Phản Diện? Bụng Sao Lại To Rồi - Giang Bạch Vũ - Chương 51
Sau khi Từ Vũ Niên được đưa trở về khách sạn, Lily liền nói với tài xế tên địa điểm khác muốn đến.
“Cho chúng tôi đến Bệnh Viện S.”
“Bệnh viện? Chị, em không muốn đi bệnh viện.” Từ Bạch Vũ bất an lắc đầu, lo lắng đưa tay ôm bụng.
Nghĩ đến việc bị phát hiện rồi bị mang vào phòng thí nghiệm, cậu đã phát rợn tóc gáy lên rồi. Cô nhỏ nhẹ vỗ lưng cậu xoa dịu.
“Chị cũng là dân du lịch thôi nên không mang quá nhiều đồ nghề. Chỗ đó là bệnh viện tư nhân, chị có quen biết nên sẽ trực tiếp khám cho em.”
“Em vẫn ổn nên không cần đâu ạ, chị đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình…”
“Đúng là vậy nhưng gặp chú em như thế thì chị không nhịn được. Em đưa ra quyết định như vậy thì nhất định phải đi kiểm tra.”
Lily khoanh tay thái độ kiên quyết xách cậu đến bệnh viện. Từ Bạch Vũ muốn nói nhưng cô mặc nhiên bịt tai biểu thị chị không nghe, già rồi, tai kém.
“Vậy để em gọi điện báo về một tiếng.”
Điện thoại đổ mấy hồi chuông rồi tiếng tổng đài quen thuộc vang lên. Cậu gọi lại, kết quả vẫn là nữ tổng đài tiếo chuyện.
“Cậu ta không bắt máy hả? Lạ vậy?” _ “Nếu là tên đó nhận được điện thoại của Vũ Vũ chẳng phải sẽ tớn lên à?”
“Có lẽ anh ấy có việc bận, em đang gửi tin nhắn ạ.”
Chẳng mấy chốc xe đã đậu trước cửa bệnh viện, Lily xuống trước dẫn cậu vào bên trong.
“Vũ Vũ, em ngồi chờ chút nhé, mà đã ăn uống gì chưa?”
“Em chưa. Chỉ mới ăn sáng và uống cacao thôi ạ.”
“Vậy tốt quá, tiện chị sẽ chuẩn bị cả phòng siêu âm. Máy bán nước ở bên kia em uống gì thì ra lấy nhé.”
Cô dặn dò rồi vội chạy đi, Từ Bạch Vũ ngồi nghịch điện thoại một lúc mới thấy chán đứng dậy. Cậu đến trước máy bán bấm chọn một lon nước ép đào.
*Lạch cạch*
*Rầm*
Cậu vừa cúi người lấy lon nước thì đột nhiên bị thứ gì đó va vào người. Không ngã mà chỉ hơi giật mình, quay đầu thấy cô gái trẻ tuổi đang ngồi xe lăn.
“Cô không sao chứ?”
Cậu nhẹ giọng hỏi han, thấy bên chân cô bé có vết thương liền lo lắng.
“Cái này là do lúc nãy va phải ư? Y tá!…”
Cô gái nhường như không có phản ứng, đau cũng không cảm thấy chỉ chăm chăm nhìn vào Từ Bạch Vũ. Cậu rất nhanh phát hiện thứ cô chú ý không phải mình mà là lon nước đang cầm. Ngay lập tức đưa lon nước đến gần.
“Đây, tặng cô.”
Cô gái nhận lấy, ngơ ngác ngắm nhìn mất một lúc, sau đó bất ngờ ngặm ngặm vỏ lon.
“Ấy ấy! Đừng làm thế!” _ “Cô gái này dường như có chút…”
Cậu hốt hoảng ngăn cản, cẩn thận giúp cô mở ra. Thấy cô gái vẫn ngây ra không biết hành động tiếp theo phải như thế nào, bạn nhỏ liền biểu diễn hướng dẫn.
Chỉ vào miệng lon, chỉ lên miệng.
“Chỗ này, đưa lên chỗ này.”
Rồi dùng toàn bộ cơ mặt làm ra động tác giả uống nước. Cô gái bắt chước làm theo, uống được nước thì cực kỳ vui vẻ cười đến nhắm cả hai mắt.
“Giỏi quá đi mất!”
Cô ngẩn đầu nắm lấy vạt áo Từ Bạch Vũ mà kéo kéo.
“Cô muốn nói chuyện với tôi?” Cậu vô thức cúi người xuống.
*Soạt*
Cô gái ôm chầm cổ cậu, sau đó mỉm cười xoa xoa lên tóc đối phương.
“Chắc cô ấy nghĩ đây là cảm ơn.”
“Tìm thấy rồi ở đằng kia!”
Từ phía xa bác sĩ cùng y tá hớt hả chạy tới. Bác sĩ vừa thở gấp vừa cười nói với cậu.
“Thành thật xin lỗi vì đã gây ra rắc rối. Cô gái này là bệnh nhân của chúng tôi, vì lơ đãng mà chúng tôi đã để cô ấy đi mất. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”
“Không không. Tôi không giúp gì nhiều…” _”Trông người này quen quen? Hừmm, Khả năng nhận dạng khuôn mặt của mình không tốt lắm.”
Bác sĩ căn dặn y tá cẩn thận đưa cô gái về phòng bệnh chăm sóc rồi mới quay lại bảo.
“Lon nước kia có phải của cậu không? Để tôi mua lon khác lại nhé?”
“Không cần đâu. Tôi tặng cho cô ấy mà.” Cậu xua xua tay.
“Vậy – sao trông sắc mặt cậu hơi tệ…”
“Hả? Có ư?”
“Chân mày cậu đi xuống thế này nên tôi nghĩ—“
Từ Bạch Vũ lập tức xấu hổ, vội vàng giải thích.
“A, xin lỗi. Tôi không có ý gì đâu chỉ là tôi bị cận nhẹ nên không nhìn rõ.”
Nam bác sĩ mỉm cười không để chuyện này trong bụng, còm cậu thật sự rất hiếu kỳ mới từ từ lên tiếng.
“Hmm, hình như tôi với anh đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?”
Anh ta đến trước máy bán nước, chọn một hộp sữa bò sau đó đem nhét vào tay cậu.
“Sữa bò?!! Anh là bartender đó!”
“Sụyt. Cậu nói nhỏ chút, ở đây là bệnh viện nên tôi không muốn bị người khác phát hiện.”
Từ Vũ Bạch vội bịt miệng, hạ âm lượng nói bằng giọng ngỡ ngàng.
“Tôi không ngờ đấy…”
Khó mà tin một vị bác sĩ trông dáng vẻ chỉ cầm được dao mổ đến tối còn có thể cầm hai tay hai chai rượu chuyên nghiệp pha chế. Quả thật, đã sống trên đời thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Kỳ lạ, thì chắc mình mới là tên kỳ lạ nhất…”
Xuyên vào tiểu thuyết + mang thai.
Từ Bạch Vũ nhìn vào tấm thẻ được đeo trước ngực bác sĩ, bên trên ghi rõ:
Họ Tên: Phó Vân Hứa.
Nghề nghiệp: Bác sĩ điều trị tâm lý.
“Anh là bác sĩ Phó?”
“Hửm? À thẻ làm việc của tôi.”
“Không phải sao?’ Vẻ mặt của bác sĩ khiến cậu khó hiểu, ai sẽ bất ngờ với tên của chính mình chứ?
“Mọi người đều gọi tôi là Kai nên tôi phản ứng hơi chậm. Cậu cũng có thể gọi tôi bằng cái tên Kai nếu muốn.”
“Haha, làm hai việc cùng lúc chắc anh vất vả lắm…”
“Không hẳn, quán bar là do người quen của tôi mở lâu lâu tôi mới đến phụ.”
“Ồ.”
“Còn cậu đang chờ làm thủ tục sao? Để tôi nói với y tá làm nhanh giúp cậu được không?”
“Tôi cũng mới đến, không cần phiền anh vì—“
“Vũ Vũ!”
Lily chạy đến bên cạnh cậu, kéo người về phía mình, ngỡ ngàng nhìn bác sĩ Phó.
“Phó Vân Hứa?”
“Lily? Hoá ra người cậu dẫn đến khám là cậu này.”
Cô nhẹ gật đầu, ừm một tiếng đáp lại. Phó Vân Hứa mỉm cười hoà nhã, lịch sự chào tạm biệt vì anh còn bận việc khác. Từ Bạch Vũ quay sang hỏi Lily.
“Ly tỷ, người đó là bạn chị ạ?”
“Ừm. Là bạn tôi khi còn du học ở Anh. Trông có vẻ thân thiện nhưng thành thật mà nói về vài phương diện khác đôi khi không thể hiểu nổi cậu ấy.”
. Phòng siêu âm.
Lily chỉ vào màn hình hiển thị, vui vẻ cất giọng.
“Em nhìn thấy phần nhỏ nhỏ này không… Một em bé khoẻ mạnh nha~”
“…”
Từ Bạch Vũ ngước đầu nhìn chằm chằm vào hình ảnh đen trắng đang được chiếu, tim của cậu đập mạnh liên tục, cảm xúc bồi hồi lan toả khắp lồng ngực. Hai bầu má cậu hồng hồng ánh mắt sáng lấp lánh, bỗng chốc trước mắt phủ tầng sương nhẹ.
“Em nhỏ xíu…”
Lily nhìn gương mặt hạnh phúc cũng vô thức mỉm cười theo. Cái này mà đưa cho Cố Dục Thiên có khi hắn sẽ phản ứng khoa trương hơn vậy nữa.
Sau khi kiểm tra xong cô đưa lại báo cáo kiểm tra và dẫn cậu ra về. Xe đỗ trước cửa khách sạn, Từ Bạch Vũ xuống xe vẫy tay chào tạm biệt.
“Tạm biệt, chị đi cẩn thận ạ.”
“Pai pai Vũ Vũ.”
Sau đó cậu không lên phòng của mình ngay mà rẽ sang phòng họp tổng, trong tay ôm theo chiếc laptop. Cho rằng giờ này hắn đã quay lại nên cậu đem đồ đến để hắn đoạn video đã quay. Cửa phòng phía trước mở hé, bên trong cũng truyền ra ánh sáng bạn nhỏ hớn hở đẩy cửa bước vào.
“A — Thiên…. Ối mẹ ơi!” Khung cảnh bên trong khiến cậu giật bắn người, suýt bước hụt chân may bấu vào được cái tay nắm cửa.
Có ngày chắc chắn bị tim thòng.
“Há lô~”
“Anh, sao anh lại ở đây?!”
Varel ngồi vắt chân lên bàn, vừa chơi game vừa ăn snack uống nước ngọt. Anh ta thấy cậu thì cười hì hì khoanh chân lại trên ghế giả bộ ngoan ngoãn.
“Tôi đột nhập vào đây đó~”
Từ Bạch Vũ chú ý đến chìa khoá nhỏ giữa những gói snack mới từ tốn đặt laptop xuống bàn.
“A Thiên đã đưa chìa khoá và bảo anh đến phải không?”
“A Thiên? Bạn nhỏ gọi cậu ta ngọt ngào vậy à?”
“N–ngọt, cái gì mà ngọt ngào. Đừng nói linh tinh.”
“Vậy tôi cũng có thể gọi bạn nhỏ như vậy hả?~” Anh ta chống cằm, miệng từ từ phát âm từng chữ.
“A. Vũ. Vũ. à~”
…
“Chính anh cũng tự thấy ghê kìa.” Cậu nhàn nhạt nói ra điểm chí mạng.
Varel kéo tay áo che giấu sự nổi da gà của thân, không dám nhìn cậu bĩu môi lắp bắp nhỏ: “D–đâu có.” _ “Èo. Nghe khó chịu thật chứ…”
Rất cố gắng để lấp liếm việc mình bị quê.
“Khụ, như bạn nhỏ đã nói. Chúng ta bắt đầu luôn được không?”
Sau hôm gặp Varel ở quán bar cậu đã đem mọi chuyện kể lại cho Cố Dục Thiên, kể chi tiết từ đâu đến cuối. Khá ngạc nhiên khi hắn không có phản ứng nổi giận hay tiêu cực, còn rất nhanh đồng ý việc hợp tác với anh ta.
Từ đó biết thêm được thực chất hắn không mang chủ ý hận thù sâu sắc, nhưng lại vô cùng cảnh giác với anh ta. Cuộc đối thoại giữa Varel và Cố Dục Thiên được duy trì dựa trên lợi ích. Chỉ cần không chọc vào điểm phát khùng của đối phương thì có thể an toàn nói chuyện.
“Chỉ có anh và tôi xem thôi?” Từ Bạch Vũ chần chừ, vì hắn vẫn chưa đến…
“Cậu còn tính rủ ai khác xem cùng hử? Họ Cố lúc nãy đã nhắn tin bảo tôi là hắn đã có một file dự phòng để xem nên sẽ không đến. Chắc là đang lông nhông ở đâu đó.”
Varel chồng cằm phàn nàn, hối thúc cậu mở máy. Bạn nhỏ nghe vậy thì lặng lẽ đi cắm điện, trong khi chờ load video cậu vẫn không rời mắt khỏi điện thoại. Màn hình là dòng tin nhắn đã gửi nhưng không thấy phản hồi, cũng không hiển thị đã xem.
Sắc mặt cậu ủ rũ như bánh bao chiều, vừa lo lắng vừa thở dài. Người ngồi đối diện liếc nhìn, gật gù ừ hửm.
Kết thúc chương 51.