Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh - Miêu Bát Tiên Sinh - Chương 62: Thăm dò
“Hai mươi năm?”
Khương Nam Thư không hề kéo giãn khoảng cách giữa hai người mà lại giơ tay ôm chặt lấy Kỷ Phong Miên.
Anh nhận ra, Kỷ Phong Miên này dường như không có sức kháng cự với việc anh tiếp xúc gần gũi.
Khiến đối phương không thể suy nghĩ lí trí thì có thể dễ dàng hỏi được những điều anh muốn biết.
Người Kỷ Phong Miên cứng đờ lại, khi bộ não suy nghĩ y như những bánh răng rỉ sét đang chuyển động, như thể nghe thấy được tiếng “lạch cạch” vậy.
Hắn nói lỡ lời nhưng vẫn cứu được. Nói phét ấy mà, ai mà lại tin chuyện vô lý như hắn sống lại được chứ.
“Hai mươi năm? Anh còn chưa đủ hai mươi tuổi ấy”
Quả nhiên, Khương Nam Thư ghé sát tai hắn thì thầm hỏi một câu.
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai hắn như thể lướt vào tận con tim.
Đầu Kỷ Phong Miên như một nồi cháo nhưng vẫn nhớ phải tìm một cái cớ, một câu nói thốt ra khỏi miệng, “Từ lúc còn trong bụng mẹ anh đã thích em rồi.”
“…”
Hắn tỉnh táo lại, cảm nhận được người đang dựa vào hắn đã rời đi.
Khương Nam Thư lùi lại hai bước, trên mặt một lời khó nói hết, “Anh học đâu mấy lời sến súa này vậy hả?”
Anh dừng lại rồi nói tiếp, “Sau này đừng nói nữa, sến muốn chết, em đi đánh răng, tối nay đi ngủ sớm thôi.”
Kỷ Phong Miên như bị sét đánh, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu chưa tỉnh lại. Hắn chịu đả kích lớn, hắn lại bị Khương Nam Thư nói là sến sẩm.
Hắn như chiếc hồn đi tới ngã xuống giường, ngẫm nghĩ lại, câu nói này căn bản không phải nằm trong kiến thức của hắn. Chỉ là không biết tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.
Phải, chắc chắn là thằng nhãi kia đã học nên vào lúc này dù chưa hồi phục ý thức nhưng cũng phải hố hắn một cái.
Chút không khí mờ ám khó lắm mới có được với Khương Nam Thư lại bị quét sạch chỉ bằng một câu nói.
“Thật nổi da gà.”
Kỷ Phong Miên chịu đả kích, hối hận vì trước kia không làm khác, trái lại hoàn toàn quên đi điều kiên trì trước đây, hoặc có lẽ ngay từ đầu suy nghĩ của hắn đã không kiện định rồi.
Những lời như không thể ngủ cùng một giường đều là lừa gạt cả.
Khi Khương Nam Thư quay về phòng đèn đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn ngủ nơi đầu giường.
Kỷ Phong Miên đã nằm trên giường, hắn không nghịch điện thoại mà lại đang đọc sách.
“Anh có hứng thú với chuyên ngành của em từ lúc nào vậy?”
Kỷ Phong Miên hơi giật mình: “Chỉ…đọc qua thôi.”
Hắn cũng chẳng phải là đọc qua loa, mà đó là thói quen.
Sau khi Khương Nam Thư ra nước ngoài, nơi bọn họ từng sống chung để lại rất nhiều sách. Kỷ Phong Miên bèn có thói quen mỗi ngày đến thư phòng ngồi một lúc, đọc những cuốn sách anh để lại.
Một lần đọc là dài mấy năm, nó cũng biến thành thói quen. Lúc đó hắn không hiểu, rõ ràng Khương Nam Thư là luật sư, trong thư phòng lại toàn là sách lịch sử.
Hắn chỉ cho rằng đó là sở thích, đến bây giờ hắn mới biết.
Đó là ước mơ chưa thành hiện thực của Khương Nam Thư.
“Được rồi, đi ngủ thôi.”
Khương Nam Thư vốn muốn nói thêm đôi lời nhưng nhìn vào người trước mắt không biết tại sao lại trông rất đau thương.
Bỏ đi, mai rồi hỏi.
Nói không chừng, ngày mai khi tỉnh lại đã là Kỷ Phong Miên mà anh thân quen.
Một đêm qua đi, bình an vô sự.
Điều duy nhất khiến Khương Nam Thư thất vọng là người tỉnh lại vẫn là Kỷ Phong Miên kì lạ.
Anh có hơi nóng lòng nhưng cũng chẳng có cách gì, giờ chỉ có thể xác nhận xem chuyện này là sao. Nếu là nhân cách phân liệt thì nhân cách này hình thành như thế nào.
Điều Khương Nam Thư bận tâm nhất là nhân cách này có liên quan gì tới Kỷ Phong Miên trong tiểu thuyết.
Chung quy, anh nhạy cảm phát hiện ra dường như Kỷ Phong Miên không có sức đề kháng với trà xanh, đứng trước mấy lời trà xanh hắn liền từ bỏ suy nghĩ.
Điều này làm Khương Nam Thư có một liên tưởng không hay, nếu thật sự có quan hệ với Kỷ Phong Miên trong tiểu thuyết, vậy thì anh phải nghĩ cách đưa hắn đi khám bác sĩ tâm lý.
Anh thích Kỷ Phong Miên, là người lớn lên bên anh, cùng nhau trải qua thời cấp ba chứ không phải “nam chính công” trong cuốn tiểu thuyết.
Để kiểm chứng, Khương Nam Thư quyết định dẫn Kỷ Phong Miên đi một vài nơi, những nơi quan trọng trong kí ức của họ.
“Nam Thư, chúng ta đi ăn mì thịt bò đi, bây giờ chắc đã mở cửa rồi.”
“Ừm, được.”
Khương Nam Thư im lặng đi sau cách hắn nửa bước, xem xem Kỷ Phong Miên có tìm thấy quán mì nhỏ nằm sâu trong khu dân cư hay không.
Nếu là cốt truyện trong tiểu thuyết, nó chỉ viết là một tiệm nhỏ nhưng không biết chi tiết. Bởi vì Khương Nam Thư nhớ, trong tiểu thuyết quán mì chỉ được miêu tả bằng một câu thế này.
Kỷ Phong Miên yêu Khương Nam Thư rất nhiều năm, rõ ràng là con nhà giàu có nhưng lại bằng lòng bỏ ra không ít thời gian để học nấu món mì thịt bò mà anh thích.
Kỷ Phong Miên không thấy có gì khác thường, hắn rất quen với Khương Nam Thư như vậy, luôn giữ một khoảng cách nhất định, khi ở bên ngoài người khác đều không nhìn ra được quan hệ giữa họ.
Đến tiệm mì, hai người tìm một cái bàn trống và ngồi xuống, “Bà chủ, cho hai bát mì, cay vừa cho hành không cho rau thơm.”
Ánh mắt Khương Nam Thư khẽ lay động, trái tim buông lỏng đi một chút. Hắn tìm được tiệm mì này, cũng nhớ khẩu vị hai người thường ăn, quan trọng hơn là một chi tiết khác…
Tóm lại, anh gần như có thể khẳng định rằng Kỷ Phong Miên này không có quá nhiều quan hệ với người trong tiểu thuyết.
Hương vị quen thuộc kích thích khoang mũi Kỷ Phong Miên, chớp mắt đánh thức vị giác. Tuy hắn biết được công thức bí truyền, nhưng có một số thứ phải ăn ở một nơi cố định, ăn cùng người nào đó mới có thể có được mùi vị như trong kí ức.
Giống như lúc này.
Khương Nam Thư nhìn Kỷ Phong Miên ăn như hổ đói ăn hết bát mì, “Anh vẫn thích ăn mì ở đây vậy à?”
Kỷ Phong Miên gật đầu: “Ừ, hay là thêm bát nữa, cũng lâu rồi em chưa ăn, nhớ lắm phải không?”
“Thực ra, em không phải rất thích ăn.”
Hắn hơi ngớ người, “Hả? Nhưng lúc tiểu học ngày nào em cũng nói muốn ăn…mà”
Khương Nam Thư nhìn hắn, “Bởi vì có người thích ăn.”
Một câu nói đơn giản nhưng Kỷ Phong Miên có thể hiểu được ý của anh.
Người thích ăn mì của quán này là hắn, nhưng ông nội hắn quản chặt, không thích hắn ăn sáng bên ngoài.
Nhưng ông nội Kỷ rất chiều Khương Nam Thư, bởi vì anh quá ngoan. Phàm là yêu cầu của Khương Nam Thư ông nội Kỷ đều rất ít từ chối.
Thế là, Khương Nam Thư vì hắn nên mới tới đây ăn sáng mỗi ngày.
Càng nhiều chi tiết xuất hiện.
Trước đây khi Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư sống chung thì quán mì này đã không bán nữa, bà chủ nghỉ hưu. Hắn tốn nhiều thời gian tìm được bà chủ, lại bỏ không ít công sức và tiền bạc để bà chủ bán công thức gia truyền.
Hắn hứng khởi nấu cho Khương Nam Thư ăn, lòng đầy thích thú và mong đợi. Sau đó phản ứng của Khương Nam Thư cũng giống như hắn tưởng tượng, anh nhanh chóng ăn hết rồi nói.
“Em rất thích.”
Hóa ra, điều Khương Nam Thư nói lúc đó không phải là bát mì mà là kí niệm giữa họ, hoặc là….
Khương Nam Thư…từng thích hắn.
Mà hắn lại không hề nhận ra, không hay biết tâm ý thật sự mà anh giấu sau vẻ ngoài lạnh nhạt.
Một giọt nước mắt rơi vào bát nước dùng còn hơi nóng.
“Ấy chàng trai, sao cậu lại khóc?” Bà chủ dọn bàn đi qua thấy lạ hỏi.
Kỷ Phong Miên cúi đầu nói: “Hơi cay.”
Giọng hắn khàn khàn, gần như không nghe rõ hắn nói gì.
Bà chủ cười, tiếng cười vang vọng, “Chàng trai này không được rồi, phải luyện thêm vào, mới có có chút ớt thôi đấy.”
Ánh mắt Khương Nam Thư khẽ động nhưng không nói gì.
Anh lặng lẽ nhìn Kỷ Phong Miên, càng thêm phủ định phỏng đoán của mình.
Nếu không phải vậy thì cứ hỏi thẳng luôn.
“Kỷ Phong Miên…”
Anh đang định hỏi thì lại nghe thấy tiếng gọi.
“Khương học thần!”
Khương Nam Thư quay lại nhìn thấy lớp phó thể dục hồi cấp ba chạy tới, mặt mày phấn khởi.
“Ôi! Trùng hợp thế!”
Lớp phó thể dục lao tới ngồi xuống bây giờ mới nhìn thấy người ngồi bên cạnh, “pc, quả nhiên, nhìn thấy Khương Nam Thư là cậu cũng có mặt.”
Kỷ Phong Miên ngẩng đầu lên đã quay lại bình thường, trừ việc khóe mắt hơi đỏ thì không có gì khác thường.
Lớp phó thể dục là một người tùy tiện, cậu ta cười nói: “Vừa hay, tối nay lớp chúng ta họp mặt, đi cùng không?”
Thực ra họp lớp thì bọn họ đương nhiên có báo cho Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên. Chỉ là lúc ấy không liên lạc được với Khương Nam Thư, còn Kỷ Phong Miên lại đang ở An Bình, thế là bèn cho rằng hai người họ không tới.
“Nhiều người nghe nói hai cậu không tới đều thất vọng lắm, dù sao hai cậu cũng là nhân vật nổi tiếng, nếu mà không tới thì buổi tụ họp sao mà trọn vẹn được.”
Khương Nam Thư không đồng ý ngay mà hỏi lại: “Tập trung ở đâu?”
Lớp phó nói: “Vẫn là nhà hàng riêng nhà An Khả Hạ.”
Kỷ Phong Miên không nói gì, hắn đã qua cái tuổi để ý tới chuyện họp mặt lớp rồi, tất cả đều xem ý của Khương Nam Thư.
Hắn cảm thấy Khương Nam Thư sẽ không muốn đi. Dù sao anh cũng giỏi ứng phó những trường hợp này, cũng không thích…
“Được.”
Kỷ Phong Miên sững sờ: “Hả?”
“Sao thế?” Khương Nam Thư nhìn sang, vẻ mặt hơi khó hiểu, “Anh không muốn đi? Vậy em tự…”
“Sao có thể được! Đương nhiên anh muốn đi với em.” Kỷ Phong Miên không kịp nghĩ nhiều, nhanh miệng phủ nhận.
Không nói tới chuyện khác, chỉ cần liên quan tới nhà hàng riêng nhà An Khả Hạ là hắn cũng chắc chắn sẽ đi rồi.
Hắn tuyệt đối sẽ không để An Khả Hạ nói thêm một lời nào trước mặt Khương Nam Thư. Trước kia giữa hắn và Khương Nam Thư tồn tại nhiều vấn đề như thế không thiếu công những lời nói bóng nói gió của An Khả Hạ.
Kỷ Phong Miên không nghĩ rằng sau khi hắn sống lại thì tính cách của người đó sẽ thay đổi.
Mục đích của An Khả Hạ và mẹ cậu ta rất rõ ràng, chính là tiền. Sau khi biết thực tế trên tay bố hắn khống nắm giữ bao nhiêu cổ phần thì liền chuyển mục tiêu sang hắn.
Chen chân vào giữa hắn và Khương Nam Thư cũng là bởi vì tiền.
Khiến người ta ghê tởm.
________