Pháo Hôi Nữ Phụ Nàng Chỉ Muốn Cá Mặn Hút Mèo - Tỉnh Dã Tư - Chương 22 - Chương 22
Khúc Kỳ do dự. Nếu như kể hết sự tình về đại ma đầu cho mèo con, nàng băn khoăn biết đâi vô tình kéo Thịnh Tây Chúc cuốn vào mạch truyện này.
Trong nguyên thư, phản diện ở trung kỳ mới xuất hiện, lúc đó nàng ta lặng lẽ âm mưu ngụy trang thành đệ tử Vấn Kiếm tông.
Rốt cục lúc bị nữ chủ vạch trần thân phận, số lượng người thương vong nhiều đến thảm hại, trên trăm hài cốt tên đệ tử biến mất tăm hơi, còn có hai tên trưởng lão tu vi bị phế sạch, đảo Bồng Lai cứ như vậy bị luân hãm, căn bản quá bất lực chống lại.
Cuối cùng vẫn là để nữ chính lên sàn diễn, nàng cùng mấy đối tượng công lược liên thủ chiến đấu, lấy số lượng mới có thể áp đảo đại ma đầu Thịnh Tây Chúc đuổi ra khỏi Bồng Lai đảo, tránh khỏi kết cục nước mất nhà tan.
Đến Khúc Kỳ lúc đọc sách không nhịn được chửi bậy, nữ chính bày diễn khả năng kết bè cánh chính trị, tập hợp một đoàn, nhưng đâu chiếm được Thịnh Tây Chúc tiện nghi, chỉ đủ khả năng đả thương nàng mà thôi.
Chốt lại một câu, Đại ma vương này, thực lực nàng ta cực kỳ biến thái.
Bản thân nàng cùng con mèo nhỏ ở trước mặt, không cần đoán, trình độ này là món tráng miệng sau một bữa ăn thịnh soạn mà thôi.
Khúc Kỳ xoắn xuýt một lát, nói: “Thôi ta không nói đâu.”
Nàng không muốn mèo đen của nàng lún sâu vào vũng bùn, sau này Thịnh Tây Chúc khả năng bị bắt đi thật, nàng bắt buộc tìm cách phải đuổi mèo nhỏ đi trước.
Thịnh Tây Chúc rũ xuống mắt, ánh mắt khó lường.
Nàng lại nghe thấy Khúc Kỳ nói:
“Ta chỉ nói cho mình ngươi, nhớ đừng nói cho người khác.”
Nữ nhân nhìn chung quanh một lần, xác định không ai chú ý, cúi người sát gần tai Thịnh Tây Chúc, thủ thỉ:
“Người kia muốn hại ta, là bởi vì… Bởi vì nàng thèm muốn thân thể của ta.” Đương nhiên, cái loại “thèm” đúng nghĩa trên mặt chữ đó.
Thịnh Tây Chúc: “?”
Nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn Khúc Kỳ, ánh mắt lãnh đạm lộ ra một tia hiếm thấy mê mang.
Một lát sau, Thịnh Tây Chúc ngỡ ngàng thông suốt, hai má ửng rõ một vệt đỏ bừng, ánh mắt nhìn mặt Khúc Kỳ, rồi liếc từ trên xuống dưới. Đúng lúc trong đầu nảy ra hình ảnh, nữ nhân này lúc ban đêm, cơ thể đường cong tinh tế ôm chặt lấy bản thân, đến mức nàng nghe thấy rõ nhịp tim đều đặn, hô hấp nóng rực của người kia phả bên tai….
Khúc Kỳ nhìn ánh mắt nàng, bỗng nhiên xấu hổ đỏ mặt vội vàng giải thích rõ nói: “Không đúng không đúng, ta nói không phải cái loại “ăn” kia! Mà đúng nghĩa là “ăn”, nuốt hết vào bụng ấy.”
Lỗi tại nàng không giải thích kĩ, đến cả Boss cũng nghĩ lệch, đây là con mèo nhỏ có thể nghe sao?
Thịnh Tây Chúc yết hầu lăn lốc, vội vàng quay mắt đi.
Bầu không khí tự dưng kỳ quái, Khúc Kỳ đỏ mặt vò đầu, chủ động đổi chủ đề:
“Ha ha ha, người đạo trưởng này giảng được còn rất hảo, chỉ là có chút nghe không hiểu.”
Tùng Đình trai phần lớn đều là đệ tử nội môn Trúc Cơ trước trung kỳ, thời điểm này chính đặt nền móng cho bọn họ.
Trên đài, tu sĩ chính chậm rãi mà đàm đạo, dạy bảo mọi người như thế nào khống chế linh lực, sáng tạo pháp quyết.
Nàng nghe lời tu sĩ thử sức xem, rót linh khí vào lòng bàn tay, rồi dùng thần thức đi thay đổi hình dạng nó. Một khối chất lỏng màu xanh nhạt ngưng tụ trong bàn tay, một lúc biến thành khối đỏ tươi như lá phong, một hồi lại kết thành chú chim đang muốn bay đi.
Chỉ cần bản thân tưởng tượng, nàng rất nhanh kết hợp Ngũ Hành, nhào nặn linh khí hình dạng tùy ý.
Khúc Kỳ ngừng thở: Đây chẳng phải được thỏa sức sáng tạo sao?
Nàng bây giờ Kim Đan trung kỳ, thần thức xa so với đệ tử rõ ràng. Những người khác còn đang bận bịu thử sáng tạo vật thể, thì Khúc Kỳ học sinh giỏi đã biến đủ màu sắc. Đáy mắt phản chiếu ra linh khí luân chuyển lưu động, nàng nhếch mép lên, nụ cười rạng rỡ sinh động.
Nàng biến ra một đóa hoa đỏ rực lộng lẫy, tặng cho Thịnh Tây Chúc:
“Nè, hoa này chỉ dành tặng cho mỹ nhân.”
Thịnh Tây Chúc đưa tay nhận lấy nhánh hoa. Khi ngón tay nàng đụng nhẹ nhành hoa, trong một nháy mắt thôi, từng mảnh từng mảnh cánh hoa cực nhanh khô héo héo tàn, cuối cùng rơi xuống tứ tán bùn đất, lặng lẽ bốc hơi trong không khí.
Khúc Kỳ trợn tròn mắt. Ngài đây là bách thảo khô thành tinh?!
Thịnh Tây Chúc: “Ngươi linh khí không đủ, làm được đồ vật mà không có hình vô thần.”
Nàng xòe bàn tay ra, huyễn ra một con bướm nhỏ. Cánh hồ điệp trong suốt, nhẹ nhàng rơi vào trên chóp mũi Khúc Kỳ.
Khúc Kỳ: “Oa!”
Thật đáng yêu! Tập trung nhìn bướm nhỏ đậu chóp mũi, Khúc Kỳ bất tri bất giác như chọi mắt. Bỗng nhiên, bướm vàng vỗ cánh để lại bột phấn như gió táp mưa rào đột kích phía nàng.
“!” Khúc Kỳ cảm giác hai mắt điên cuồng ngứa lên.
Nàng lập tức che mắt: “Ngươi lại chơi đánh lén!”
Thịnh Tây Chúc nhàn nhạt nói:
“Ta chỉ là dạy ngươi lợi dụng linh khí để tạo vật như thế nào, phòng ngự địch nhân.”
Hồ điệp bay trở về lòng bàn tay tái nhợt, chớp nhoáng vỡ vụn thành bụi bặm, mảnh quang lấp lóe.
Khúc Kỳ bắt lại bàn tay, đuôi mắt hồ ly đẫm lệ bị dụi đến đỏ hồng, bộ dáng mít ướt nước mắt lã chã.
Nàng đỏ mắt trừng Thịnh Tây Chúc, nhìn qua chẳng có chút uy hiếp hay công kích, ngược lại càng thêm câu người. “Ta biết ngay ngươi cố ý khi dễ ta.”
Một lát, ánh mắt Thịnh Tây Chúc nhìn đuôi mắt nàng rồi dời đi, nói:
“Do ngươi không phòng bị chút nào.”
Yếu như vậy, về sau nhất định bị khi dễ.
Khúc Kỳ trừng mắt, song mắt ngứa không chịu được bất lực đấu võ mồm, chỉ có thể nghiêng người đưa lưng về phía nàng:
“Ta tuyên bố chiến tranh lạnh với ngươi một canh giờ.”
Tên khốn mèo này, nàng không thèm cưng chiều, người nào thích sủng thì sủng, ai mua ta bán.
Nữ hài nghiêng người tỏ vẻ giận dỗi, chôn mặt trong khuỷu tay, tựa hồ thật không muốn để ý đến người kia.
Thịnh Tây Chúc: “…”
Nàng suy nghĩ một lát, bàn tay mở ra, biến ra mấy quyển công pháp tu luyện, đặt tới trên bàn Khúc Kỳ.
Khúc Kỳ lặng lẽ quay đầu liếc qua: “?”
Thịnh Tây Chúc kiên nhẫn nói: “Siêng năng tu luyện, những công pháp này đối ngươi hữu ích..”
Khúc Kỳ: “…” Đã nói rồi ta không có khả năng tu luyện!
Thịnh Tây Chúc thấy Khúc Kỳ không có phản ứng, rơi vào trầm tư: Nàng ấy không thích? Bản thân lúc niên thiếu thích nhất những tu luyện bí tịch này, mỗi lần lấy được cưng như lấy được chí bảo.
Không nghe thêm được động tĩnh gì, Khúc Kỳ cực nhanh liếc nàng, thấy Thịnh Tây Chúc vẫn trầm mặc, quay đầu buồn bực nâng má: Chẳng phải tốt hơn nếu nàng ta tiếp tục sao! Khuôn mặt xinh đẹp dáng người chuẩn nét như thế kia mà!
Bầu không khí giằng co mãi, bỗng nhiên tu sĩ trên đài nói: “Chư vị tiến độ như thế nào? Để cho ta tới kiểm tra một phen.”
Dứt lời, hắn đảo mắt một vòng, gần như tất cả mọi người chăm chỉ nghe giảng bài, chỉ có Khúc Kỳ bên cửa sổ kia đang ngồi ngả ngớn, sắc mặt cực kém, trong miệng cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Tu sĩ bất giác nhíu mày: Đối tượng Khúc Kỳ này, mặc dù thiên phú không cao, tốt xấu ngày xưa coi như chăm chỉ học tập, hôm nay sao cứ thất thần cả buổi?
Tu sĩ cao giọng quát nói: “Khúc Kỳ, ngươi đứng dậy biểu diễn chút đi.”
Dưới đài chúng đệ tử nghe vậy, lập tức quay đầu sang.
“Vu hồ, có trò hay để nhìn!”
“Nàng ta không phải Luyện Khí kỳ sao? Căn bản sao khống chế được linh khí a?”
“Có sao nói vậy, đạo trưởng cố tình gọi bao cỏ kia, chính là đang cổ vũ chúng ta.”
Trong đệ tử nội môn, không hẹn mà gặp bọn họ đều nghĩ coi như cảnh giới bản thân kém đi chăng nữa, cuối cùng vẫn có Khúc Kỳ đến hạng chót.
Đám người nghị luận ầm ĩ, kém chút biểu hiện “Cười trên nỗi đau của người khác” viết lên mặt.
Mà đến đệ tử Minh Nguyệt sơn trang, Kết Hải lâu chứng kiến mười phần không hiểu, sôi nổi hỏi thăm người khác, biết được nguyên do sau cũng tranh thủ cười trộm.
Trong mắt bọn hắn, loại cảnh giới này thấp, nhất sự vô thành đồng môn, chỉ xứng cả đời làm trò hề thôi!
Nghe tiếng cười khinh miệt xung quanh, Thịnh Tây Chúc hơi hơi ghé mắt, trông thấy Khúc Kỳ chậm rãi đứng lên, dáng người thẳng như trúc.
Tu sĩ đi tới bên người nàng, trầm giọng nói: “Ngươi nghe giảng thì thất thần, chắc hẳn đối khống chế linh lực đã rất nhuần nhuyễn. Không bằng biểu thị cho mọi người một chút thành quả của ngươi.”
Có người gọi: “Tiên sinh, đừng gây khó dễ nàng, nàng vận ra linh lực cũng không tệ đâu!”
Phía dưới tràng tiếng cười, trong học đường tràn ngập không khí khoái hoạt.
Bỗng nhiên, một giọng nữ êm ái chấm dứt cười ha ha đám người kia:
“Các vị không nên nói nữa, để Khúc sư tỷ an tâm thi pháp.”
Bốn phía nghe vậy, đều an tĩnh lại. Nguyễn Đường ngồi một bên, song quyền yên lặng nắm chặt, thấy Tô Phù Vãn lên tiếng ngăn lại, lập tức nhẹ nhàng thở ra, phụ họa nói:
“Tô sư muội nói đúng, các ngươi trước chớ quấy rầy.”
Hạ Chi Dao cũng đi theo đồng ý: “Chư vị an tâm chớ vội.”
Nữ chủ chỉ cần một nói, đám người lập tức nháo nhào:
“Tô sư muội thật sự lương thiên, đối với nữ nhân lòng dạ rắn rết còn như thế quan tâm.”
“Thôi nghe Tô sư muội, nhìn nàng ta biểu diễn trò mèo gì.”
Đám người dời ánh mắt về phía Khúc Kỳ. Quý cũng khẩn trương nuốt nước miếng một cái, nhẹ giọng hò hét: “Tiểu sư tỷ cố lên!”
Thấy Khúc Kỳ đứng không nhúc nhích, Tô Phù Vãn làm như hiểu lòng người khác: “Khúc sư tỷ, nếu tỷ không muốn làm cũng không sao…”
Nàng vừa dứt lời, lòng bàn tay Khúc Kỳ nảy ra một khối sáng chói, lan tỏa khắp giảng đường.
Những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu liên tiếp bung nở, rực rỡ bắt mắt. Khung cảnh ánh sáng chiếu lên mặt nữ nhân, ánh lên đôi mắt long lanh, trong trẻo tươi sáng kia.
Thịnh Tây Chúc ngạc nhiên nhìn Khúc Kỳ. Hình ảnh hoa mỹ này để lại dấu ấn sâu đậm, đám người kia sững sờ ngắm nhìn, lúc lấy lại tinh thần, nhận ra mặt mình đỏ au.
Cái khói lửa rực rỡ kia so với khối bọn hắn làm ra chỉ có sinh động hơn chứ không có kém.
Tô Phù Vãn lại càng xấu hổ, mất công nàng cho rằng Khúc Kỳ đâu có biết làm, còn cố tình thay mặt nàng ta nói chuyện, nàng không nghĩ rằng nữ phụ tép riu này lại làm dễ dàng. Nàng hậm hực im lặng nhìn.
Khúc Kỳ thu hồi khói lửa, nhìn về phía tu sĩ, hỏi: “Đẹp không?”
Tu sĩ lấy lại tinh thần, mắt lộ ra khen ngợi: “Rất đẹp, vô cùng đặc sắc.”
Phong cách hắn trước đến giờ yêu cầu khắt khe, rất ít tán dương học sinh, nếu đã khen thì Khúc Kỳ quả thật không tệ.
Khúc Kỳ mỉm cười: “Quá khen, linh lực ta thấp, chỉ làm được đồ vật hữu hình vô thần thôi.”
Thịnh Tây Chúc: “…” Cô nương này thế lại mang thù, bộ dáng xem ra thật tức giận.
Tu sĩ: “Tiểu hữu khiêm tốn, với tuổi của ngươi, đã hoàn thành hết sức xuất sắc. Chỉ là vì sao ngươi lựa chọn hóa linh lực thành pháo hoa? Có gì ngụ ý sao?”
“Muốn biểu đạt nguyện ý tốt đẹp.”
Khúc Kỳ bảo trì nụ cười, “Chúc phúc các sư huynh sư tỷ của ta ở đây.”
Tu sĩ suy nghĩ: “Tiền đồ xán lạn quang minh?”
Khúc Kỳ: “Không. Chỉ lóe rồi vụt tắt!”
Đám người: “…” Cám ơn, có bị nội hàm đến. Dưới đài không khí lặng như tờ, đâu ai còn dám nói nữa.
Tu sĩ gượng cười: “Ha ha ha! Tiểu hữu này thật hài hước a.”
Khúc Kỳ ngồi xuống, nhìn thẳng tắp về phía trước. Nàng thấy được, Thịnh Tây Chúc chăm chú nhìn bản thân rất lâu, tựa hồ muốn nói gì. Một lát sau, tảo khóa kết thúc. Đám người thu dọn đồ đạc, lần lượt đi ra ngoài.
Khúc Kỳ đứng lên, bỗng nhiên bàn tay bị nhẹ nhàng nắm lấy. Nàng quay đầu, nhìn thẳng ánh mắt trong suốt kia.
Thịnh Tây Chúc thấp giọng hỏi: “Còn giận ta sao?”
Khúc Kỳ ngắm dung mạo mỹ lệ kia, nỗi tức giận không hiểu sao bay đi hết.
Nàng cáu giận không hoàn toàn tại mèo đen, do đám đồng môn kia bỏ đá xuống giếng khiến người chán ghét.
Bản thân vốn đang bực bội, đám người kia được đà tung hứng trêu chọc nàng, quả thực là châm ngòi không có sai.
Khúc Kỳ nghiêng đầu, không nói lời nào.
Thịnh Tây Chúc cúi đầu xuống, bỗng một đóa hoa trắng như tuyết xuất hiện giữa lòng bàn tay. Nàng nâng tay Khúc Kỳ, bắt chước dáng vẻ đối phương bỏ đóa hoa vào lòng bàn tay nàng, động tác vụng về nhưng cực kỳ nghiêm túc nói:
“Không cần nóng giận, tặng cho ngươi.”
Khúc Kỳ nhìn một chút hoa xinh đẹp kia, rồi đưa mắt nhìn về mỹ nhân kiều diễm, bỗng nhiên tâm tư mềm mại đi.
Chết tiệt, nàng một người trưởng thành lại đi so đo với con mèo nhỏ, tốt xấu nữa cũng chính là thú cưng của mình.
Nàng há to miệng, mở lời định trả lời thì giọng nói Quý Lĩnh bỗng nhiên vang lên: “Tiểu sư tỷ.”