Phản Diện Trùng Sinh Kết Hôn Cùng Thượng Tướng Thô Bạo - Chương 90 - Hôn lễ [Hoàn chính văn]
- Trang Chủ
- Phản Diện Trùng Sinh Kết Hôn Cùng Thượng Tướng Thô Bạo
- Chương 90 - Hôn lễ [Hoàn chính văn]
Đúng chín giờ sáng, hàng loạt những chiếc xe hoa cưới màu trắng chạy
dài trên khắp đường phố Kim Thành, thu hút nhiều ánh mắt tò mò.
Những ngày trước, thủ đô rộ tin Thẩm thượng tướng – Thẩm Thịnh Quân sẽ cùng
với thiếu gia độc đinh của Hoàng gia – Hoàng Thiệu Huy kết hôn, có rất
nhiều bài báo đưa tin nhưng mọi người đều không tin tưởng, ai cũng cho
rằng đó là tin vịt.
Nhưng đến khi những chiếc xe hoa cưới dừng ngay trước cửa nhà họ Hoàng, họ mới chậm chạp chấp nhận.
Thiếu gia nhà họ Hoàng, thế mà lại là đồng tính, điều đó khiến cho nhiều cô nàng vỡ mộng.
“Đến rồi đến rồi.” Hoàng Văn từ sớm đã đứng ở trước cửa nhà chờ đợi, vừa
nhìn thấy xe cưới dùng lại trước cửa nhà liền quay đầu vào thúc giục:
“Huy chuẩn bị xong chưa, xe nhà họ Thẩm đến rồi kìa!”
“Xong rồi xong rồi.” Chu Chí Tâm giúp Thiệu Huy cài hoa cưới lên trên áo sau đó cùng cậu bước ra bên ngoài.
“Chú út, thím út.” Thẩm Thịnh Quân bước vào trong sân lễ phép chào hỏi hai người bọn họ, sau đó lại quay sang nhìn cậu mỉm cười.
Cậu hôm nay thực sự rất đẹp, khoác lên người một bộ vest trắng sang trọng,
trông cậu chẳng khác một chàng vương tử bước ra từ truyện tranh. Còn
hắn, hắn chính là một chàng kỵ sĩ luôn ở bên cạnh bảo vệ cho vị vương
tử.
“Đưa tay cho tôi nào.” Hắn chìa tay ra nói.
Thiệu Huy
đồng dạng mỉm cười đưa tay đến, hắn nhanh chóng nắm lấy, sau đó kéo mạnh cậu về phía mình. Hành động quá mức đột ngột khiến cậu không kịp đề
phòng, ngã nhào vào lòng hắn.
Thẩm Thịnh Quân cong khóe môi, đặt tay lên eo cậu, thì thầm vào tai: “Hôm nay em đẹp lắm.”
Gương mặt Thiệu Huy trong nháy mắt trở nên ửng đỏ, ngại ngùng áp mặt vào vai
hắn để che giấu. Điều này càng khiến cho hắn cảm thấy đắc ý, đưa tay lên xoa xoa đầu cậu.
Thiệu Huy vội vàng ngăn cản: “Đừng… đừng xoa, hư tóc mất.”
Sáng ngày Chu Chí Tâm đã tốn rất nhiều công sức để tạo kiểu cho cậu, nếu hắn cứ xoa như vậy, sợ là sẽ lại tốn thêm thời gian để làm lại tóc.
Hắn nghe vậy thì dừng tay lại, không tiếp tục xoa đầu cậu.
Nhìn đến người con trai đang mặc vest cưới đứng trước mặt mình, hắn hài lòng nói: “Đi thôi, chàng dâu của tôi.”
Thiệu Huy thấp giọng mắng: “Đồ sến súa.” Đến cùng vẫn là nắm tay hắn bước ra xe.
Hoàng Văn đứng một bên nhìn cảnh tượng hường phấn đó thì trề môi nói: “Xì, khoái muốn chết mà còn ngại.”
“Đi nhanh đi kìa, anh lúc trước cũng có khác gì thằng bé đâu.”
“Rồi rồi, anh đi ngay đây.” Hoàng Văn trước khi đi cũng không quên dặn dò:
“Em ở nhà có chuyện gì cần thì gọi quản gia đến giúp, đừng có cố chịu
đựng rồi làm một mình đấy!”
“Em biết rồi mà.” Làm như y là con nít không bằng.
…
Lễ cưới được tổ chức ngay tại nhà chính Thẩm gia, lúc hai người họ đến
nơi, khách khứa cũng đã tụ tập đông đủ. Lúc này ai cũng đều ngồi vào bàn ăn, chờ đợi chủ nhân của buổi lễ xuất hiện.
Vừa nhìn thấy hai người họ, Vũ Ngọc Trinh liền kéo hai người đến từng bàn một để chào hỏi khánh khứa.
Hoàng Văn cũng tiến vào ngay sau bọn cậu, gã đi đến bàn ăn nơi Chu Chí Thiên
đang ngồi lịch sự gật đầu với những người khác, sau đó liền ngồi xuống:
“Chú Văn, cha con không đến sao?”
“Em ấy có chút không tiện.”
Anh chỉ gật đầu, cha mình không tiện ở đâu, tất nhiên anh biết rất rõ, thế nhưng vẫn không thể nhịn được mà mở lời hỏi thăm.
Loa từ trên sân khấu chợt rè lên một tiếng, sau đó là giọng nói lưu loát của một người thanh niên.
“Hân hoan chào đón toàn thể quý vị quan khách cùng quan viên hai họ đã có mặt trong buổi lễ thành hôn ngày hôm nay….”
Không để ý rõ mc đang nói những gì, chỉ khi nghe đến tên mình và Thẩm Thịnh
Quân, Thiệu Huy liền nhanh chóng cùng hắn bước lên sân khấu để giới
thiệu.
Cả hai đều không thích những thứ quá rườm rà nên không chọn tổ chức đám cưới ở lễ đường như bao cặp đôi khác, cũng không trao cho
nhau bất kỳ lời thề cũng như hứa hẹn nào.
Con người đến với nhau
vì tình yêu, hết yêu sẽ tự động buông tay, không cần phải ràng buộc nhau bằng những lời hẹn thề không chút giá trị này.
Quá vô nghĩa.
Thế nhưng điều đó chắc chắn sẽ không có khả
năng xảy ra đối với hai người họ, một khi đã nhận định ai làm bạn đời,
tình cảm của họ đối với đối phương nhất định đã trở nên cực kỳ sâu đậm.
Cũng đã trải qua hai kiếp, Thiệu Huy không mặn mà đối với chuyện yêu đương.
Nếu đối phương không phải là Thẩm Thịnh Quân, không mạnh bạo xâm nhập
vào cuộc sống của cậu, có khi cậu đã không mở lòng tiếp nhận hắn như bây giờ.
Nghi thức tiếp theo chính là trao nhẫn.
Giọng nói mc
lại tiếp tục lanh lảnh vang lên bên tai: “Kính mời quý vị cùng nhau
hướng mắt về sân khấu để chứng kiến giây phút trọng đại, hạnh phúc của
đôi uyên ương này…”
Thẩm Thịnh Anh nhanh chóng cầm hộp nhẫn tiến lên sân khấu, bên trong là một cặp nhẫn được đặt thiết kế riêng, mặt
trong mỗi chiếc nhẫn đều khắc tên của hai người.
Họ đồng thời nhìn nhau, lần lượt cầm nhẫn lên đeo vào tay đối phương. Trao nhẫn gắn bó
với nhau, tin tưởng, cùng nhau đi hết một đời người. Họ không còn đơn
độc một mình nữa, mà ở bên luôn có một người tri kỷ luôn đồng hành cạnh
bên.
Cuối cùng, sau khi hoàn thành xong nghi thức đeo nhẫn, bên dưới đồng loạt vang lên những tiếng hô hào thật lớn.
“Hôn đi, hôn đi, hôn đi!”
Thiệu Huy lúng túng cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, hai đầu tai bắt đầu
trở nên đỏ ửng, chỉ có Thẩm Thịnh Quân trong mắt chứa đầy ý cười vẫn
luôn nhìn về phía cậu.
Hắn hỏi ý: “Hôn nhé?”
Cậu ngượng ngùng gật gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của cậu, hắn tiến đến kéo cậu ôm vào lòng mình, đưa tay
nâng cằm cậu lên, nhắm thẳng vào đôi môi của đối phương mà hôn xuống.
Khánh khứa ngồi bên dưới “ồ” lên một tiếng, vang lên sau đó là những tiếng vỗ tay chúc mừng cho ngày hạnh phúc của hai người họ.
Dù vậy vẫn
còn những người nhìn họ bằng ánh mắt chứa đầy sự kinh tởm, hoàn toàn
không thể chấp nhận nổi sự việc này. Nhưng… ai thèm quan tâm đến việc
họ nghĩ gì về nhân vật chính của buổi tiệc này chứ?
Nụ hôn của
Thẩm Thịnh Quân tuy mạnh bạo nhưng cũng thật dịu dàng, nó khiến cậu hoàn toàn dễ chịu khi phải bị động tiếp nhận cái hôn này.
Lúc hắn buông tha cậu, đôi môi cũng đã bị giày vò cho đến đỏ ửng.
Cậu vô lực tựa đầu vào vai hắn mắng: “Đồ lưu manh.”
“Lưu manh mới làm chồng em.”
Thiệu Huy ngước đầu lên cười típ mắt nhìn hắn nói: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn vì kiếp này có thể gặp được anh.
Nếu không gặp được hắn, cậu sẽ không bao giờ biết thế nào là yêu, thế nào
là thương. Được một người xem như bảo bối trong lòng mà hết mực cưng
sủng, một loại cảm giác mà cậu chưa từng cảm nhận được ở kiếp trước.
Tưởng chừng như một kiếp sẽ mãi sống trong sự cô độc, thế nhưng lại vô tình chìm đắm trong tình yêu hắn mang lại.
“Cảm ơn anh vì đã yêu em.”
…—Hoàn chính văn—…