Pháo Hôi Ngọt Quá Phải Làm Sao? - Đại Mộng Đương Giác - Chương 13
Mà vị đang đứng trước mặt cô đây, sương mù vây quanh dày đặc, trông càng giống như sắp xảy ra biến hoá.
Tay Đường Miên Miên vẫn bám trên tay hắn, lòng bàn tay cô non mềm, cực kỳ tự nhiên sờ sờ chỗ vết sẹo, sau đó trong đầu rất nhanh đã đưa ra phán đoán.
Trên tay Kỳ Phong cũng có vết sẹo, hơn nữa cũng nằm ở giữa ngón cái và ngón trỏ. Mà Kỳ Phong cũng là một ma cà rồng nha…..
Thế nên vị trước mắt đây chính là Kỳ Phong!
Nghĩ đến khả năng này, Đường Miên Miên đột nhiên cảm thấy chỗ lòng bàn tay mà mình đang sờ nóng đến kinh người, giống như là muốn nướng cô thành nước đường đến nơi, cô run run, theo bản năng mà rút tay về.
Ma cà rồng, à không, Kỳ Phong cũng không có chú ý tới sự khác thường của cô, hắn chuyển động cổ tay, hung hăng giữ chặt cô, đột nhiên đem cô ấn lên tường.
Dưới ánh trăng, toàn thân hắn là sương mù dày đặc vây quanh không thấy rõ người, thế nhưng gân tay hắn đều nổi hết cả rồi, dáng vẻ cực kỳ tức giận lại hơi run rẩy.
Vết thương của Đường Miên Miên vẫn rất đau, cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy máu từ vết dao cắt trên tay vẫn đang chảy một đường thẳng tắp, thế mà lại từ từ lan tới ngón tay đang hơi run rẩy của Kỳ Phong, bàn tay bị nắm chặt, máu cũng vì thế chậm rãi chảy xuôi theo đường cong của xương ngón tay, sau đó nhỏ giọt rơi xuống mặt đất.
Kỳ Phong cắn răng, đôi mắt đỏ đậm như ngọn lửa rực cháy thiêu đốt trong đêm tối:
“Cô có biết làm như vậy rất nguy hiểm không hả!”
Hơi thở hắn lạnh băng, trông cực kỳ phẫn nộ lại kìm nén, Đường Miên Miên cảm nhận được, nhưng lúc này cô không có sợ hãi, ngược lại trong đầu giống như có một đoàn nước đường đang không ngừng quấy trào, ào ào trôi nổi, phút chốc muốn nổ tung.
Cô khẽ nâng mắt nhìn người trước mặt, khóe mắt giật giật lại lập tức đầu cúi xuống.
Sương mù bao quanh Kỳ Phong càng thêm dày đặc giống như là ác quỷ đang giãy giụa gào rống không thôi, hắn muốn lại gần Đường Miên Miên hơn nữa, rồi lại nỗ lực khắc chế cảm xúc, duy chỉ có tầm mắt vẫn luôn không đổi nhìn chằm chằm trên cổ cô không rời.
Thấy Đường Miên Miên không nói lời nào, hắn lại cất tiếng: “Nếu hôm nay tôi không tới kịp thời thì cô đến xương cốt cũng chẳng còn….”
Nói xong, đôi mắt đỏ đậm nhíu thành một hàng, hắn lạnh lùng tuyên bố: “Máu của cô, cả người cô đều là của tôi. Nếu còn có lần sau….. Vậy tôi trực tiếp đem cô hút khô. Hừ”
Hơi thở lạnh lẽo ập vào trước mặt, Đường Miên Miên hơi co rụt lại cổ.
Cô cúi xuống, trong đầu suy nghĩ lại loạn thành một đoàn, cái người trước mắt cùng Kỳ Phong thật đúng là hai tính cách hoàn toàn trái ngược, cô chưa tiếp thu được.
Đường Miên Miên thật sự không nghĩ tới vị ma cà rồng này lại chính là Kỳ Phong.
Là cô sơ suất, cũng tại Kỳ Phong ngụy trang giống người quá, thời gian dài trôi qua cô cũng dần quên hắn vốn là ma ca rồng.
Huống chi, Đường Miên Miên cũng chưa từng có đem vị ma cà rồng này và Kỳ Phong liên tưởng cùng nhau, hắn quá mức tà tứ hung hăng, còn tính cách Kỳ Phong âm trầm, lạnh nhạt, hai bên hoàn toàn khác biệt, nếu nói Kỳ Phong cho cô cảm giác hồ sâu không thấy đáy, thì người trước mắt lại như cái núi lửa tùy lúc mà bùng cháy, nếu không phải vì nhận ra vết sẹo đặc thù, thì có lẽ cô cũng vĩnh viễn không biết hai người này là một.
Kỳ Phong gắt gao siết chặt tay cô, sương mù trên người lúc này phảng phất mờ ảo, nhưng vẫn có thể thấy rõ hai chiếc răng nanh sắc nhọn:
“Trả lời!”
Đường Miên Miên giật mình, ngoan ngoãn gật đầu.
Kỳ Phong lúc này mới vừa lòng mà hừ một tiếng, hắn chuyển tầm mắt xuống tay Đường Miên Miên, khi nhìn thấy vết thương kia, đôi mắt hắn nheo lại.
Hô hấp cũng không tự giác mà trở nên thô nặng hơn, sương mù lại dày đặc trở nên không ổn định: “Còn nhớ rõ lần bị thương lúc trước, tôi làm như thế nào làm không?”
Đường Miên Miên đương nhiên nhớ rõ, đầu gối cô là do Kỳ Phong….. Liếm một cái, miệng vết thương liền lập tức khép lại.
Hiện tại hỏi như vậy, không lẽ…….
Đôi mắt hắn không chớp nhìn cô chăm chú, sau đó liền vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm chút máu bị dính trên tay hắn.
Máu tươi được lưỡi hắn cuốn sạch, trong nháy mắt, hô hấp Kỳ Phong không ngừng run rẩy.
Đường Miên Miên hoảng sợ, mắt thấy Kỳ Phong ngày càng không đúng, bàn tay hắn thêm ghì chặt cô, lúc lại buông ra, giống như là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Cô run rẩy, nhưng không dám cử động.
Sau một lúc lâu, Kỳ Phong cúi đầu hòa hoãn cảm xúc, hắn tới gần Đường Miên Miên, cất giọng khàn khàn: “Tôi biết cô và bọn họ không giống nhau.”
Một câu này mang theo ý cười cũng thêm áp lực, giống như ác quỷ phát ra tiếng hí vang khi trông thấy đồ ăn yêu thích nhất, Đường Miên Miên toát mồ hôi lạnh.
Nói xong, Kỳ Phong nheo đôi mắt đầy nguy hiểm:
“Cô cứ vậy mà tin tưởng tôi, không sợ tôi hút khô cô sao?”
Đường Miên Miên lắc đầu.
Cô thực sự không sợ.
Kỳ Phong sửng sốt, lồng ngực chấn động, hắn nâng tay Đường Miên Miên lên, cánh môi chậm rãi tới gần chỗ vết thương, dưới ánh trăng, sương mù dày đặc quanh thân hắn dần dần trở nên loãng, lộ ra đôi môi mỏng quen thuộc, sau đó răng nanh sắc bén nhẹ nhàng đặt trên lòng bàn tay bị thương của cô. Nhưng đôi mắt màu đỏ đậm vẫn nhìn chằm chằm cô, giống như mãnh thú trước khi ăn cơm, rất có hứng thú trêu đùa con mồi.
Sau đó, hắn nhắm lại mắt.
Đường Miên Miên thong thả mà chớp chớp mắt, một cỗ quen thuộc vừa tê dại từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân, chân cô mềm nhũn, không thể không dựa vào tường để cố đứng vững.
Cảm giác thật kỳ lạ, cô nghĩ.
Giống như chỗ trái tim bị chạm nhẹ một vòng, lại giống như bị Kỳ Phong hút đi, đầu óc cô trống rỗng, trên ngực lại như có đường mật vây quanh dần dần chiếm cứ không gian, Đường Miên Miên không duy trì được nữa, cô ngồi quỳ xuống dưới, thân hình đổ về phía trước.
Kỳ Phong hạ thấp người đỡ được cô.
Tay Đường Miên Miên không còn đau, nhưng mà toàn thân như bị đánh thuốc tê, một chút sức lực cũng không còn.
Cằm cô đặt trên vai Kỳ Phong. Chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, nhưng ở khoảng cách gần như thế, cũng chỉ có thể cảm nhận được cỗ sương mù dày đặc âm lãnh kia, không thấy rõ thân hình bên trong.
Cô chớp chớp mắt, nghĩ đến mình cứ như vậy mà ngủ có chút không an tâm:
“Lư, Lư Thiến còn……”
Kỳ Phong vừa đem thứ gì đó khoác người cô, chặt chẽ bao lại ôm lấy giấu đi.
“Yên tâm, có tôi.”
Đường Miên Miên thở dài một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thành phố A đồn đại có quái vật bắt đầu xôn xao, nguyên nhân là gần đây có rất nhiều người vào buổi tối nhìn thấy một sinh vật nhỏ gầy đi hút máu, cũng có không ít người đã bị tập kích. Cảnh sát giống như cũng biết đó là thứ gì, có người nói bọn họ bắt được một quái vật, nhưng không công khai.
Đường Miên Miên mất khá nhiều máu, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian dài.
Trong lớp học, Kỳ Phong vốn đang ngủ.
Đường Miên Miên có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ, hiện tại là mùa hạ, nhưng ngoài hành lang vẫn còn hơi lạnh.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ buổi tối hôm đó, hô hấp của đối phương dồn dập lại ẩn nhẫn, cùng với gió nhẹ, một lần lại một lần mà vang ở bên tai.
Cô lén lút quay đầu lại nhìn, Kỳ Phong gục đầu, chỉ lộ ra xoáy tóc, quần áo cực kỳ chỉnh tề, vì gục xuống nên để lộ ra làm da phần cổ rất trắng.
Đường Miên Miên há miệng muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn nghẹn lại, không thốt lên lời.
Nói gì bây giờ? Nói cô đã sớm biết hắn là ma cà rồng hay sao?
Nói cảm ơn ơn cứu mạng?
Như vậy cũng quá
ngượng ngùng rồi…..
Đường Miên Miên nhìn chằm chằm cái xoáy tóc của Kỳ Phong, cô cứ nhìn như vậy không nhúc nhích, đến nỗi có cảm giác như cái xoáy tóc đó sẽ nhảy lên đầu mình.
Đột nhiên, tay Kỳ Phong động đậy, với trong ngăn bàn một hộp sữa bò sau đó ném tới cho cô.
Đường Miên Miên theo bản năng tiếp lấy, nhìn Kỳ Phong đầu cũng không thèm nâng lên nhìn mà ngủ tiếp, cô ngơ ngác.
Thôi bỏ đi, lại nhìn hộp sữa bò trên tay, lần sau lại nói vậy, chừa cho hắn chút mặt mũi.
Tiết thứ hai là thể dục, nếu là trước kia đám học sinh này đã sớm không đợi được mà hấp tấp vội vọt tới sân thể dục rồi, nhưng mà hôm nay trong lớp, một đoàn nam sinh cũng không thấy bóng dáng, nhưng lại chạy sang lớp bên cạnh.
Đường Miên Miên quay đầu nhìn, thấy không chỉ có lớp mình, đến nam sinh lớp khác cũng có, đều làm bộ đi ngang qua, cứ tới tới lui lui như là đang thảo loạn điều gì đó.
Bên ngoài quá ồn, Kỳ Phong cau mày ngồi dậy, hắn xoa xoa giữa lông mày hỏi:
“Khi nào vào?”
Đường Miên Miên đang ở cúi đầu uống sữa, cô lập tức trả lời: “Sắp vào học, tiết tiếp theo là thể dục, cậu muốn đi sao?”
Mọi người đều biết, sức khỏe Kỳ Phong không tốt, hắn ỷ vào thành tích học tập nên có đặc quyền, trên cơ bản không cần học thể dục. Đường Miên Miên trước kia còn có chút đồng cảm, nhưng nghĩ đến thân phận thật của hắn, liền nhịn không được từ hừ một tiếng, kẻ đại lừa đảo.
Kỳ Phong cau mày hỏi: “Ồn như vậy, có chuyện gì?”
Không đợi Đường Miên Miên trả lời, Lư Thiến vốn đi hóng chuyện xong đã vội vàng trở lại.
Cô nhanh như chớp vọt vào, vặn chai nước khoáng sau đó uống một hơi. Đường Miên Miên nhìn gương mặt đỏ bừng thở hổn hển của Lư Thiến, cô hơi cau mày.
Lư Thiến thở hắt ra một hơi bình tĩnh lại, từ sau khi buông bỏ đoạn tình cảm kia, ngược lại cô ấy so với Đường Miên Miên khôi phục còn nhanh và tốt hơn.
“Uống từ từ thôi.”
Lư Thiến thở hổn hển, cười hì hì nói: “Các cậu đoán xem tôi hóng được gì?”
Đường Miên Miên lắc đầu, Kỳ Phong không thèm để ý, nhàm chán mở hai trang sách cho có lệ.
Lư Thiến âm thầm trợn mắt với Kỳ Phong, quay qua Đường Miên Miên, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn cầm hộp sữa nghe lời này rất vừa lòng, cô nói: “Lớp bên cạnh có một nữ sinh mới chuyển đên, tên Đỗ Chi Vi.”
“Đỗ Chi Vi?”
Đường Miên Miên sửng sốt. Cô suy nghĩ rất nhanh, rốt cuộc cũng nhớ ra.
“Đỗ Chi Vi”, đây còn không phải là tên nữ chủ sao? Hiện tại, cô ấy chuyển trường về đây, sau đó sẽ gặp nam chủ Kỳ Phong, dùng chính lòng nhân ái và sự khoan dung của mình hòa tan sự lạnh lùng của Kỳ Phong.
Nghĩ đến đây, cô theo bản năng mà nhìn về phía Kỳ Phong.
Kỳ Phong mặt không cảm xúc mở sang trang sách tiếp theo: “Nhìn tôi làm gì?”
Đường Miên Miên kêu khẽ một tiếng, vội thu hồi ánh mắt: “Không có gì….”
Cô cúi đầu, dường như vì uống quá nhiều sữa bò nên bụng có chút trướng, miệng cũng có chút nhạt.
Lư Thiến nói tiếp: “Các cậu đoán xem vì sao nam sinh bên ngoài lại phát cuồng như vậy, bởi vì cậu ấy quá đẹp.”
Nói xong, Lư Thiến thở dài: “Tớ mới nhìn thoáng qua, thật sự là đẹp lắm. Mắt to lại tóc dài, là kiểu điển hình cho nữ sinh ôn nhu nhẹ nhàng.”
Đường Miên Miên chớp chớp mắt, cô lại nhìn về phía Kỳ Phong.
Kỳ Phong cúi đầu, ngay cả lông mày đều không thèm động, thế nhưng lại giống như cảm nhận được tầm mắt của Đường Miên Miên, hắn nhẹ nhàng nâng hộp sữa của cô lên:
“Mau uống đi.”
Đường Miên Miên hút một ngụm lớn.
Ừm, hình như vẫn ngọt như vậy.