Phi Tần Dắng Tường - Thất Nguyệt Hầu - Chương 55: Hạt
✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Sau khi nhóc Tĩnh đã sinh hoạt ổn định trong viện Mặc Liên, Lý Sâm lại không gấp gáp cho học vỡ lòng thật. Hắn bèn mở cửa tiền viện, kêu mấy thái giám cùng nhóc đi dạo loanh quanh.
Tiến trình vụ án Tư Đức không nhanh không chậm, người của bộ Hình lẫn Đại Lý tự cũng cần thì giờ đến tây bắc lấy bằng chứng, thời gian đi đi về về vài tháng cả năm, mà có thể đóng hòm kết luận* đã là tốt rồi. Lúc Tề Vân Nhược nhận được phong thư hồi âm thật dày của Dung Tam Nương đã im lặng rất lâu mới mở giấy lấy ra, đọc từng tờ một. (*盖棺定论: ý chỉ khi một người chết đi rồi ta mới có thể phán xét cuộc đời, đúng sai, thành bại của họ.)
Y nhìn rõ kỹ từng chữ, sau đó bày những trang giấy lên bàn, mài mực rồi sao chép lại lần nữa. Trong khi chờ mực khô, đầu óc y hơi lơ đễnh, song y đã biết bước tiếp theo mình nên đi thế nào. Y không hối hận, cũng không thể hối hận.
Phủ Tử Dương Bá và phủ Thuần Vương đều nằm trong kinh thành, nhưng không gần lắm. Tề Vân Nhược không mặc quan phục, cầm phong thư dày, dẫn theo hai thị vệ ra ngoài.
Y cưỡi ngựa thuần thục đến vùng ven phủ Tử Dương Bá, nhìn cổng chính từ xa xa. Phương Qua theo bên cạnh lặng lẽ xem xét. Một thị vệ khác hỏi: “Chúng ta tìm Tề Nhị à?”
Tề Vân Nhược lắc đầu, quặp bụng ngựa, cưỡi tới cửa hông bên vách phủ Tử Dương Bá. Cái hẻm ấy nhỏ hẹp, y xuống ngựa bước tới gõ cửa.
“Ai thế!”
Y im ru, gõ tiếp. Gác cửa mở cửa ra một cách bực dọc, trông thấy Tề Vân Nhược thì sửng sốt, hỏi: “Cậu đây là vị nào ấy?”
Tề Vân Nhược dúi phong thư qua. Gác cửa giật mình, tức giận: “Cái gì đây? Ngươi là ai? Biết chỗ này là đâu không hả?”
“Giao thẳng cho Tử Dương Bá.” Nói xong y xoay lưng đi. Phương Qua bước tới mấy bước, nhíu mày: “Có khả năng giao tới tay ông ta thật à?”
“Hôm nay ông ta không thấy thì mai tôi cho một bức nữa, một ngày nào đó ông ta sẽ đọc được thôi.”
Tề Vân Nhược bực bội túm giây cương: “Phương thị vệ, các anh về trước đi, tôi muốn đi một mình.”
Phương Qua có vẻ lưỡng lự. Y bảo: “Dưới chân thiên tử, kinh sư trọng địa, huống hồ tôi còn mang theo quan ấn phủ Thuần Vương, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tôi đi dạo một hồi rồi về.”
Anh ta gật đầu: “Ngài phải về sớm, chớ để Vương gia lo.”
“Tôi biết mà. Cảm ơn anh.” Tề Vân Nhược bảo Phương Qua dắt ngựa về còn mình tự đi bộ. Nhà cửa xung quanh phủ Tử Dương Bá không giàu thì sang, cả con đường toàn lầu quỳnh điện ngọc, lan can ngọc trổ.
Tề Vân Nhược đòi lại đồ của mình là điều chắc chắn. Tuy nhiên sau khi về kinh, y nhận ra rằng Vương gia cũng đang gặp gian khó, lại vừa không biết có bao nhiêu kẻ thù ở trong tối đang săm soi lỗi lầm của hắn. Tử Dương Bá phủ là nhà vợ của Vương gia, nếu bây giờ hắn nảy sinh hiềm khích với bên đó, e rằng sẽ sinh thêm chuyện.
Tề Vân Nhược không chỉ muốn lấy lại mấy món đồ kia, y càng muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Tại sao mẫu thân tình nguyện ở vậy với Tề Túc Tiêu cho đến chết, tại sao trước phút lâm chung bà gọi ‘Hoàng thượng’.
Quan viên trong kinh chọn nhà, nếu không muốn ở ngoài thì đều cố gắng ở sát hoàng thành. Bên trong hoàng thành có các tổ chức nha môn, thái miếu hoàng cung. Tiếp giáp hoàng thành đều là phủ thân vương vinh hiển nhất, tính theo địa vị, tài lực trải dần ra ngoài. Đến khi Tề Vân Nhược nhận ra thì bản thân đã đi đến một chỗ lạ hoắc, quan sát trái phải, không biết tại sao khu nhà phía trước bị khóa kín, vả lại còn có rất nhiều người quanh đây vô tình hay cố ý dòm ngó.
Y nhíu mày lướt ngang qua, bỗng dưng nghe ai đó nhắc tới ‘Tư phủ’. Tề Vân Nhược sửng sốt. Họ Tư vốn khá ít, đa số là con cháu thế gia hai dòng họ Tư Đồ, Tư Mã từ tiền triều, di dân đổi họ đến đây. Y chỉ từng nghe qua mỗi mình Tư Đức mang họ Tư, chẳng lẽ, đây là nhà của gã ở kinh thành?
Tề Vân Nhược dừng bước, có người liếc nhìn với cặp mắt đầy nghi ngờ, y đành phải bước tiếp. Nhưng càng đi y càng thấy lạ. Trông dáng vẻ mấy người đó thật khả nghi, ánh mắt rét lạnh, chẳng hề giống sai nha bộ Hình hay Đại Lý tự đang giám thị.
Lấy lại bình tĩnh, Tề Vân Nhược cúi đầu đi tiếp, tới một ngã rẽ vào hẻm thì nhanh chân ngoặt vào, cho đến khi đến chỗ cánh cửa nọ. Cánh cửa ấy thình lình bật mở, có cô gái mười bảy mười tám bị xô mạnh ra ngoài, cổ bật khóc. Một gã vạm vỡ lạnh lùng quát: “Xéo!”
Y nấp sau góc tường, nghe gã ta nói: “Thấy mày trung thành với chủ nên bố tha mạng mày. Nếu dám nói lung tung bên ngoài, cả nhà mày trốn không thoát đâu!”
Giọng cô gái the thé: “Ông mà là họ hàng gì của phu nhân chứ! Ông thấy tướng quân nhà chúng tôi gặp chuyện, không con không cháu nên đến chiếm gia sản thì có!”
Gã vạm vỡ khinh thường: “Tư gia có gia sản á?” Nói đoạn thì mạnh tay đóng cửa.
Đến khi thấy không còn ai nữa, Tề Vân Nhược nhẹ tay nhẹ chân bước tới đỡ cô gái dậy. Cô ấy giật thót. Y bịt miệng cổ lại, kéo ra ngoài. Cổ giãy giụa, ra sức đẩy Tề Vân Nhược: “Ngươi là ai?”
Tề Vân Nhược hỏi ngược lại: “Cô là người hầu hạ Tư phu nhân à?”
Cô gái nhìn y với vẻ nghi ngờ. Y bảo: “… Tôi là người bộ Hình.”
Giọng cổ chợt lạnh tanh: “Ngươi đến điều tra lão gia phải không?”, dáng vẻ ấy như chẳng có bao tin lòng tin với Tề Vân Nhược.
Y lấy quan ấn của mình ra cho cô gái nhìn xem. Cổ gật đầu, nói: “Đại nhân, tôi xin ngài, lão gia chúng tôi là người tốt, ông ấy sẽ không phản bội triều đình đâu. Với cả, mấy người đó không biết là họ hàng nào của phu nhân chúng tôi, đột nhiên kéo đến cả đám, cấm không cho tôi gặp phu nhân. Hôm nay tôi lén tới phòng của bà ấy, xin bà đuổi họ đi đi, ai dè bị phát hiện, họ đuổi luôn tôi.”
Y gật đầu nhưng đầu óc rối ren, quyết định đưa cô ấy về phủ Thuần Vương trước đã, hỏi: “Cô tên gì?”
“Tôi tên Hạt.”
Y chớp chớp mắt: “Hạt của hạt giống?”
Hạt gật đầu: “Trước đây mẹ tôi là a hoàn hầu hạ phu nhân, tên là Nho, còn tôi là Hạt.”
Ngẫm nghĩ lại, đã hầu gái trong nhà sao lại bị đuổi chỉ bởi việc cỏn con như này? Đây ắt chẳng phải ý của chủ nhân. Y nói ngay: “Giờ chúng ta đi thôi, tôi dẫn cô tới gặp cấp trên của tôi, nhờ đại nhân làm chủ cho cô.”
Hạt gật đầu. Y dắt tay Hạt, vừa đi được vài bước đã nghe người nào đó quát: “Đứng lại!”
Tề Vân Nhược thót tim vì sợ, nắm chặt tay cô gái: “Nhanh! Chúng ta chạy!”
Hạt hoảng sợ gật đầu, hai người ùa chạy, mấy gã đàn ông phía sau rượt sát nút. Giọng cô gái the thé: “Sao họ lại đuổi theo chúng ta?”
Một gã trong đám đó gào lên: “Đứng lại cho tao! Tên nào kia!”
Tề Vân Nhược cắn răng, dẫn Hạt rẽ trái, ngoặt phải. Hạt biết đường, bảo: “Tôi biết một ngõ tắt băng từ phố hoa ra đường lớn.”
Giờ đây y chẳng rỗi bận tâm tới phố hoa hay phố không hoa nữa, gật đầu với Hạt. Hạt hít một hơi sâu, kéo y quẹo vào một hẻm nhỏ.
Tề Vân Nhược ước gì mình đừng bảo Phương Qua dẫn ngựa về. Chạy tới mức thở hổn hển thì thình lình nghe được hương son phấn ập tới, Hạt reo lên: “Tới rồi!”
Y rùng mình, thế nhưng cái đám kia bám mãi không thôi. Trong chớp mắt do dự, y dặn dò gấp gáp: “Cô đi mau đi Hạt! Cô hãy tới phủ Thuần Vương,” rồi đặt quan ấn của mình vào tay cổ: “Đưa thứ này cho thị vệ xem, bảo họ dẫn cô tới gặp Thuần Vương.”
Hạt trợn mắt, nhưng đã không kịp nữa rồi. Y nói: “Lát nữa tôi sẽ gặp cô sau.”
Cả hai cùng chạy thêm đoạn đường, Tề Vân Nhược bảo: “Đám đó biết cô nhưng không thấy mặt tôi. Tôi giúp cô lừa họ đi, cô mau tìm người đi cứu phu nhân cô đi.”
Hạt run rẩy gật đầu, chạy về hướng Tề Vân Nhược chỉ.
“Bắt nó! Đừng để nó chạy!”
Y cắn môi. Bây giờ là ban ngày, trên đường hoa chẳng bóng người, chỉ có từng luồng hương phấn son bay ra từ các song cửa để mở, ngẫu nhiên có dăm ba tên áo gấm quần lụa kêu bè gọi bạn, lảo đảo bước ra từ lầu nhỏ hai bên, trên mình còn chưa tan mùi rượu.
Tề Vân Nhược bỗng bắt gặp một công tử bước ra từ cái lầu nào đó, bên cạnh có vài người bạn dáng dấp cao to. Y lập tức nảy ra một ý, tránh né người đang theo dõi mình, cắn răng nhào tới. Anh công tử dẫn đầu nọ còn chưa phản ứng được thì Tề Vân Nhược đã đấm cho một cú, đấm đến người ta ngu luôn.
Y nghiến răng nghiến lợi la: “Họ Tô kia! Nhớ ông mày chứ hả!”
Tô Viễn bị đấm chảy máu mũi. Lúc này hắn ở kinh thành, nước dâng thì thuyền lên, người người nịnh nọt, chưa một ai dám đụng hắn cái nào, nói chi là đánh hắn ngay trên đường. Hắn còn chưa phản ứng lại đấy là ai để đánh trả, người nọ đã vén tay áo, cười gằn: “Họ Tô! May là tao gặp mày ở đây!”
Mấy tướng sĩ bên cạnh Tô Viễn vốn định giúp đánh người, song không khỏi do dự. Tô Viễn là công tử thế gia, thế chả phải đám kẻ thù của hắn cũng là đại thiếu gia sao? Mấy người như này không phải là loại mà bọn con cháu nhà nghèo như họ gây sự nổi.
Tô Viễn chùi mũi – tính cả sức và lòng can đảm của Tề Vân Nhược, cũng chả có năng lực đánh gãy mũi hắn – hắn nhìn cái đứa sừng sộ đối diện mình, nhớ ra ngay, đây là thiếu niên xinh đẹp hắn muốn dụ dỗ ở bờ sông La chứ đâu? Chính vì vậy mà mình với cậu hai họ Tề đánh nhau một trận.
Hắn lạnh lùng nói: “Ra là cưng ở kinh thành à? Sao nào? Tề lão nhị hết cần cưng rồi? Chỉ có thể đến quán Sở lầu Tần tìm vui thôi à? Muốn mấy anh luyện với cưng không?” Nói đoạn, giọng điệu bắt đầu biến đổi: “Vậy mà dám đánh bố, mày là cái thá gì? Nếu mày ngủ với bố một đêm, bố tha cho mày.”
Tề Vân Nhược dỏng tai nghe, mấy gã vạm vỡ đuổi theo mình đã chuyển hướng khác, cũng có kẻ sinh nghi đang nhìn về phía này. Y chỉ nhìn Tô Viễn, nói: “Nè họ Tô! Ta biết ngươi là ai. Ngươi chỉ dựa vào việc em gái mình lấy Dung Vương thôi, thế thì có bản lĩnh gì, chẳng xứng lau giày cho ông đây nữa là. Võ Định Hầu các ngươi đã xuống dốc từ lâu rồi! Ta chống mắt xem ngươi dám động ta cái nào không.”
Tề Vân Nhược trừng mắt, trông hơi hung thật, đến cả Tô Viễn cũng chả dám đánh trả ngay liền. Đúng là Võ Định Hầu đã xuống dốc thời gian dài, bây giờ khó khăn lắm mới vực dậy được, chuyện em gái gã được gả cho Dung Vương cũng dám nói ra, e rằng chẳng phải thường dân.
Hắn ngờ vực, hỏi: “Ngươi là ai?”
Y cười lạnh: “Giờ biết sợ rồi à? Trước đây mày dám trêu ông thì sao đây?”
Mấy gã vạm vỡ kia thấy đây là chuyện thế gia công tử trả thù, chẳng chú ý nữa, bỏ đi rồi. Tề Vân Nhược thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dịu xuống. Giọng điệu Tô Viễn lại trở nên rét lạnh: “Nói đi! Mày là ai? Tao muốn nhìn thử xem là ai dám ‘ông mày’ trước ‘ông mày sau, trước mặt tao!”