Phản Diện? Bụng Sao Lại To Rồi - Giang Bạch Vũ - Chương 50: Đi dạo
“Hoan nghênh quý khách, quý khách dùng gì ạ?”
Từ Vũ Niên chủ động đứng trước mặt anh trai, đối diện với nhân viên cửa hàng.
“Để em mời anh. Anh muốn uống gì?”
“Có vẻ em ấy sẽ không để mình thanh toán.” _ “Ừm cho anh cafe, à không, một ly cacao. Cảm ơn em.”
Cafe thuộc dạng chất kích tự nhiên nên cậu không rõ nó có an toàn cho người mang thai hay không. Y gật đầu rồi quay lại chọn phần nước cho riêng mình.
“Quý khách uống ở đây hay mang đi ạ?”
“Em muốn đi dạo được không anh?”
“Tất nhiên rồi, vậy hai phần mang đi nhé.”
Cách quán cafe vài bước chân có bờ hồ khá rộng lớn. Trời cuối thu se lạnh, lá đã úa dần rơi xuống trôi trên mặt nước phẳng lặng. Từ Bạch Vũ cầm ly cacao nóng trong tay, thời tiết này uống một ngụm là ấm cả người. Cậu cùng Từ Vũ niên đi dưới ánh nắng chiều, bước chân đạp lên lá khô, âm thanh giòn tan khiến người ta yên lòng.
Ai yên lòng riêng cậu thì đổ mồ hôi mẹ đổ mồ hôi con.
“Ngượng ngùng thật… mình không biết phải nói gì. Nhưng vẫn nên mở lời…”
“À, ừm, Tiểu Niên, cảm ơn em vì chuyện hôm nay.”
Y không có biểu hiện gì, nhấp một ngụm cafe rồi từ tốn trả lời.
“Không có gì ạ.”
“Nên…nên nói gì tiếp theo nhỉ?” Cực kỳ lúng túng.
Cậu gãi gãi đầu cười ngượng: “Anh đã rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của em vào ngày hôm qua.”
Tối đó lúc cậu đang phân vân có nên gọi cho Từ Vũ Niên không thì chẳng ngờ y lại gọi đến trước. Sau đó thông báo rằng đã thuyết phục được học viện đổi nơi biểu diễn, ngày mai sẽ đến làm việc với nhà thờ.
Y không hề có ý định giấu diếm, chân thành kể ra toàn bộ sự việc thực tế.
“Thật ra em biết được chuyện này là nhờ một người khác…”
“Uh?”
. Tối qua.
Từ Vũ Niên trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Vừa vào đã nhìn thấy Triệu Nhật Minh ngồi bệt trên đất lấy giường làm bàn học. Tai đeo nghe, trên giường trải đầy nhạc phổ.
“Công chăm chỉ.” Dòng suy nghĩ đột nhiên chạy ngang.
Triệu Nhật Minh nhận ra có người vào liền mất tự nhiên xấu hổ, nhưng vẫn cố tỏ ra rằng mình không sao không cần để ý tới ai. Ngòi bút càng vô thức đè mạnh, cậu ta nghiến răng.
“Có gì mà xấu hổ?! Phải giỏi hơn thì mới nhìn thấy được vẻ mặt nhận thua đó! Nhất định phải thấy!”
Từ Vũ Niên vô cớ nhận ánh mắt thù địch của bạn cùng phòng, y không để bụng cho rằng do đói nên mới như vậy.
*Lộp bộp*
Trên giường từ đâu lăn đến vài viên socola, Triệu Nhật Minh ngơ ngác nhặt lên, rất nhanh phát hiện là ai thẩy.
“Này! Tên kia! Cậu nghĩ tôi là gì thế hả?!”
“Không phải đói bụng à…” Y lẩm bẩm.
“Đói cái đầu cậu!”
“Vậy đừng để tâm trạng tệ của cậu ảnh hưởng đến âm nhạc.”
“Có gì mà ảnh hưởng?! Không bao giờ có chuyện đó xảy ra!!”
Từ Vũ Niên tiến gần, cúi người chỉ vào bản nhạc phổ.
“Nốt này cậu viết không đúng. Ký hiệu kia cũng không phải đặt ở đây…”
Y lần lượt chỉ rõ các lỗi sai trên trang giấy viết dở. Triệu Nhật Minh tròn mắt, chăm chú lắng nghe. Đến khi cậu ta nhìn ra y nói nhầm một chỗ liền phấn khích ngẩn đầu lên.
“À há! Cậu nói sai rồi! Là La chứ không phải Si!”
“Hơ…”
Bốn mắt đối diện, hai gương mặt kề sát thiếu chút chóp mũi sẽ chạm nhau. Thời gian như bị khựng lại vài giây, mọi thứ chỉ hoạt động lại khi Từ Vũ Niên đem cuốn sách chắn ngang đặt lên mặt cậu ta.
“Đoạn này tấu theo bản IIB, cái cậu xem là IB.”
Y quay mặt đi, trở vể vị trí giường của mình, còn Triệu Nhật Minh ngoan ngoãn đọc lại nhạc phổ. Từ Vũ Niên liếc nhìn con công, trong lòng rất hiếu kỳ.
“Cậu ta vốn không chơi part đó, lẽ nào đã đọc toàn bộ bản nhạc sao?” _ “Cậu—“
“Ảnh hưởng tới buổi diễn… Phải là cái tập đoàn CL đó mới đúng.” Triệu Nhật Minh chề môi.
“Liên quan gì đến CL?”
“Nghe bảo CL muốn thay đổi nơi biểu diễn, còn muốn hạ giá vé để nhiều người đến xem hơn.”
“Hình như anh bảo tập đoàn đến đây có việc.” Y trầm ngâm.
“Thay đổi cái gì chứ?! Tôi cố gắng như thế đâu phải chỉ để diễn ở những nơi tầm thường? Còn để những người không hiểu biết gì cũng có thể đến nghe. Bực mình—” Triệu Nhật Minh vừa nói trong cơn giận vừa đưa tay muốn với lấy cây violin đầu giường.
Cổ tay cậu ta lập tức bị giữ chặt, khẽ nhăn mày kêu lên một tiếng vì đau. Sát ý áp bức đáng sợ bao trùm, Triệu Nhật Minh run rẩy không dám mở miệng nói nửa chữ. Từ Vũ Niên cất giọng, ngữ điệu nặng nề áp đảo.
“Âm nhạc cậu theo đuổi dùng để phân chia tầng lớp?”
“T–tôi…”
“Nhìn thật khó chịu…”
Y khẽ thở dài rồi thả tay, dù sao đời sống riêng tư của người khác cũng không muốn chen vào. Sau đó không nói không rằng bỏ ra ngoài, trực tiếp đến tìm các giáo sư thuyết phục bọn họ suy nghĩ lại về lời thoả thuận của CL.
Từ Bạch Vũ hơi hốt hoảng, lo rằng vì chuyện của CL mà Từ Vũ Niên xảy ra xích mích với bạn học.
“Em đã cãi nhau với cậu ấy sao?”
“Em không cãi nhau. Chỉ là quan điểm không giống nhau.”
Y lắc lắc đầu phủ nhận, đưa mắt về phía dòng sông để che đi lần thở dài. Nắng hoàng hôn cùng góc nghiêng khuôn mặt khiến không gian trở nên nhẹ nhàng mà bừng sáng.
Cậu mỉm cười đến híp cả mắt, hai má ửng hồng vì gió lạnh.
“Ừm. Tiểu Niên, anh biết chỉ cần có người lắng nghe âm nhạc của em thì bất kỳ nơi nào cũng là sân khấu rực rỡ. Điều đó thật đáng trân trọng.”
“Đúng là anh mà.”
Cậu không hiểu lời y, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện cần phải hỏi: “À, trong đoàn của em có cô gái nào tên Lâm Lưu Hạ không?”
“Lâm Lưu Hạ? Đó là ai vậy ạ?” Nét mặt Từ Vũ Niên cho thấy nhường như y hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, dù chỉ là nhân vật phụ nhưng sự tồn tại của Lâm Lưu Hạ đặc biệt quan trọng đối với cốt truyện.
“Thật sự không có sao?! Không thể nào…”
“Hẳn cô ấy là sinh viên trong trường em. Nhưng trong đoàn hiện tại thì không có người nào có tên như anh nói.”
Từ Vũ Niên tiến lại hỏi: “Anh vẫn chưa trả lời em, Lâm Lưu Hạ là ai? Tại sao anh lại hỏi về cô ấy?”
“D– do đồng nghiệp của anh bảo rằng em gái mình cũng ở trong đoàn nhạc nên anh hiếu kỳ.” Cậu xoa xoa cổ lấp liếm.
“Vậy ạ?” Y cứ vậy cho qua, tiếp tục thưởng thức cafe trong tay.
Một con gió lớn từ đâu thổi đến, khiến lá thu rụng hàng loạt, y kéo Từ Bạch Vũ lại dùng thân người mình chắn gió. Nhưng tỷ lệ cơ thể cả hai xêm xêm nhau cuối cùng trông rất giống hai chú gấu trúc đỏ. Theo phản xạ cậu và y phủi sạch lá bám trên quần áo.
Phủi được một lúc Từ Vũ Niên bất ngờ đặt tay lên đầu cậu khiến Từ Bạch Vũ giật mình một phen. Lúc sau mới nhận ra y chỉ đang lấy chiếc lá thu đỏ trên tóc cậu xuống. Y xoay nhẹ cuống lá rồi dùng nó che đi một mắt, cười hì hì.
“Cướp biển đây!”
Miếng được thả ngang nên không hứng kịp, rốt cuộc y vì ngại mà đưa tay che mặt.
“Em quả nhiên không có khiếu hài hướ…”
“Khục. HaHaHaaa!”
Từ Bạch Vũ phì cười càng làm y đỏ mặt hơn, liền ngồi xụp xuống xấu hổ ôm đầu. Không lâu cảm thấy má mình bị vật khô cứng chạm vào, Từ Vũ Niên ngẩn mặt nhìn anh trai giấu tay trong ống tay áo khoác, chỉ để lộ ra nhánh cây khô. Cậu vờ như vuốt râu giả giọng.
“Còn ta chính là thuyền trưởng Hook!”
Cả hai cứ thế nhìn nhau bật cười khanh khách, ánh mắt y long lanh tràn ngập hy vọng.
“Vũ ca, không biết vì sao anh vẫn luôn hiểu rõ em. Cứ như là tâm linh tương thông vậy.”
“Thật ra là vì anh đã thiết lập cho em như vậy.” _ “Ừm. Anh chỉ nghĩ gì nói đấy thôi… Nhưng mà em thả tay anh ra được không?” Từ lúc kéo người lại để chắn gió đến giờ vẫn chưa buông.
“Anh ơi.”
Hành động tiếp theo của Từ Vũ Niên khiến cậu tròn mắt.
“Đan tay?!”
Từ Bạch Vũ muốn rụt tay về nhưng lực y quá lớn, mười ngón cứ thế đan chặt vào nhau.
“Anh ơi, em lạnh. Em muốn được xoa ấm.” Giọng Từ Vũ Niên nỉ non, gương mặt vô hại như bé thỏ con.
Cậu đưa tay vào trong túi áo, chuẩn bị tung ra tuyệt chiêu.
*Bộp*
“Túi giữ nhiệt?”
“Hàng xịn. Cho em tất. Nếu em cần thêm thì anh sẽ gửi đến vài lốc.” Ánh mắt cậu cực kỳ tự tin.
“Phụt. Cảm ơn anh!” _ “Đợi thêm chút nữa vậy…”
“Vũ Vũ!”
Lily vừa hay đi dạo ngang qua thì nhìn thấy cậu, vui vẻ chạy lại chào hỏi.
“Trùng hợp quá đi. Cậu này là bạn của em?”
“Ly tỷ, thật trùng hợp. Không phải ạ, em ấy là em trai của em, Từ Vũ Niên.”
Cô vẫy tay cười cười.
“Xin chào~ chị là Lily, em có thể gọi là Ly tỷ hay chị Lily đều được.”
“Ly tỷ là bác sĩ đã khám bệnh và hỗ trợ anh điều trị bệnh trong khoảng thời gian trước đó.”
Từ Vũ Niên lễ phép cúi đầu, nghiêm túc với cô.
“Cảm ơn chị đã giúp đỡ anh trai em ạ.”
Lily ôm má, vui vẻ cười đùa.
“Aiyo, anh em ai cũng ngoan hết trơn. Chị không làm phiền cuộc trò truyện của hai người chứ?”
“Không có, bọn em cũng đang tính đi về.” Cậu đáp lời.
“Vậy lên xe đi. Chị vừa đặt một chiếc taxi, trùng hợp có thể đèo cả hai về.”
“Chị không phải đang đi chơi sao?”
“Thành phố này bé xíu, chị đi hai ngày là hết rồi bây giờ đang về. Vũ Vũ, lát nữa chị sẽ khám tình trạng thai kỳ cho em.” Câu thứ hai cô thì thầm nói nhỏ với Từ Bạch Vũ.
Cậu và y không phản đối, đồng ý lên xe cùng trở về.
. Trên taxi.
Lily chú tâm bấm điện thoại, gửi đi một đoạn tin nhắn.
Người nhận: Cố Dục Thiên.
“Đã đưa người về rồi.”
Cố Dục Thiên reply:
“Cậu kiểm tra sức khoẻ cho em ấy. Tôi sẽ về sau.”
“Ủa? Chưa về?”
Hắn nhắn xong thì tắt điện thoại quẳng sang một bên, đạp ga lái xe đi đến một địa điểm khác.
“Từ Bạch Vũ…”
Kết thúc chương 50.
Akira?: Trời ơi, đã 50 chương rùi saooooo mừng quớ.
Trân thành cảm ơn mọi người đã theo tui tới tận bây giờ. Xúc động vô cùng?