớ lại: “Cô ấy cũng là người Giang Nam như tôi. Bảy tám tuổi thì quê hương ngập lụt, chúng tôi cùng nhau chạy thẳng tới phía bắc tị nạn… sau này vì miếng cơm manh áo đều gia nhập Tri Nhã Lâu. Khi đó chủ nhân Tri Nhã Lâu ưng hai chúng tôi, nhận làm nghĩa nữ, không như các kỹ nữ khác. Khi lớn lên, tôi thích tính toán sổ sách này nọ, Linh Lung thì bộc lộ tài năng ở cầm kỳ họa, nhưng được vài năm đã bị nghĩa mẫu bồi dưỡng thành hoa khôi Tri Nhã Lâu.”
“Tại sao?” Tề Vân Nhược khó hiểu: “Bà đã là nghĩa nữ của bà chủ, đâu cần phải làm hoa khôi, thậm chí có thể được gả đi?”
Dung Tam Nương bình thản: “Đều là số phận.”
Y còn muốn hỏi nữa, dì ấy bảo: “Có ít lời tôi không thể nói với cậu được. Sớm muộn gì sẽ có một ngày…. có lẽ con sẽ hiểu. Bây giờ ở cạnh Thuần Vương có lẽ là lựa chọn tốt nhất của con. Dì hay tin con được chức quan lục phẩm rồi, con giỏi lắm.” Dung Tam Nương kéo y ngồi xuống cạnh mình: “Con à, chờ Thuần Vương trở thành Thái tử, con rời xa hắn đi, không tin được đàn ông đâu.”
Tề Vân Nhược trợn tròn mắt. Dung Tam Nương đứng lên: “Con về đi, ở đây lâu không tốt.”
Y đứng dậy, Dung Tam Nương đã mở sẵn cửa chuẩn bị dẫn y ra ngoài. Dọc đường đi y vừa muốn gọi dì ấy lại, muốn dì ấy biết rằng Vương gia khác biệt; vừa muốn chất vấn, chất vấn xem dì ấy còn giấu mình điều gì, song cuối cùng y chỉ bất giác ra khỏi Tri Nhã Lâu. Cửa sau Tri Nhã Lâu đóng lại, Tề Vân Nhược như giật mình choàng tỉnh, ngơ ngác nhìn đoàn người hối hả, nhộp nhịp trên đường cái.
Tề Vân Nhược còn chưa ra khỏi phố hoa đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập tới gần. Ngẩng mặt lên bắt gặp vẻ lo lắng của Phương Qua, Phương Qua qua xuống ngựa, nói: “Tìm được ngài rồi, Tề đại nhân.”
Y khoát tay: “Cô gái kia đâu?”
“Cô gái cầm quan ấn của ngài đã được dẫn vào phòng trực ban của chúng tôi. Sau khi cô ta kể rõ ràng, Túc Cát công công đã tới bộ Hộ tìm Vương gia. Tôi thì tìm ngài đến tận bây giờ.”
Tề Vân Nhược gật đầu, theo lên ngựa về Vương phủ.
Lý Sâm với Tề Vân Nhược gần như là đến đích cùng lúc. Hắn xuống ngựa, thấy y còn trên lưng ngựa mà hồn ví trên mây, khi trèo xuống suýt chút nữa bước hụt. Hắn nhíu mày đi tới bên cạnh, vỗ nhè nhẹ vào mặt y. Y ngước mặt lên thì được hắn nắm tay dắt vào phủ.
Cả hai về thẳng viện Mặc Liên, Lý Sâm sai người đưa Hạt tới. Khi này cô gái như chim sợ cành cong, vẻ mặt sợ sệt. Lúc thấy được Tề Vân Nhược lại reo lên: “Đại nhân, rốt cuộc ngài tới rồi.”
Tề Vân Nhược hờ hững gật đầu. Túc Cát nói: “Bên đây là Thuần Vương điện hạ.”
Tức thì Hạt im bặt, thất thố nhìn y. Y thì lại ngồi thừ ra, mặt cúi gằm chẳng biết đang suy tư điều chi. Lý Sâm cất lời: “Ngươi là đầy tớ nhà họ Tư phải không?”
Hạt đáp: “Tôi là người chăm sóc phu nhân,” lại nhìn thoáng qua Tề Vân Nhược cái nữa, nói tiếp: “Từ sau khi lão gia nhà tôi tự sát, có rất nhiều người đến nhà tự xưng họ hàng của phu nhân, nhưng không khi nào cho bọn tôi tới gần chăm sóc bà. Có hôm tôi đi đưa cơm còn nghe thấy ‘cháu trai xa’ của phu nhân bảo báo thù cho lão gia, không thể để lão gia chết vô ích, còn nói…” Thấy ánh mắt Lý Sâm, cô ta hơi phát sợ, không dám kể tiếp.
Tề Vân Nhược phản ứng lại, hỏi: “Còn nói gì nữa? Cô Hạt, cô nên biết đám kia không phải người tốt lành gì, e rằng sẽ làm hại phu nhân các cô.”
Hạt bối rối gật đầu: “Lần đó tôi nghe người kia nói là cho dù Thuần Vương điện hạ bức tử lão gia, gã cũng có cách báo thù cho lão gia, chỉ cần phu nhân nghe lời gã.”
Tề Vân Nhược chau mày nhìn sang Lý Sâm: “Làm sao bây giờ Vương gia? Giờ chúng ta phái người đi sao?”
Lý Sâm ra lệnh: “Đi báo cho bộ Hình và Đại Lý tự.”
“Vâng!”
Hắn đứng dậy, đột nhiên nói: “Không! Giờ phải đến Tư phủ, ta e Tư phu nhân đã gặp bất trắc!”
Hạt phát ra một tiếng kinh sợ. Tề Vân Nhược bảo: “Nhanh lên!” Đúng rồi ha, hôm nay y với Hạt chạy trốn bị phát hiện, lỡ những người đó chó cùng rứt giậu…
Đến khi người phủ Thuần Vương tới nơi, Tư phu nhân cũng đã tự sát mà chết, cũng để lại di thư bên mình. Quan viên bộ Hình và Đại Lý Tự đến, run rẩy cầm đi di thư dưới ánh mắt trầm tĩnh của Lý Sâm. Lý Sâm đi vài vòng trong phủ họ Tư, phát hiện đã chẳng còn bóng dáng của đám tự xưng là ‘con cháu’ đâu nữa.
Tư phu nhân chết vì trúng độc, còn thiếp thất Chu thị cùng với a hoàn của Tư gia đều đã mất tích.
Tề Vân Nhược tự trách không thôi, cảm thấy nếu mình không xuất hiện ở đó, có lẽ Tư phu nhân sẽ không phải chết. Lý Sâm lại dửng dưng: “Ý định ban đầu của họ chính là vậy. Chính là nghĩ mọi cách ép Tư phu nhân cũng tự vẫn, tạo ra cảm tưởng giả rằng bà ấy thấy không có cửa báo thù cho chồng, đành phải tự kết liễu.”
Trên bức di thư kia y hệt như lời Lý Sâm đã nói, từng câu chữ của Tư phu nhân như khóc ra máu, một mực bảo chồng bị Thuần Vương bức tử, mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, ngoài mạng ra chẳng còn gì, hi vọng cái mạng này đổi được sự điều tra rõ ràng từ triều đình, để cho chồng mình có được công lý.
Chỉ trong chớp mắt, Thuần Vương trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Quan viên Ngự Sử Đài đồng loạt dâng tấu, lấy lý do ‘Vương tử phạm pháp xử tội như dân’ để yêu cầu miễn trừ tất cả các chức vụ của Thuần Vương, tước quân công bàn lại, cho về nhà tự ngẫm.
Hạt vẫn luôn trú trong phủ Thuần Vương, sau khi hay tin Tư phu nhân đã qua đời, cổ vẫn mãi không lên tinh thần nổi. Cũng may cô ấy là người hiểu lý lẽ, biết rằng những kẻ tự xưng là ‘họ hàng’ của phu nhân mình đã hại chết bà ấy hòng hãm hại Thuần Vương. Đối với điều Lý Sâm hỏi, cô ấy luôn là kiểu đã biết là nói, nói là bằng sạch.
Tại ngoại thư phòng phủ Thuần Vương.
“… Nhiều năm qua Tư Đức không về, hai người lại không con cái, liệu Tư phu nhân sẽ dành tình cảm sâu nặng đến vậy cho gã ư,” Tề Vân Nhược nói: “Tuy Tư phu nhân không được phong cáo mệnh, vẫn có khả năng bà ấy có người nhà làm quan. Khi Tư Đức bị giam, Tư phu nhân lại chưa từng nhờ người đi nói giúp. Nhưng gã vừa chết, Tư phu nhân lại tự vẫn. Tôi không tin.”
Lý Tu Tề thì: “Có lẽ vì Tư phu nhân vô cùng nặng tình với Tư tướng quân.”‘
Tào Mãn Kim lắc đầu thở dài: “Tiếc rằng chúng ta không đọc được bức thư kia.”
Người phủ Thuần Vương phái tới tây bắc vẫn chưa hồi âm. Tề Vân Nhược cứ luôn nghĩ về chuyện của Tư phu nhân: “Tư Đức trú ở tây bắc nhiều năm, hai người có tình cảm mấy thì cũng phai nhạt rồi. Vị Chu thị kia là thiếp thất nhà lành, được cưới về chẳng bao lâu sau lễ thành thân của Tư Đức và phu nhân. Thế thì sao tình cảm hai người đó sâu nặng như chim liền cánh được?”
Bỗng dưng Lý Sâm nghĩ tới gì đó: “Với địa vị của Tư Đức khi ấy, cưới Tư phu nhân là tiểu thư nhà quan làm vợ, dù Tư phu nhân không sinh con trai, nhưng thời gian thành thân của họ chưa đủ, sao tự dưng lại nạp thiếp?”
Cụ Âu Dương bảo: “Chu thị kia mất tích thật khéo.”
Tất cả mọi người đều nghĩ chắc chắn bản thân Chu thị đang ẩn giấu điều gì đó. Có lẽ tìm được Chu thị sẽ giải được đáp án.
Tề Vân Nhược tìm người theo Hạt về nông thôn dẫn mẹ đang dưỡng lão lên. Tướng mạo bà bình thường, vẻ mặt thì tẻ nhạt. Ban đầu bà ta chẳng hề tin tưởng Thuần Vương, nhưng khi nghe xong toàn bộ lời con gái kể, lại thở dài: “Dựa vào địa vị và tài mạo của tiểu thư chúng tôi, dư sức xứng với Tư tướng quân. Chu thị kia là em họ bà con xa của lão gia, hai người đó đã có tình cảm với nhau từ lâu. Tiểu thư chúng tôi được gả chưa đầy nửa năm, lão gia liền đưa ra ý nạp thiếp… Phu nhân sao mà chịu. Nhưng người nhà phu nhân sợ người ta đàm tiếu rằng mình nuôi ra đứa con gái đã không lương thiện lại còn đố kị, nên đã thay mặt phu nhân đồng ý. Chu thị vào cửa được tám tháng thì sinh được đứa con…”
“Tư Đức có con ư?” Tề Vân Nhược kinh ngạc.
Nho đã từng là tiểu a hoàn, giờ là mẹ của Hạt, vẫn kể bằng giọng điệu bình bình: “Tiếc rằng đứa bé đó vô phúc, chào đời không lâu thì chết.”
Tề Vân Nhược nhìn phụ nhân này, biểu cảm của bà trông nhạt nhẽo cả ra: “Dù được sinh ra, xếp theo địa vị cũng chỉ là đứa con gái riêng, chẳng ra mặt được.”
Thiếp thất nhà họ Tư – Chu thị không trở về quê nhà, các thân nhân còn lại cũng không thấy bóng dáng bà ta đâu, tựa như con người đó đã biến mất khỏi thế gian.
Tuy Hoàng thượng chưa hạ chỉ, Lý Sâm vẫn tự động dâng thư, nói rằng dầu gì chuyện này cũng liên quan đến mình, bản thân phải tự kiểm điểm. Hoàng thượng cũng đã đồng ý chuyện cho hắn ở nhà.
Tề Vân Nhược hơi lo. Lý Sâm lại chẳng để tâm: “Mấy ngày nay bận bịu quá, ở trong phủ nghỉ xả hơi cũng tốt.”
Khi này Tề Vân Nhược mới an tâm. Y cảm thấy có một kẻ thù vô hình lúc nào cũng ngáng chân họ, cứ lo là người ta sẽ gây thêm chuyện. Rồi y nói ra với Lý Sâm, Lý Sâm nhìn y một hồi, bỗng dưng bật cười: “Tiểu Tề đúng là phúc tinh của ta mà.”
Tề Vân Nhược ngơ ngác, chẳng hiểu gì hết trơn.
Lý Sâm ôm y, cười bảo: “Từ đầu chuyện đến giờ chúng ta vẫn luôn ở thế bị động, chỉ dựa vào tình hình thay đổi để đoán ai chỉ đạo. Nhưng lời của em đã làm ta nghĩ lại. Trước tiên mình có thể phỏng đoán về hành vi của người được kẻ thù chúng ta chọn để xem động thái sau này của kẻ thù chúng ta.”
Y còn chưa thông. Vẻ mặt Lý Sâm đã dần lạnh: “Có khả năng đối đầu với ta cũng chỉ mấy người, trong đó có kẻ là chủ mưu, mình chỉ cần xem ai có hành động khác thường nhất là xong.”
Đầu óc y hơi rối: “Vương gia, ý Người, chẳng lẽ người này là…”
Hắn hờ hững đáp: “Dù là ai thì cũng chỉ trong những người anh em của bổn vương, và những kẻ sau lưng họ.”
Tề Vân Nhược lạnh lòng. Lý Sâm vốn chẳng hề để bụng: “Chuyện ta đi tây bắc đã làm nhiều người gai mắt. Từ huyện lệnh huyện Hà La cho đến Tư Đức, đến kẻ đứng sau lưng họ. Đều không nhìn nổi ta ôm công lao lớn như vậy.”
“Hoàng thượng sẽ tin bọn họ sao?”
Im lặng một hồi, hắn trả lời: “Ta không biết.”
Y nghiêng qua ôm chặt lấy hắn. Hắn lại nở nụ cười: “Từ đầu ta đã hiểu, bước trên con đường này không có bạn bè, chỉ có kẻ thù.”
Y rầu rĩ: “Nhưng em sẽ mãi mãi bên người mà Vương gia.”
“Ừm.” Lý Sâm ôm lại Tề Vân Nhược, cúi đầu, nghe hương thơm mát rượi trên mái tóc y.