Pháo Hôi Ngọt Quá Phải Làm Sao? - Đại Mộng Đương Giác - Chương 12
Đường Miên Miên không chút biểu tình đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Kỳ Phong tay trái chống cằm, hơi nghiêng đầu, tầm mắt nhìn theo cô cứ tới tới lui lui.
Hôm nay Đường Miên Miên mặc T-shirt trắng, bên ngoài khoác áo đồng phục rộng, không có khóa kéo, bao lấy cả hơn nửa thân người chạy loanh quanh trong phòng học, nhìn như chiếc màn thầu bị bọc lại rồi xoay trên mặt đất.
Đường Miên Miên lại không ý thức được bản thân đã gây chú ý đến mức nào, ít nhất trước mắt, nam sinh trong lớp đều đang ghé mắt quan sát cô.
Chờ đến khi cô đã xoay tới xoay lui ba lần ở lối đi nhỏ, Kỳ Phong mới gọi lại: “Đang tìm cái gì?”
Đường Miên Miên nhìn hắn một cái, lại giống như nghĩ đến cái gì, miệng giật giật nhưng không có nói, cứ chật vật mà đứng yên.
Kỳ Phong quét tầm mắt đến trên bàn, chữ viết vẫn còn trên giấy, chậm rãi nheo đôi mắt lại:
– Viết cái gì kia?
Đường Miên Miên theo bản năng vội chạy vào chỗ ngồi che lại, gắt gao chặn lấy tầm mắt của Kỳ Phong.
Kỳ Phong chậm rì rì nói: “Thấy hết rồi, ma cà r——”
Đường Miên Miên kêu lên một tiếng, giật mình nhảy dựng lên.
Kỳ Phong ngậm miệng lại, nhìn hắn thong thả ung dung móc từ trong hộc bàn ra một hộp sữa bò, hàm răng sắc nhọn đem ống hút cắn nát, cứ vậy mà nhìn Đường Miên Miên:
– Cô muốn giết ma cà rồng?
Đường Miên Miên đột nhiên trừng lớn mắt, giống như là bị phát hiện bí mật, sợ hãi thiếu chút nữa nhảy lên bàn chạy đi.
Cô nghĩ đến chính mình vất vả tìm những phương pháp để tiêu diệt ma cà rồng, lại quên mất thân phận của người đang ngồi trước mặt, tức khắc cảm thấy bản thân đúng là đang tìm chết.
Kỳ Phong nói: “Mang lại đây.”
?
Tay hắn co lại, nắm chặt vỏ sữa, sau đó vút một tiếng, vỏ sữa theo đường parabol nhẹ nhàng bay vào thùng rác.
Hắn nhấc mí mắt, Đường Miên Miên lại không nhịn được lùi về sau một chút, tuy rằng cô sợ bộ dạng này của hắn, nhưng vẫn không dám mang giấy bút nộp lên.
Nếu để một ma cà rồng chân chính thấy được cô viết cái gì mà《 một trăm loại phương pháp tiêu diệt ma cà rồng 》, khả năng cao sau đó liền biến thành 《 một trăm cách giết chết Đường Miên Miên 》
Kỳ Phong đột nhiên đứng thẳng lên, duỗi tay ra, dễ dàng vòng qua người cô lấy đi mảnh giấy.
Đường Miên Miên phản ứng không kịp, trơ mắt mà nhìn hắn ung dung cầm tờ giấy lên đọc.
Mới vừa xem trang đầu tiên, đuôi lông mày Kỳ Phong đã giương lên, đọc đến trang thứ hai, ngực hắn liền rung rung, coi xong trang thứ ba liền trực tiếp khịt mũi coi thường.
– Cô định dùng cái phương pháp này đấy à?
Đường Miên Miên ngây ngốc nhìn hắn. Cô không chắc chắn lắm.
Bộ dạng này của hắn….. hình như cũng không phải tức giận cho lắm?!
– Cái này… Chỉ, chỉ tuỳ tiện viết chơi chơi thôi.
Kỳ Phong không nói gì, hắn đem tờ giấy ném trả lại cô, sau đó xoay người đi xuống cuối.
Đường Miên Miên do dự nhìn theo, chỉ thấy Kỳ Phong sau khi ngồi xuống dưới liền một phát đem một cái chân ghế bẻ gãy… Đầu gậy gỗ sắc nhọn vô cùng, cô run rẩy không dám nhìn tiếp.
Kỳ Phong lại bình tĩnh đem cây gậy gỗ ấy nhét vào trong tay Đường Miên Miên, sau đó hướng đầu sắc nhọn một đầu thẳng tắp mà chỉ chỉ vào ngực mình.
– Muốn đối phó với ma cà rồng…. Thì cần phải làm như vậy.
Lòng bàn tay giữ chặt đầu gỗ, cô chỉ cần dùng lực một chút là có thể đâm xuyên!!!
Đường Miên Miên nhìn mặt hắn đang nghiêm túc giảng dạy, cô có chút không chịu nổi, yết hầu co chặt.
Cô không tin vì cái gì mà ma cà rồng lại dễ dàng đem nhược điểm của chính mình để nói cho một người bình thường biết, điều này cũng giống như việc một con dã thú đang tự tìm chết, tự chạy đến nộp mạng dưới lưỡi đao trong tay của thợ săn.
Nhưng mà Kỳ Phong nghiêm túc như vậy lại khiến cô dao động.
– Cái này có thể tin được không?
Cô run nhè nhẹ rồi buông tay, gậy gỗ rơi xuống đất.
Kỳ Phong lại nhặt lên, đùa nghịch nói: “Cô chỉ cần dùng gậy gỗ cắm vào ngực ma cà rồng, cho dù hắn mạnh đến đâu cũng sẽ bị lộ nguyên hình, trọng thương. Nếu gậy gỗ đâm xuyên qua tim, tương đương với việc hắn sẽ chết.”
Đường Miên Miên ngơ ngác nghe, tầm mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay hắn.
Đầu gỗ sắc nhọn mà hắn nói đang nằm trên tay hắn bị xoay tới xoay lui.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương thật nhỏ, cho dù có một vết sẹo nhỏ chỗ cổ tay cũng không ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Đường Miên Miên đảo mắt nhìn qua vết sẹo hồng hồng trên tay kia của hắn một cái, trong đầu liền nhớ đến việc gì đó, nhưng cũng không dám chắc.
Cô hỏi: “Cậu nói…. Có thật không?”
Kỳ Phong cười nhạt một tiếng: “Tin hay không tùy cô. Hắn đem đầu gỗ ném tới trên bàn Đường Miên Miên, tùy ý hỏi: Gần đây…. Sao lại có hứng thú với ma cà rồng thế?”
Đường Miên Miên sờ sờ cái cổ trơn nhẵn, không nói lời nào.
Kỳ Phong nhìn theo tay cô, nhẹ nhàng vuốt khóe môi.
Lúc về, Đường Miên Miên kéo Lư Thiến đến chỗ ngoặt ở cầu thang, hỏi:
– Làm thế nào mới khiến một người không thích người kia nữa?
Lư Thiến híp mắt, nhẹ giọng nói: “Chắc là khi hoàn toàn hết hy vọng.”
Đường Miên Miên lại hỏi: “Thế nào mới có thể hết hy vọng?”
Lư Thiến thở dài một hơi: “Tổn thương, khi đau lòng đến mức độ nhất định là được.”
Đường Miên Miên nhìn thẳng vào mắt Lư Thiến, nhẹ nhàng nói: “Nhưng tớ không nỡ để cậu đau lòng.”
Lư Thiến nghe vậy, sắc mặt có chút trắng bệch, sau đó dở khóc dở cười nhìn cô:
– Sao đột nhiên lại nói những lời này?
Đường Miên Miên có chút do dự: “Vì cậu là bạn tốt của tớ, tớ không muốn cậu phải chịu tổn thương, nhưng hiện tại cũng không thể không làm cậu đau lòng được.”
Lư Thiến giống như đang suy nghĩ, sau một lúc lâu, cô cúi đầu nói: “Tớ biết cậu muốn nói gì, nghe lời tớ, không cần tham gia vào chuyện này.”
Đường Miên Miên đứng ở dưới ô cửa sổ màu trắng, miên mang suy tính, trong đầu cô lúc này tựa hồ có hai phía đang giằng co, một bên là mặc kệ Lư Thiến, để cô ấy cứ vậy mà chết dần chết mòn, một bên lại hối thúc cô rằng không thể ngồi yên trơ mắt nhìn như vậy được, Lư Thiến chỉ là nhất thời bị mê hoặc, sớm muộn cũng có ngày thanh tỉnh.
Đợi đến khi Đường Miên Miên quay đầu, nhìn thấy Lư Thiến mặt mũi tái nhợt, thân hình thì gầy gò ốm yếu, cô đột nhiên nhớ đến lời một cái đại yêu quái đã từng nói:
– Nhân sinh chính là không ngừng phải lựa chọn đưa ra quyết định, chẳng liên quan đến đúng sai, chỉ cần không thẹn với lòng.
Buổi chiều, Lê Tông cùng Đường Miên Miên đến quán cà phê ngồi.
Toàn bộ cuộc nói chuyện, Đường Miên Miên nói khiến hắn hồng cả khóe mắt, cô áy náy cất lời, phảng phất giống như quy chụp rằng sức khỏe ốm yếu mấy ngày nay của Lư Thiến cùng tâm trạng bất an kia đều là do hắn vô ý gây ra.
Lê Tông nhìn Đường Miên Miên: “Anh biết anh nói gì đi nữa, em cũng không tin, nhưng anh thực sự cam đoan, những gì anh nói đều là thật sự.”
Đường Miên Miên gật gật đầu, cô nói: “Em tin.” – mới là lạ.
Trong nháy mắt, hai mắt Lê Tông sáng ngời, hắn đột nhiên cầm lấy tay Đường Miên Miên, cực kỳ chân thành nói:
– Nguyễn Doanh, cảm ơn em, thật sự cảm ơn em!
Bả vai Đường Miên Miên run lên, vội rụt tay trở về, lúc này Lê Tông mới ngượng ngùng thu tay lại:
– Thực xin lỗi, là anh quá xúc động, anh thật sự rất vui vì có người chịu tin tưởng anh.
Nói rồi, hắn thong thả khuấy ly cà phê trước mặt: “Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ làm gì không đúng khiến Lư Thiến tức giận…. Chỉ là cảm xúc của cô ấy càng ngày càng mẫn cảm, anh cũng rất mệt mỏi. Nhưng tất cả việc này anh đều có thể chịu đựng, anh chỉ không thể chịu được chính là bản thân bị oan uổng. Không dối gạt em, hiện tại bạn bè anh đều cho rằng anh vẫn cùng…. bạn gái cũ dính líu quan hệ, họ cho rằng anh đang phụ Lư Thiến. Nhưng thực sự không phải như vậy….. may mắn……”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Miên Miên, trong ánh mắt ôn nhuận ấm áp kia hoàn toàn là vui sướng.
– May mắn, vẫn còn có em….. May mắn Lư Thiến còn có em bên cạnh làm bạn.
Hắn hơi mỉm cười, khóe mắt càng thêm ửng hồng. Đường Miên Miên chớp mắt, khóe miệng giật giật.
Trên đường trở về, Đường Miên Miên hỏi: “Em nghe nói….. Những học tỷ trong trường chúng ta đều đã chết kia, tất cả đều từng là… Người yêu cũ của anh?”
Sắc mặt Lê Tông cũng không thay đổi, hắn nói: “Không, họ không phải….. Chỉ gặp mặt qua vài lần mà thôi.”
Đường Miên Miên nói: “Họ chết cũng thực thảm, máu trong người đều không còn một nửa.”
Lê Tông mày nhăn lại, không tiếp lời.
Đường Miên Miên nói tiếp: “Còn bị ném vào trong ngõ nhỏ, qua vài ngày mới có người phát hiện.”
Lê Tông cong khóe miệng, ý cười có chút thu liễm: “Sao lại nói đến việc này?”
Đường Miên Miên đột nhiên dừng bước: “Cho nên….. Người tiếp theo là Lư Thiến sao?”
Khóe mắt Lê Tông giật một cái, mấp máy miệng nhìn cô, thanh âm lại mang theo ý cười: “Em đang nói cái gì, anh nghe không hiểu…… Cái gì mà Lư Thiến?”
Đường Miên Miên nói: “Anh là thật sự thích Lư Thiến sao?”
Nháy mắt sắc mặt Lê Tông có chút thay đổi, trong sắc trời dần trở nên tối tăm, ánh mắt sáng rực kia phá lệ làm người ta trở nên sợ hãi, nhưng sau đó hắn lại cong khóe môi lên cười, thật giống như coi những gì Đường Miên Miên vừa nói chính là một chuyện cười tiếu lâm: “Sao anh lại không thích Lư Thiến, nếu không thích thì cô ấy có thể trở thành bạn gái của anh sao?”
Đường Miên Miên lạnh lùng: “Thích là khắc chế, là nhẫn nhịn, nhưng anh chỉ biết hút máu.”
Thời điểm hai chữ cuối cùng thốt ra, Lê Tông giật mình, ý vị không rõ mà nhìn Đường Miên Miên, môi hắn mím thành một đường mỏng.
Cô nói tiếp: “Anh không thích Lư Thiến, vẫn luôn lợi dụng cô ấy, anh chỉ muốn máu của cô ấy mà thôi.”
Nghe đến đó, Lê Tông đột nhiên hiểu ra cái gì, hắn nhìn Đường Miên Miên, khuôn mặt dần trở lên lạnh nhạt, có lẽ đối phương chắc đã biết được hết thảy.
Hắn cảm thấy tức khắc không còn chút thú vị, hừ một tiếng. Giống như là nghĩ tới cái gì, hắn chậm rãi đè thấp thân thể, nhìn Đường Miên Miên: “Em sai rồi, anh cùng cô ấy ở bên nhau….. Đều là bởi vì em.”
Đôi mắt Đường Miên Miên đột nhiên trừng lớn, không thể tin mà nhìn hắn.
Hóa ra…..
Ngực cô co rụt lại, giống như nứt toạc mở ra.
Lê Tông ác ý mà cười: “Máu cô ấy thì tính cái gì, anh muốn biết, dòng máu thơm ngọt của em là cái gì hương vị gì……”
Nói xong, hắn vươn ra ngón tay duỗi hướng tới khuôn mặt Đường Miên Miên.
Không biết từ khi nào, mặt Lê Tông ngày càng trắng, đến cả móng tay cũng dài ra sắc bén như đao, hắn duỗi tay về phía mặt Đường Miên Miên, trong bóng đêm thấp thoáng, tựa như con rắn độc đang thăm dò con mồi.
Đường Miên Miên nhíu mi, nhanh chóng rút trong túi áo ra một chiếc gậy gỗ, đột ngột đâm mạnh về phía ngực hắn.
Lê Tông không ngờ đến, bị đâm một cái trở tay không kịp.
Hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, không thể tin nổi nhìn chằm chằm ngực mình. Trên đó, có một đoạn gậy gỗ cắm vào, chỉ cách trái tim hắn một xíu.
Không biết đã ai nói cho cô phương pháp này, Lê Tông hít sâu một hơi.
Đường Miên Miên cũng có chút sợ, cô cẩn thận quan sát phản ứng của Lê Tông, lúc này, nói không khẩn trương chắc chắn là giả, dù Kỳ Phong đã nói qua phương pháp này xác thực hữu dụng, nhưng mà cô vẫn muốn đảm bảo một chút.
Dưới ánh trăng, sắc mặt Lê Tông run rẩy, hắn cắn răng cúi gập người lại, giống như đang chịu đựng đau đớn, sau đó đột nhiên đứng thẳng người.
Trong nháy mắt, đôi mắt hắn trở nên đỏ đậm, xung quanh người dường như bao phủ một lớp sương mù dày đặc, đem hắn bọc lại kín mít.
“Nguyễn Doanh!!!”. Hắn rít gào tức giận.
Đường Miên Miên hít sâu một hơi, cô vừa định đi ra phía trước, phía sau lại truyền đến âm thanh run rẩy khác:
– Nguyễn Doanh, để tớ lên đi.
Đường Miên Miên quay đầu lại, liền trông thấy Lư Thiến, có chút không tin được.
Lư Thiến vốn không yên tâm, vì thế vẫn luôn đi theo cô, lại không nghĩ tới nghe được những lời này.
Hốc mắt Lư Thiến đỏ bừng, cô nắm lấy tay trái Đường Miên Miên trực tiếp đoạt đi con dao, sau đó đi về phía Lê Tông.
Lê Tông chậm rãi đứng thẳng người, sương đen bắt đầu tản đi, hắn nheo mắt lại:
– Cô cũng tới….. Như thế nào, nghe xong những lời đó nên cảm thấy thương tâm?
Lư Thiến lắc đầu, nói: “Không phải thương tâm, là phẫn nộ…. Tôi vốn cho rằng mình là duy nhất, không có máu của tôi, anh sẽ không sống nổi, tôi còn tưởng mình là chúa cứu thế của anh, không nghĩ tới….. Hết thảy đều là tự mình đa tình.”
Lê Tông đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nhân loại…..”
Hắn đè lại ngực, thấp giọng rên rỉ kêu đau, sau đó lấy tay rút đoạn gỗ trước ngực ném xuống.
– Như thế nào….. – Âm thanh thở dốc mang theo chút đắc ý: “Các ngươi cho rằng như vậy là có thể đánh bại ta?”
Nói xong, sương đen càng thêm dày đặc, Đường Miên Miên vội kéo Lư Thiến lui về phía sau vài bước.
Lư Thiến sắc mặt trắng bệch, cô giơ dao nhọn về phía Lê Tông, run rẩy uy hiếp: “Ngươi không cần lại đây….”
Từ trong màn sương đen, hắn chậm rãi tiến đến, Đường Miên Miên sốt ruột, cô nhìn ngó chung quanh, mắt thấy Lư Thiến sắp gặp nguy hiểm, cô dứt khoát quyết định, sau đó nhanh chóng đoạt lấy dao nhọn trong tay Lư Thiến, rồi rạch nhẹ một đường trên tay mình.
Lư Thiến cả kinh: “Cậu làm gì thế!”
Máu tươi theo vết thương nhỏ giọt rơi xuống trên mặt đất, thấp thoáng mùi hương ngòn ngọt phiêu phiêu trong gió đêm, rất nhanh đã tràn khắp xung quanh.
Cho dù là nhân loại, Lư Thiến cũng có thể cảm nhận được cái mùi vị lạ kỳ kia.
Hai mắt Lê Tông trừng lên như chuông đồng, hắn thở hổn hển không chịu khống chế mà nhào về phía Đường Miên Miên.
Đường Miên Miên lăn một vòng, mới vừa ngẩng đầu, cảm giác có mấy hơi thở lạnh lẽo đang lại gần đây, cô cắn răng, dứt khoát dùng dao cứa một nhát vào lòng bàn tay, mùi máu tươi là chất xúc tác tốt nhất, Lê Tông vừa mới đứng lên, liền cảm giác có tầm mắt lạnh băng đang bao phủ chính mình.
Giống như loài chó săn đang ngấp nghé theo dõi con mồi, chờ đợi thời cơ rồi nhào đến cho hắn một kích chí mạng.
Hắn không chịu nổi mà rùng mình, quay đầu lại dường như không thể tin được mà trừng mắt nhìn Đường Miên Miên:
– Cô lại dám dẫn dụ ma cà rồng khác tới!
Đường Miên Miên lảo đảo đứng lên, mắt thấy bốn phía hắc ảnh ngày càng nhiều, chúng nhìn cô và Lê Tông như đang nhìn miếng thịt mỡ béo ngậy.
Cô cười khổ, sau đó nhanh chóng đẩy Lư Thiến đi.
– Cậu đi trước.
Lư Thiến chứng kiến tất cả, vừa từ khiếp sợ xong mới kịp phản ứng lại, theo bản năng nói: “Tớ không đi, nếu không cậu làm sao bây giờ?”
Thời khắc nguy hiểm, Đường Miên Miên bỗng nhớ tới mình và Lư Thiến đã cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh, nam nữ chủ bị phản diện bắt lấy, cảnh tượng lúc đó cũng không khác bây giờ là bao, lúc ấy Lư Thiến túm lấy cô thao thao bất tuyệt một hồi, vậy mà không nghĩ tới có một ngày hai người thật đúng là trải qua một lần như vậy.
Bất quá lúc này, cô thật không còn gì tiếc nuối, nguyên cốt truyện Nguyễn Doanh đúng là chết trong miệng ma cà rồng, nếu hiện tại cô chết, cũng coi như là hoàn thành trước cốt truyện.
Nhóm hắc ảnh vây quanh cô bắt đầu di chuyển, đột nhiên bọn chúng quay sang tấn công Lê Tông, khiến hắn nổi giận gầm lên, lại không thể không cùng bọn họ giao chiến một phen. Hắn vốn dĩ đang bị thương, hơn nữa kẻ địch lại đông, chỉ chốc lát liền không chịu nổi mà tru lên thống khổ.
Lư Thiến thấy Đường Miên Miên còn đang sững sờ, liền nhanh chóng kéo cô chạy đi.
Đường Miên Miên thở hổn hển nói: “Chúng ta tách ra đi.”
Cô biết máu mình có hương vị thế nào, khẳng định so Lư Thiến càng thêm hấp dẫn ma cà rồng đến hơn, nếu tách ra chạy ít ra hai người còn có một người có cơ hội sống.
Lư Thiến cau mày, vội xé xuống một đoạn vải băng bó miệng vết thương trên tay cô:”Tớ sẽ không bỏ rơi cậu đâu.”
Nhưng mà nói trốn cũng không phải dễ dàng như vậy, sức khỏe Lư Thiến vốn dĩ không tốt, Đường Miên Miên lại mất máu quá nhiều, dần dần chạy cũng không kịp.
Mắt thấy nhóm hắc ảnh phía sau sắp đến đây, cô vội đẩy Lư Thiến ra, sau đó xoay người chạy về hướng khác.
Đám ma cà rồng này là tầng chót nhất, tuy nhỏ gầy khô khốc nhưng lại rất linh hoạt, chỉ chốc lát đã đuổi kịp Đường Miên Miên, trên người chúng nó còn mang theo huyết khí của Lê Tông, mùi tanh bao phủ.
Đường Miên Miên tuyệt vọng nhắm mắt lại, đang chờ đợi thân thể bị xé rách đau đớn, không nghĩ tới lại chờ được cảm giác trên eo đột nhiên căng thẳng. Cô theo bản năng mở mắt ra, nhìn lại phía sau.
Cái người được bao phủ trong sương đen kia, so Lê Tông càng thêm nồng đậm hơn, thân hình cao lớn quen thuộc, bờ ngực rộng lớn vững chắc.
Lại là cái vị ma cà rồng kia.
Mắt hắn lúc này so với ánh lửa còn muốn đỏ đậm hơn, hàm chứa sự tức giận cực lớn:
– Không được sự cho phép của tôi, cô lại dám làm bị thương chính mình?
Đường Miên Miên trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, cũng không biết là sợ hãi, hay là yên tâm, trong đầu cũng không kịp suy nghĩ.
Tầm mắt ma cà rồng dừng trên cánh tay đang được hắn ôm trong lòng, quanh thân khí áp đột nhiên chấn động, giống như là đang cố gắng áp chế điều gì, đột nhiên hắn đem cô đặt xuống mặt đất.
Đường Miên Miên đứng không vững, theo phản xạ bám vào cánh tay hắn.
Không nghĩ tới vậy mà sờ đến mấy vết sẹo dài trên tay hắn. Hô hấp cô chợt cứng lại, giật mình giương mắt nhìn kỹ.