Phản Diện? Bụng Sao Lại To Rồi - Giang Bạch Vũ - Chương 52
Đoạn video bắt đầu chạy, Từ Bạch Vũ nhấp chuột lần lượt bỏ qua các đoạn trắng không có người.
“Hy vọng ít nhiều sẽ nghe được thứ gì đó quan trọng.”
“Nghe tốt mà, chỗ tôi đặt oke lắm đó.” Varel tự thưởng một cái like cho bản thân.
“Ý anh là gì cơ?”
“HẢ?!” Mặt cậu tái xanh khi màn hình phát lên toàn cảnh. Trong phạm vi của máy quay từ từ bước vào rất nhiều người, còn có những vị trông có vẻ là ông lớn.
Đúng vậy. Full HD không che. Bắt trọn từng khoảnh khắc.
Cậu cho rằng anh ta đã đặt máy ở những góc khuất hạn chế tối thiểu sự chú ý, nên e rằng chỉ nghe được âm thanh mà không bắt được hình ảnh. Trời có sập xuống cũng không ngờ Varel giống như đạo diễn, muốn quay góc nào thì quay góc đó.
“Chờ đã, lẽ nào anh…”
“Máy ở trong cái bình hoa hồng để trên bàn, bạn nhỏ thấy tôi giỏi không.”
“Nhưng bằng cách nào anh vào được bên trong?”
“Cửa sổ không thèm khoá nên tôi đã nhảy vào, lúc đó thì chẳng có mống nào ở đó cả.”
Từ Bạch Vũ đứng hình, cậu muốn thở oxi tim cậu cần được cấp cứu.
“Tại…sao chúng ta không làm vậy ngay từ đầu?”
“He he. Tôi cũng không biết mà~” Varel lè lưỡi, nhún vai vờ ngây ngô.
“Hmm. Nhưng việc này rất mạo hiểm, lỡ bị phát hiện thì tiêu chắc.”
“Bạn nhỏ đã nghe người cái gì mà đẹp trai thường đi đường tắt chưa?”
“Người thành công có lối đi riêng?”
“Đúng đúng, chính nó.”
“Tôi thấy anh giống điếc không sợ súng hơn.”
Nhưng nếu bọn cậu thật sự đã bị phát hiện ra thì có lẽ hiện tại không thể ngồi rung đùi thoải mái được như thế này. Từ Bạch Vũ càng hy vọng sóng yên biển lặng tiếp tục lâu dài.
Cậu vừa nhấn tua vừa cảm thấy khó hiểu, tua cả một đoạn dài chỉ thấy những người đàn ông ngồi trên ghế sofa, nhâm nhi tách trà kiên nhẫn im lặng không ai lên tiếng. Không có tiếng gió còn tưởng đây là ảnh tĩnh. Vị trí ngồi trung tâm vẫn đang để trống, dễ dàng hiểu được bọn họ đang chờ lãnh đạo đến. Bỗng nhiên góc màn hình xuất hiện một người đàn ông, dáng vẻ luộm thuộm tay còn cầm kéo cắt cỏ.
Varel nhìn mà chề môi phàn nàn.
“Người làm vườn vào chi vậy?”
“Ông ta không phải người làm vườn, là người truyền tin.” Từ Bạch Vũ lắc đầu giải thích.
“Ngài ấy đang giải quyết việc đột xuất, mọi người hãy xem qua thứ này và bắt đầu trước.”
Ông ta đặt xuống một xấp giấy, sau đó lẳng lặng cúi đầu rời đi. Biểu cảm Varel ngạc nhiên, miệng ồ một tiếng, bạn nhỏ đoán chuẩn rồi?
“Hmm? Làm sao cậu đoán được?”
“Ừ thì… Vì ông ta tự nhiên bước vào mà không bị ngăn cản nên tôi đoán bừa.”
Cậu cười ngượng cho qua, trong nguyên tác nhân vật lớn ở thành phố H có một người chuyên giả thành những vỏ bọc vô hại, thường sẽ là người truyền tin những thông tin quan trọng. Ánh mắt Varel tràn đầy sự khinh thường, điệu bộ ngả ngớn chê bai.
“Thế kỷ nào mà còn bồ câu đưa tin.”
“Anh nói cũng phải, nhưng sử dụng công nghệ rất có thể bị xâm nhập và theo dõi từ bên ngoài nên mới phải cẩn thận như vậy?”
“Chà, phải ha, bảo mật thông tin trên mạng chưa bao giờ là an toàn tuyệt đối, nhưng nếu là con người thì chỉ cần—” Anh ta đưa hai ngón tay giả làm súng chĩa vào thái dương, phấn khích cười.
“Pằng. Là im hẳn rồi~”
Từ Bạch Vũ nhìn mà nổi da gà, không, lúc viết đoạn này cậu không có nghĩ được đến thế đâu. Varel đúng là rất có tài trong việc dẫn người ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Không chú ý đến anh ta nữa, cậu tập trung vào phong bì người làm vườn đã đem tới.
“Tập hồ sơ đó hẳn là—“
Người đàn ông trung niên mặc vest xám lên tiếng với giọng đầy thoả mãn.
“Khà khà. Mọi thứ đang đi theo dự đoán, CL sớm muộn sẽ sụp đổ.”
Những người khác lần lượt nói theo.
“Đúng vậy. Cứ đẩy tập đoàn đó lên trang nhất, thì sẽ chẳng còn ai chú ý đến việc chúng ta đang làm nữa.”
“Phải phải, các tổ chức ngầm ở nước ngoài đều rất hài lòng, với đợt hàng lần này.”
“Cũng mất kha khá thời gian mới đạp được thằng nhóc con Cố Dục Thiên xuống. Nếu nó không chĩa mũi như một con chó vào việc chúng ta tiếp cận Lâm Húc thì CL của nó cũng chẳng đáng để bận tâm.”
Thành phố H cách đây 8 năm là thành phố phát triển bậc nhất, duy trì chế độ khối thịnh vượng chung. Được ca tụng là nơi hạnh phúc và đáng để sống. Cành ngày càng nhiều cư dân nước ngoài di cư về đây sinh sống, các phần tử bạo loạn cũng tăng cao.
Phần tử ngoại quốc gặp nhau bắt tay xây dựng các tổ chức ngầm, lợi dụng ánh sáng của thành phố để tiến hành các cuộc làm ăn phi pháp. Điển hình là buôn lậu vũ khí và chất cấm, ngoài ra buôn người và mại dâm vẫn đang lưu hành mạnh mẽ. Thậm chính đã mua chuộc được cả cảnh sát ở đây.
Tất cả các tổ chức liên kết với nhau vô cùng chặt chẽ, chưa từng xảy ra xung đột, hơn nữa còn hỗ trợ cảnh sát truy bắt tội phạm. Trước đó một xe buôn lậu ma túy đã bị cảnh sát quốc tế bắt tại biên giới thành phố H và quốc gia lân cận, chuyện này đã làm rúng động cả nước trong một khoảng thời gian dài, chính phủ đã bắt đầu nghi ngờ và tiến hành cuộc điều tra toàn diện.
Thời điểm đó toàn bộ hoạt động ngầm đều bắt buộc bị ngưng trệ, các tổ chức bắt đầu tìm cách thoát thân. Họ giả thành các công ty nhỏ tìm đến lão gia Lâm Húc nhờ hỗ trợ. Mục đích chính là dựa vào xuất thân từ quân đội của ông mà qua mắt các thanh tra cảnh sát. Cố Dục Thiên nhìn ra bọn chúng không có ý tốt làm ăn trong sạch, nên đã ngay lập tức đã ngăn cản khiến kế hoạch đứt gãy.
Chính vì vậy, từ đó CL không thể hoạt động ở thành phố H.
Mục tiêu tiếp tục chuyển sang nhà thờ Noah, dưới danh nhà tài trợ cho nhà thờ khiến việc điều tra trở nên khó khăn và không thể đi sâu hơn. Các cuộc họp mặt cũng thường xuyên diễn ra ở đây, vỏ bọc xây dựng quá tốt linh mục Tần hoàn toàn không phát giác ra điểm bất thường. Nhưng để mọi chuyện về vụ chất cấm dìm xuống nhanh chóng, tổ chức quyết định đem CL ra làm bia đỡ đạn. Khiến một tập đoàn thực phẩm lao đao rất đơn giản, chỉ cần một đơn kiện lên cục vệ sinh là đã hoàn thành.
Tập hồ sơ được đem tới bao gồm toàn bộ về vụ vu khống ngộ độc, thao túng thị trường chứng khoáng, lập bằng chứng giả về việc CL trốn thuế, và cả những thông tin về người mà tổ chức cài vào tập đoàn để đào tường.
Cố Dục Thiên cũng đã sớm đã miếng trả miếng, cài người ngược lại vào tổ chức. Tập hồ sơ đó chỉ tồn tại một bản duy nhất, không có bản sao và file lưu. Từ Bạch Vũ cần biết ai là người đích thân giữ hồ sơ và báo lại, hắn sẽ cho người đến đánh cắp.
“Tập hồ sơ đã được đưa cho người đàn ông mặc áo len đen. Nếu trong tiểu thuyết thì người đó tên là—“
“A! Không phải!”
Cậu bất ngờ đứng bật dậy, sắc mặt kinh ngạc tột độ. Dí sát nhìn rõ màn hình, đồng tử căng thẳng không thôi.
“Ông ta– đốt nó rồi?!!”
Người đàn ông mặc áo len thẩy xấp giấy và cái xô xắt bên cạnh, sau đó làm một mồi lửa tiếng lách tách vang lên. Tia lửa phản chiếu trong con ngươi cậu, cứ thế bất lực nhìn chứng cứ bị thiêu rụi. Rất nhanh trong xô chỉ còn lại tro đen, một mảnh giấy vụn cũng không còn.
Mấy người đàn ông nhìn nhau cười man rợ, một trong số đó lên tiếng:
“CL sắp tới cũng như thứ trong xô này, hết giá trị thì nên biến mất thôi. Chúng nó đang cố gắng vùng vẫy đúng chứ? Đi giúp đỡ nào~”
Từ Bạch Vũ cắn môi suy nghĩ, bọn họ là muốn động tay động chân vào sản phẩm đang trong quá trình nghiên cứu của CL? Hơn nữa chứng cứ để trở mình đã bị tiêu hủy… Tại sao mọi thứ lại không giống? Sắc mặt cậu tái mét, quả nhiên…
“Phải, phải gọi cho A Thiên.”
Tay cậu run run bấm điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh, lần nữa thất vọng khi âm anh vang lên tiếng tút kéo dài. Không phải tiếng của tổng đài, là Cố Dục Thiên chủ động gắt máy.
“Nếu không gọi được thì gọi cho tên còn lại đang ở tập đoàn thụ lý vụ kiện đi.”
Varel đang nhắc đến Triệu Phong, Từ Bạch Vũ nghe theo bấm gọi tiếp. Cậu nói rõ toàn bộ sự việc cho Triệu Phong, gửi cả đoạn video đã quay. Sau đó anh bảo rằng sẽ tăng cường bảo vệ kế hoạch nghiên cứu, và sẽ sớm đến viện nghiên cứu D để trực tiếp theo dõi.
“Varel cảm ơ—“
Cậu vừa ngẩn đầu lên đã thấy người đi mất, hỗ trợ từ phía anh ta là rất lớn. Nhưng chưa kịp cảm ơn thì người không muốn nán lại. Qua vài lần hợp tác dễ dàng thấy được CL quan trọng với Varel không kém Cố Dục Thiên và Triệu Phong. Chỉ là không rõ lý do vì sao.
Từ Bạch Vũ nhìn màn hình vẫn đang hiện số của hắn, trong lòng rất nhiều cảm xúc hỗn loạn phức tạp.
“Lâm Lưu Hạ không có mặt, thay vào là sự xuất hiện của Varel, đây thật sự là tiểu thuyết mình đã viết sao?”
Khoé môi cậu hơi giật nhẹ, mặt mũi méo xệch, bàn tay càng siết chặt điện thoại. Giọng nói gắt quãng trong tiếng nấc.
“Ưm—vì sao… Đột nhiên phớt lờ tôi?”
_______
Varel quay trở lại căn phòng đã đặt máy quay lén, anh tay tháo máy và nắm gọn trong lòng bàn tay. Từ phía sau vang lên tiếng bước chân kèm tiếng gậy gỗ đều đều.
Varel quay đầu, môi nở một nụ cười tự hào.
“Con đã làm tốt. Phải không, thưa cha?”
Kết thúc chương 52.