Pháo Hôi Ngọt Quá Phải Làm Sao? - Đại Mộng Đương Giác - Chương 7
Lư Thiến thoạt nhìn cũng rất mệt, đôi khi đang nói chuyện cùng Đường Miên Miên cũng có thể ngủ gật, dù sau khi đi chơi cùng Lê Tông về cũng không hề khoe với Đường Miên Miên nữa.
Đường Miên Miên lo lắng, năn nỉ ỉ ôi, uy hiếp nhiều lần cũng không hỏi ra được cái gì, ngược lại chọc cho Lư Thiến có chút tức giận, nên cô không khỏi có chút nhụt chí.
Buổi chiều, lúc Đường Miên Miên đi đưa bài thi, nghe được ở cửa cầu thang có người nói chuyện:
“Dáng vẻ mặt mũi nhìn thế kia còn dám ở bên Lê Tông, cũng không thèm soi gương xem lại mặt mình đi.”
“Cậu tức giận thì có ích gì, Lê Tông lại thích cô ta?”
Âm thanh vang lên hừ một tiếng: “Thích cái rắm, còn không phải là tùy tiện chơi một chút thôi sao.”
Nói xong, cô ta phun ra một hơi, Đường Miên Miên nhìn đến, khói thuốc từ chỗ ngoặt bay tới, hai ngón tay đang cầm vở nhẹ nhàng cuộn lại, sau đó bắn ra, khói bụi dừng ở trên sàn nhà.
Đường Miên Miên quan sát kĩ, nhìn rõ được hai bàn tay đều sơn móng đỏ chót kia, cô có chút ấn tượng.
Hóa là đàn chị không dễ chọc lúc trước, cô bừng tỉnh đại ngộ.
Đàn chị hút một hơi thuốc, nói: “Tôi tức giận, tức cái gì. Nhìn cái dáng vẻ kia của nó nhiều lắm là kiên trì được một tháng, cậu xem mọi người chung quanh đều thấy nó thế nào, không cần tôi ra tay, nó sẽ tự thấy khó mà lui ra ngoài thôi.”
Nói xong, cô ta cười hừ một tiếng: “Tuy rằng tôi cũng thích Lê Tông, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận hắn là một tên cặn bã….. Không nhiều người có thể chịu đựng được hắn. Cái đàn chị mới chết kia, vừa thổ lộ với hắn xong, qua lại được hơn một tháng đã chết rồi, nhưng hắn có rơi một giọt nước mắt nào sao?”
Người nọ kinh hô: “Vậy cậu còn thích hắn?”
Đàn chị phủi phủi bụi: “Cậu thì biết cái gì, nếu thu phục được loại nam nhân này vào trong tay mới xem như có cảm giác thành tựu.”
Âm thanh hai người càng ngày càng xa, Đường Miên Miên dựa vào tường thở ra một hơi, cô loáng thoáng hiểu được điểm không thích hợp của Lư Thiến mấy ngày nay là từ đâu.
Cả bên ngoài và bên trong đều áp lực làm Lư Thiến trở nên trầm mặc ít lời, nhưng Đường Miên Miên cũng không nghĩ ra được phương pháp gì.
Khuyên ngăn sao? Xem dáng vẻ kia của Lư Thiến, có khả năng cũng nghe không lọt lời cô nói. Mặc kệ cũng không được, nhìn Lư Thiến tiều tụy từng ngày, cô không yên tâm.
Cô cúi đầu suy nghĩ một hồi, nên không chú ý tới trước mặt bỗng xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng. Đường Miên Miên ngẩn ra, cô ngẩng đầu, phát hiện Kỳ Phong đang cúi đầu nhìn mình, cô theo bản năng mà lùi lại dính sát vào tường.
Kỳ Phong nói: “Ở chỗ này làm gì?”
Đường Miên Miên run run giơ tay: “Tôi…. Lấy bài thi.”
Kỳ Phong gật đầu một cái, xoay người cùng cô bước đi, đột nhiên hỏi:
“Cậu sợ tôi?”
Đường Miên Miên theo bản năng gật đầu, thầm cảm thấy không đúng lại nhịn xuống.
“Không có. Tôi không sợ cậu.”
Cô vừa nói lại cường điệu nâng cằm lên, để lộ cái cổ thon gầy trắng nõn khiến tầm mắt Kỳ Phong run rẩy.
Hắn rũ xuống lông mi, khóe miệng như có như không mà nhếch lên: “Đã nhìn ra.”
Đường Miên Miên nghe ra giọng nói trêu chọc của hắn, giật giật quai hàm. Cô ngẩng đầu nhìn Kỳ Phong, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên thăm dò hỏi:
“Cậu cảm thấy vụ giết nữ sinh gần nhất kia…. thấy thế nào?”
Kỳ Phong chậm bước, hắn xoay người, tầm mắt hơi rũ, dừng ở trên người cô.
“Vụ án giết người kia?” Hắn quay đầu: “Tôi không liên quan.”
Đường Miên Miên chạy nhanh theo sau: “Ý tôi là nó tùy thời điểm có khả năng sẽ xảy ra ở ngay bên người chúng ta, ngày mai chết có khả năng là tôi…. Cũng có khả năng là cậu.”
Tay Kỳ Phong đút túi, vẻ mặt thoạt nhìn có điểm rét lạnh, hắn nói: “Sẽ không.”
Đường Miên Miên không biết câu “Sẽ không” này của hắn là trả lời cái gì, nhưng điều cô thực sự muốn hỏi không phải cái này.
“Tôi muốn hỏi cậu thật sự…… Có ma cà rồng sao?”
Kỳ Phong dừng lại một chút, môi mỏng khẽ nhấc: “Có.”
Đường Miên Miên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn. Kỳ Phong không quay đầu, hàng mi dài ở bên mặt lưu lại một chút bóng ma. Âm thanh không chút để ý: “Chuyện này cùng cậu cũng không liên quan, đừng hỏi.”
Đường Miên Miên nghẹn, cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Cậu cảm thấy Lê Tông……”
Kỳ Phong đột nhiên quay đầu lại, bàn tay to đột nhiên nhấc cổ áo phía sau cô, khoảng cách hai người kéo gần, hô hấp có thể nghe rõ, giọng hắn âm trầm, như là từ địa ngục truyền đến:
“Cậu đang hỏi tôi một vấn đề khác…..” Tầm mắt hắn rũ xuống: “Tôi thích ăn đồ ngọt.”
Nói xong, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, sau đó chậm rãi xoay người vào phòng học.
Đường Miên Miên chớp mắt, cô vỗ vỗ khuôn mặt, lại sờ đầu mình xác nhận xem bản thân thật sự còn sống hay không. Sau đó đập một cái lên ngực, máu ở toàn thân kích động, cô lúc này mới cảm nhận được chính mình còn tồn tại.
Trong đầu vẫn vù vù một mảnh, cô lảo đảo lắc lư trở lại chỗ ngồi, chỉ cảm thấy máu trong thân thể đều như bị người ta rút sạch, lúc này chỉ còn lại chiếc vỏ rỗng không đứng dậy nổi chỉ có thể mềm oặt mà dán trên mặt đất. Cô ngồi trên ghế quơ quơ, vỗ một tiếng lên mặt bàn.
Cuối tuần, Lê Tông mời Đường Miên Miên cùng Lư Thiến đi ăn cơm. Đường Miên Miên có chút ăn không tiêu, cô nhìn khóe miệng Lê Tông cười như có như không, ăn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Lê Tông đột nhiên hỏi: “Nguyễn Doanh, em có người yêu thích rồi sao?”
Đường Miên Miên sửng sốt một chút, cô theo bản năng liếc qua, trong đầu hiện lên một bóng hình, lại mông lung mơ hồ đến chính mình cũng không rõ.
Lư Thiến cúi đầu ăn cơm, lượng cơm rất lớn, cái miệng nhỏ nhai nhai, thấy vậy ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Đường Miên Miên: “Làm sao vậy, không muốn nói thì đừng nói.”
Đường Miên Miên lắc lắc đầu, cô biết nếu dựa theo cốt truyện, lúc này cô hẳn là nên đáp “Trình Lực”, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại giống như bị chặn ở khớp hàm, khiến cô như thế nào cũng không mở miệng nổi.
Lê Tông hiểu rõ mà cười: “Anh biết, là Trình Lực cùng lớp các em đúng không, anh nghe nói em thích hắn đã lâu.”
Đường Miên Miên suy nghĩ một chút, bèn gật đầu một cái.
Lê Tông khóe miệng hơi nhếch, đáy mắt giống như có một tia cảm xúc hiện lên. Tay hắn cọ xát ly vào vách tường, nhẹ giọng nói: “Là như vậy sao…….”
“Thật đáng tiếc, anh thấy trong lớp các em còn có một người thích em, sao em không suy xét một chút?”
Đường Miên Miên sửng sốt.
Lư Thiến buông đũa, trên mặt miễn cưỡng có điểm kinh ngạc: “Thích Nguyễn Doanh, ai? Em như thế nào lại không biết?”
Lê Tông rất có thâm ý mà cười: “Cái này không bằng để em ấy tự nghĩ xem.”
Đường Miên Miên cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Không có.”
Lê Tông cười, uống một ngụm nước.
Tình yêu, đối với Đường Miên Miên mà nói, giống như việc để tu thành tiên là như nhau, rất xa xôi. Từ thời điểm cô bắt đầu có ý thức, luôn phải trốn đông trốn tây để sinh tồn, đừng nói là tình yêu, đến ngay cả tình thân hay tình hữu nghị cô cũng đều không có.
Huống chi trong mắt các loài yêu quái khác, cô chỉ được xem như một món điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, không có xấu đẹp hoặc là giới tính để phân biệt, bởi vậy quãng thời gian cô trưởng thành phải trải qua vốn không hoàn chỉnh.
Tới thế giới này một chuyến, có một thân phận mới, tìm được những người bạn thân tình, nhưng mà đối với tình yêu, vẫn giống như là cách một tầng da, cô vĩnh viễn cũng đoán không ra.
Lời Lê Tông nói, khiến cô như lâm vào một đoàn sương mù, nhìn không thấy sờ không được, lại thời thời khắc khắc mà ảnh hưởng, cô không thể nói được chính mình đang lo ngại cái gì, lại không nghĩ ra mình vì cái gì lo âu.
Nhưng cô lại “trốn tránh” vấn đề này phá lệ thuận buồm xuôi gió, hiện tại Đường Miên Miên đang ngồi trong lớp nghiêm chỉnh nhìn bục giảng, không chút để ý tới luồng khí lạnh phía sau lưng, giống như chiếc kẹo bông gòn không rành thế sự.
***
Đến tận khi thời tiết chuyển lạnh, rốt cuộc tiến độ phá án của cảnh sát cũng có tiến triển. Cảnh sát căn cứ theo dõi đối tượng cuối cùng đem người này bắt giữ.
Có camera chụp được hình dạng người kia, nhỏ gầy khô khốc, thường hướng đến chỗ cổ của người đi đường xung quanh mà cắn xé.
Nhưng hễ ai là nhìn đến video đều nổi một trận da gà.
Dần dần, bắt đầu có lời đồn đại người nọ hành vi quái dị như thế chính là bởi vì muốn thực hiện hành vi quan hệ bất chính.
Tuy rằng có người nói, đây chỉ là lời nói dối để ổn định lòng dân, nhưng mà những lời này cũng mang đến sự thảnh thơi không ít, làm các loại suy đoán trước đây dần dần lắng xuống.
Trường học lại khôi phục bình thường, đôi khi Đường Miên Miên nhìn chằm chằm bảng đen toàn từ tiếng Anh, có chút hoảng hốt, phảng phất như thế giới này thật giống một thế giới bình thường, nơi này không có ma cà rồng, chỉ có một tên sát nhân biến thái sát thôi. Nhưng hiện thực làm cô nhanh chóng nhận rõ tình huống.
Gần đây xảy ra một chuyện, Lư Thiến cùng Lê Tông cãi nhau, Đường Miên Miên an ủi không được, chỉ có thể cùng cô ấy đi giải sầu.
“Tội phạm giết người” đã bị bắt, chợ đêm lại khôi phục sự náo nhiệt, Đường Miên Miên cùng Lư Thiến ngồi ở tiệm nướng BBQ ven đường, ánh đèn mờ nhạt, có con muỗi bay qua. Đường Miên Miên chụp tay, muỗi không bắt được lại còn khiến chính cánh tay mình bị đập đỏ lên không ít.
Lư Thiến coi bia như nước mà uống, đánh tiếng nói: “Nguyễn Doanh, cậu nói anh ấy….. Lúc trước vì cái gì muốn cùng tớ ở bên nhau?”
“Anh ấy” này đương nhiên là Lê Tông.
Đường Miên Miên không cần nghĩ ngợi: “Thích.”
Nói xong, cô lại cảm thấy không thích hợp. Trong nhận thức của cô, tiền đề để ở bên nhau tự nhiên là căn cứ vào yêu thích, nhưng mà nghĩ đến những điều vị đàn chị móng đỏ kia đã nói, cô lại có chút không xác định, Lê Tông thật sự thích Lư Thiến sao?
Lư Thiến che lại mặt, gương mặt đã hơi hãm xuống: “Không, Lê Tông căn bản không thích tớ. Anh ấy cùng tớ ở bên nhau chỉ là……”
Lư Thiến nghẹn ngào một chút, cầm lấy chai bia rót một ngụm: “Tất cả đều là giả….”
Đường Miên Miên đem nàng chai bia giữ lấy, nhẹ giọng nói: “Cậu khóc đi, tớ ở đây, không nên lại uống thứ này.”
Lư Thiến lắc lắc đầu nói: “Để tớ uống đi, tớ cũng chỉ như vậy hôm nay thôi…. Ngày mai, ngày mai sẽ lại là bộ dáng cái gì cũng không phát sinh, trở lại bên người hắn.”
Đường Miên Miên khó hiểu.
Trong ấn tượng về tình yêu, đại đa số lý luận đều là Lư Thiến chỉ dạy cho cô, từ miệng Lư Thiến “Tình yêu” là tốt đẹp, ngọt ngào, tuy rằng đôi khi nó khiến lòng người chua xót, nhưng phần lớn đều làm người ta vui vẻ chịu đựng.
Nhưng Lư Thiến trong khoảng thời gian này lại nói với cô “Tình yêu” không phải như vậy, nó có thể là thống khổ, làm người ta quay cuồng, đau đớn muốn chết.
Đường Miên Miên vốn không có nhiều người chỉ dạy, ở Yêu giới, yêu thích chính là tự tại tùy tâm, nếu tình yêu là làm người ta thống khổ như vậy, vì cái gì lại không buông tay?
Bởi vậy, cô có chút không hiểu Lư Thiến.
Cô nói: “Cậu cùng học trưởng chia tay đi.”
Lư Thiến che mắt, hít mũi một cái:“Muộn, tất cả đều đã quá muộn rồi, tớ không thể rời khỏi anh ấy.”
Nói xong, trên mặt bàn rơi xuống một giọt nước mắt.
Đường Miên Miên ôm lấy Lư Thiến.
Lư Thiến hít một hơi, cười: “Nguyễn Doanh, cậu biết không, trên thế giới này thật sự có ma cà rồng…..”
Đường Miên Miên sửng sốt, cô nhìn Lư Thiến một lúc lâu sau cũng không hồi thần được.
Sau khi đưa Lư Thiến về nhà, Đường Miên Miên nhìn bóng đêm phát ngốc. Cô nghĩ, ở thế giới này có thật nhiều khó hiểu. Nhân loại là một sinh vật phức tạp, bọn họ có thể sẽ thâm tình, bạc tình, sẽ lạm tình, càng có khả năng sẽ vô tình, nhưng mà cho dù có là tính cách gì, con đường mà cô phải đi cũng không có đường lui.
Nói về đàn chị đã chết kia, tuy rằng sau khi chết còn không được hắn chú ý đến, nhưng mà khi còn sống cũng đã có một đoạn thời gian vui sướng.
Lư Thiến hiện tại lựa chọn nhẫn nhịn, tuy thống khổ bất kham, nhưng mà nếu nói đến trước kia, vẫn sẽ hoảng hốt mà lộ ra một nụ cười.
Mỗi người đều có sinh hoạt, quỹ đạo riêng.
Nhưng loại quỹ đạo này có thể bị ngoại lực sắp đặt sao? Đường Miên Miên nhìn bóng đêm, thở dài thật sâu.
Đêm đã khuya, mẹ Nguyễn Doanh đang điên cuồng gọi điện thoại cho cô, hỏi cô ở đâu, cô vội nhắn tin sau đó đi tìm xe.
Đi qua một chỗ ngoặt, đột nhiên, cái loại cảm giác khiến cô nổi da gà lại tới nữa.
Đường Miên Miên giật mình, quay đầu lại đi xem. Phía sau cái gì cũng không có, ngẫu nhiên cũng chỉ là âm thanh gió thổi cỏ dại xung quanh. Cô hít thật sâu một hơi, nhớ tới lần trước ở trong ngõ nhỏ gặp được sinh vật kia, lòng bàn tay không tự giác mà toát mồ hôi.
Con quái vật đó không phải đã bị bắt rồi sao, như thế nào lại còn gặp cảm giác này?
Đường Miên Miên nhíu mi, cô cúi đầu nhanh chóng đi về phía trước.
Nhà Lư Thiến trong ngõ hẻo lánh, cho dù không có nhiều ngõ nhỏ, hai bên có ánh đèn thì vẫn làm cô hoảng sợ. Một gian phòng ở cũ nát bị rơi xuống cánh cửa gỗ, khung cửa rách nát, tựa như chiếc miệng đang há to chờ cô đi vào.
Đường Miên Miên không tự giác mà đi nhanh hơn, nhưng lần này, cô lại nghe được thanh âm thở hổn hển, hơi thở mang theo mùi máu rõ ràng, giống như là lưỡi hái Tử Thần, từng bước một hướng phía cô đi tới.
Đường Miên Miên ngừng thở, đột nhiên chạy về phía trước.
Nguyệt hắc phong cao*, mặt đất gập ghềnh làm cô chạy trốn trở nên khó khăn hơn nhiều.
Nguyệt hắc phong cao* [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” (tóm lại ở đây là đang chỉ đêm tối trăng mờ, dễ xảy ra chuyện).
Cô vừa chạy vừa nhìn về phía sau xem, bỗng nhiên trong đêm tối hiện lên một đôi màu đỏ tươi.
Trong đầu cô suy nghĩ trong nháy mắt liền bị chặt đứt, Đường Miên Miên trừng lớn mắt, không chú ý dưới chân, liền bị vấp ngã trên mặt đất. Từ mặt đất bò dậy, liền cảm thấy đầu gối nóng rát đau xót. Hôm nay cô mặc quần đùi, vì vậy toàn bộ chân đều bị trầy xước.
Đường Miên Miên nhe răng, trong không khí, mùi huyết tinh từ nơi bị rớm máu của cô phát tán, bỗng nhiên bùng sáng trong ánh đêm.
Thân hình con quái vật phía sau tức khắc liền biến lớn, Đường Miên Miên chỉ nghe thấy một tiếng rít gào sắc nhọn, tiếp theo một trận gió tanh đột nhiên nhào tới.
Đường Miên Miên cắn răng, vừa định đứng dậy đối mặt, nhìn thấy cái bóng đen kia ở trên không trung, theo sau nó một chút giống như là bị một sợi dây thừng vô hình túm lại, thân ảnh nó ngưng một giây, sau đó đột nhiên bị kéo về.
Đường Miên Miên trừng lớn mắt xem, có thể nhìn thấy cái bóng đen đầu tiên đang bị một lực lượng mạnh mẽ nào đó cuốn thành một hàng, ở giữa không trung giãy giụa không thôi. Tiếng kêu gào thảm thiết tiếp sau đó bị nổ thành một trận máu vẩy.
Cô tránh vết máu bắn ra, lúc quay đầu lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều không động đậy nổi.
Cô có thể cảm nhận được, sâu trong con đường này, có một “Sinh vật” cường đại khác đang yên lặng đứng chờ.