Phi Nhân Loại Thấy Tôi Đều Phát Sợ - Khúc Kỳ Toái Khả Khả - Chương 14
“Hmmm,” Duke mơ hồ trả lời, “Có lẽ vậy.”
Anh ta không dám đảm bảo trí nhớ của mình sẽ chính xác hoàn toàn, dù sao bản đồ được vẽ bằng tay kia cũng chỉ đánh dấu một vài địa điểm đặc biệt.
Hiện tại họ đang đứng ở cầu thang nơi ánh đèn mờ hơn so với những nơi khác, nhìn những bậc thang dẫn xuống tầng dưới ẩn trong bóng tối, chỉ cần đi thẳng xuống rồi rẽ trái là đến nơi.
“Tôi đi lên từ lầu dưới.”
Duke thở dài: “Ít nhất khi đó còn an toàn, bây giờ…”
Dù thế nào thì cũng phải nán lại ở trên lầu hơn một tiếng, một tiếng này bình thường không dài lắm, nhưng ở đây có thể xảy ra rất nhiều biến số, có quỷ mới biết sẽ có cái gì khác đang chờ bọn họ.
“Nghĩ theo hướng tích cực đi nào,” Hạ Tá trấn an nói, “Ba trong số ‘Bảy câu chuyện bí ẩn’ đã được điều tra rõ, chìa khóa để đưa chúng ta ra khỏi đây có lẽ là được giấu ở một trong những cái còn lại.”
“Hơn nữa, cũng chỉ còn lại ‘Hanako trong nhà vệ sinh’ và ‘bức họa bán thân’ mà thôi.”
Lâm Dữu tiếp lời, giơ chiếc bật lửa mini mà Duke tiện tay đưa qua soi thử, “Trừ căn phòng trên lầu ra, Hanako rất có khả năng đang ở tầng này. Khi nào đến phòng mỹ thuật, tôi có thể thuận đường đến xem một chút.”
Duke: “…”
Sao cái từ “thuận đường” này lại có thể nói tự nhiên như vậy! Cô đang đi dạo siêu thị để mua đồ ăn à?!
Không chần chừ thêm nữa, Lâm Dữu là người đầu tiên bước xuống, cẩn thận bảo vệ ánh lửa.
Ngọn lửa nhỏ đung đưa trong gió đủ để đốt cháy sợi dây treo cổ, nhưng lại không đủ soi sáng nên cô chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy vài bậc thang dưới chân mình. Ba người đi xuống cầu thang có chút khó khăn, cuối cùng khi đi qua cầu thang trong bóng tối, mới đi được vài bước, liền nhìn thấy trên tường treo tấm biển “Phòng mỹ thuật”.
“Tôi mở nhé?”
Lâm Dữu đặt tay lên nắm cửa, quay đầu hỏi ý kiến của hai người họ.
“Không, không,” Duke vội vàng tiến lên, “Tôi sẽ làm.”
Lâm Dữu không từ chối, cô lùi lại một bước nhường đường cho anh ta.
Sau khi sử dụng tấm thẻ bàn tay bị chặt đứt một lần, cô đã hiểu rõ nguyên lý nghề nghiệp của mình.
—— Thông qua nhiều cách khác nhau, sau khi thu phục được những tên đồng ý cho cô sử dụng mình vào cuốn sách tranh, cô chỉ cần nghĩ đến thôi là có thể sử dụng tấm thẻ triệu hồi ra con quỷ tương ứng.
Nhưng lúc này, Lâm Dữu lén lút mở cuốn sách tranh ra xem, thẻ nào cũng đều được bao phủ bởi một lớp màu xám nhạt, tuy khác với những khe nhét thẻ bị khóa còn lại, nhưng nó rõ ràng đang trong trạng thái không thể sử dụng được.
Cô đã chơi rất nhiều trò chơi, vừa nhìn đã nghi đó là thứ tương tự với vật làm lạnh đĩa CD, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể sử dụng năng lực này trong thời gian ngắn.
Vì vậy, vẫn nên để Duke, người đã có nền chiến đấu xung phong là thích hợp nhất.
“Cạch” một tiếng, anh ta mạnh dạn vặn tay nắm cửa.
Cánh cửa phòng mỹ thuật từ từ mở ra trước mặt bọn họ, bóng tối kéo dài mênh mông, chứng tỏ nơi này thực sự rất rộng. Mang theo cảm giác bất an, Duke vào cửa trước vươn tay mò mẫm trên tường, mất một lúc lâu mới tìm được công tắc.
Những băng ghế dài đặt ngổn ngang dưới bục, một số bức tranh trên giá vẽ có vài nét vẽ lung tung, một số bức trống không, những bảng vẽ bị ném sang một bên đã phủ đầy bụi.
Trên tủ của quầy trưng bày có những bức tượng bán thân bằng thạch cao với những biểu cảm khác nhau, khi Lâm Dữu đi ngang qua cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, Duke nhìn lướt qua, vừa thu hồi tầm mắt đã bị sốc đến nỗi cánh tay nổi da gà.
“Cái này, đầu của bức tượng thạch cao này,” Anh ta không chắc lắm, nói: “Không phải nó vừa nhìn về hướng đó sao?”
Chẳng lẽ nó tự di chuyển ——
Lâm Dữu lập tức đi tới, “Ở đâu? Để tôi xem!”
… Hiện tại Duke càng cảm thấy khả năng hình dung trước đây của mình rất chính xác.
Chẳng phải y chang như lúc cô đi siêu thị mua đồ sao, ánh mắt cô đánh giá từng cái một, không giống như đang nhìn một bức tượng thạch cao ma quái, mà giống như đang thử chọn ra một củ cải trắng tươi ngon và mọng nước nhất.
Cho dù bầu không khí có căng thẳng và đáng sợ đến đâu, cũng bị cô xáo trộn đến mức dở khóc dở cười, hơn nữa, Lâm Dữu đánh giá xung quanh, những cái đầu thạch cao hoàn toàn im lặng, trái tim treo lơ lửng của cô mới từ từ hạ xuống.
“Bên này không có phản ứng gì hết.” Lâm Dữu có chút chán nản quay đầu lại, “Có lẽ những thứ được đính trên tường kia.”
Tờ giấy cũng đã viết là “bức họa bán thân”.
Vấn đề ở chỗ ——
Cô nhìn tám chín bức họa chân dung đang nằm rải rác trên tường.
Là bức nào đây?
Ngoại trừ hai bức không biết tại sao lại bỏ trống thì tất cả chúng đều là tượng bán thân. Các bức họa có cả nam lẫn nữ, có người khoanh tay trước ngực, có người ngồi nghiêng một cách tự nhiên, trong lúc nhất thời đúng là không nhìn ra được cái nào là kỳ lạ nhất.
“Dù sao tất cả đều có mặt ở đây.” Hạ Tá đề nghị, “Chi bằng phân công nhau nhìn đi, tiết kiệm thời gian.”
Hành động tiếp theo được quyết định như vậy.
Lâm Dữu bước chậm đến xem hai bức tranh do cô phụ trách, đôi mắt cô đảo quanh bức chân dung của một người phụ nữ không biết tên và một bức họa trống khác, nhưng bất kể cô nhìn thế nào cũng không thể phát hiện ra một bông hoa nào trong bức họa.
Chúng được treo ngay ngắn ở đó, chưa nói đến điểm khác thường, nếu Lâm Dữu không phải biết rằng mình đang đứng ở một trong các địa điểm của “bảy câu chuyện bí ẩn” trong ngôi trường này, e là Lâm Dữu thực sự cho rằng đây là một phòng mỹ thuật thông thường.
“Không được rồi, ” Hai người còn lại cũng không phát hiện được gì, Duke bất đắc dĩ lắc đầu, “Không thấy gì cả.”
Anh ta hiển nhiên cũng nghi ngờ, “Không phải chứ, chẳng lẽ còn có phòng mỹ thuật nào khác sao?”
“Không biết.” Lâm Dữu nói.
“Hay là mở mấy cái tủ đó ra xem đi,” Cô nhìn xung quanh, “Có khi bên trong sẽ có —”
Giọng của cô đột ngột ngừng lại, Lâm Dữu có thể cảm nhận được, ánh mắt của hai người đối diện đều đang tập trung vào vai cô.
Cô đã hiểu tại sao giọng của mình lại ngừng lại rồi —— chính là vì cơn đau đột ngột ập đến từ đó.
Lâm Dữu chợt cúi đầu, khi nhìn thấy những ngón tay tái nhợt đang đâm vào da thịt mình, cô không chút do dự vung tay lên ——
Cô nặng nề mở bàn tay đó ra, cùng lúc đó, một thứ gì đó sắc nhọn cũng nhắm tới cánh tay đang vung lên của cô.
Cô vốn đang đưa lưng về phía bức họa trống không kia, đầu tiên là một cánh tay, sau đó là cả đầu, một người lao ra với tốc độ cực nhanh.
Chỉ vùng vẫy một chút, toàn bộ khung tranh đã rơi xuống đất. Người phụ nữ áo đỏ chui ra được nửa người, mái tóc dài xoã ra, hai cánh tay méo mó một cách bất thường giống như bị gãy, một tia sáng lạnh lẽo tỏa ra từ cái miệng cười toe toét của cô ta.
Lâm Dữu nhìn thấy rõ ràng, có hàng chục chiếc răng sắc nhọn chi chít xếp thành hàng, cô biết nếu vừa rồi bản thân chỉ cần sơ suất một phút hoặc một giây thôi thì bây giờ cô đã mất một miếng thịt lớn.
—— Ngay cả da và xương cũng có khả năng bị nuốt chửng.
Đùng, đùng, hai tiếng vang lớn.
Một lỗ đạn đen thui được để lại trên trần nhà, Lâm Dữu còn chưa kịp thu hồi tầm mắt nhìn khung tranh bất ngờ chuyển động. Duke liền không chút do dự rút súng, thở hổn hển, đột ngột xoay họng súng bắn ra phát thứ ba.
Anh ta thậm chí còn không nhắm chuẩn, vậy mà viên đạn đã xuyên chính xác qua ấn đường của người phụ nữ.
Chuyển động của người phụ nữ trong khung tranh dừng lại một lúc.
Tuy nhiên, chưa kịp đợi anh ta thở phào nhẹ nhõm, cô ta đã ngẩng đầu lên và nở một nụ cười quỷ dị với họ.
Vết đạn trên trán cô ta bị nóng đến cháy đen, nhưng chất lỏng chảy ra…. giống như sơn vậy.
Vết thương chí mạng không hề gây cản trở cô ta, không nghĩ ra được cách khác, Duke âm thầm mắng một tiếng, vội vàng nói: “Làm sao bây giờ?!”
Lâm Dữu che miệng vết thương trên vai, thở hổn hển.
Bây giờ còn làm gì được nữa ——
Chạy trước rồi nói!
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng đủ để nuôi dưỡng sự ăn ý giữa họ, không cần nói ra, ba người họ chỉ dựa vào ánh mắt đã đạt được nhận thức chung.
Tuy không tạo ra được sát thương gì lớn nhưng viên đạn găm sâu cũng đã khiến khung tranh bay ngược ra sau một đoạn ngắn.
Mặc dù chưa đến một mét, nhưng cũng đủ để Lâm Dữu trốn thoát. Cô là người cuối cùng lao ra khỏi cửa, còn không quên xoay người đóng cánh cửa sau lưng lại.
Dù không giúp được gì, nhưng ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian một chút.
Vừa chạy vào cánh cửa gần nhất liền nghe thấy tiếng bò ngoài cửa,
trước mắt là bóng tối, có thể loáng thoáng phân biệt được bóng dáng của những chiếc kệ cao thấp — xem ra cô đã đột nhập vào nhà kho nhỏ của ngôi trường này mà không hề hay biết.
Xuyên qua kệ để hàng, Lâm Dữu vừa định trốn ở phía sau thì chợt cảm thấy cổ tay bị siết chặt, bị ai đó kéo mạnh vào trong ——
“Suỵt,” Người đàn ông hạ giọng, “Là tôi.”
Dựa theo ánh sáng chiếu qua từ các khe hở trên thùng hàng, cô nhận ra khuôn mặt của Hạ Tá.
“Chuyện này khó giải quyết.”
Nghe tiếng bò bên ngoài càng lúc càng gần, anh lo lắng nói: “Con quái vật kia…. làm sao bây giờ?”
Lâm Dữu đột nhiên mỉm cười.
“Thời gian diễn xuất nên dừng tại đây thôi.” Cô nói.
Hạ Tá không hề nhúc nhích.
“Diễn gì cơ?” Anh hoài nghi hỏi.
Lâm Dữu chỉ nhìn đối phương và nhướng mày.
Cho tới bây giờ, e rằng chỉ có Duke và cô mới là người chơi thật sự.
“Tôi tìm thấy một trang giấy bị xé trong thư viện,” Cô chậm rãi nói, “Đây là những gì nó nói.”
“Từng có một đội khảo cổ đi sâu vào di tích La Mã cổ đại để điều tra một khả năng khác về xuất phát điểm của việc tôn thờ Thần Mặt Trời và Thần Hỏa đời sau. Đó được coi là một ngọn lửa sống biến hình khổng lồ, tên là…..”
Lâm Dữu đã thuật lại chính xác đoạn văn, cũng như cái tên xuất phát từ thần thoại Cthulhu mà cô không thể nhớ ra vào lúc đó.
“—’Cthugha’.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Hạ Tá biến mất sau khi nghe thấy cái tên đó.
Anh vẫn duy trì tư thế dựa vào bên cạnh, nhưng khí chất của anh đã hoàn toàn khác.
“Vậy nên,” Anh xùy một tiếng, “Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?”
“Là ——”
Lâm Dữu chậm rãi tiếp tục những lời vừa rồi, “Là kẻ thù không đội trời chung với Nyarlathotep.”
Cái gọi là “Thần thoại Cthulhu”, là một fan cuồng kinh dị, Lâm Dữu đương nhiên cũng biết không ít về nó —— dù sao thì ảnh hưởng của nó cũng quá rộng, rất nhiều phim kinh dị đều có bóng dáng của nó dù ít hay nhiều.
Thần thoại được cho là chứa đựng những điều cổ xưa và tà ác. Trong hệ thống này, “Nyar” là một trong ba tam trụ, tượng trưng cho sự nhạo báng và mâu thuẫn.
Hắn thích lừa dối và dụ dỗ con người bằng đủ cách ngụy trang, trên danh nghĩa, theo cách nói bình thường thì hắn tượng trưng cho sự tồn tại của ác ma.
“Trong trường học này có người muốn triệu hồi đối thủ một mất một còn của anh, vì vậy anh mới tới đây – tôi nói có đúng không?”
“Hạ Tá” hoàn toàn cởi bỏ mặt nạ.
Dưới ánh sáng lờ mờ, anh cười nghiền ngẫm không chút để ý.
“Đúng vậy, ” Anh lười biếng nói, “Vậy hiện tại cô nói ra cái này để làm gì?”
Lâm Du khẽ mỉm cười.
Phô bày đến đây, lúc này cô mới thực sự đạt được mục đích của mình.
Dù sao, nguyên nhân quan trọng nhất khiến vị tà thần trước mặt này nổi tiếng vẫn còn một cái nữa.
—— Thích gây rắc rối, rất thích gây rắc rối.
Tiếng bò của bức họa đang đến gần.
“Tôi vừa có một ý tưởng hay.”
Cô chỉ về hướng đó, cười hỏi: “Có muốn hợp tác một chút không?”