Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo - Chương 46: Con mèo nhỏ thứ bốn sáu
- Trang Chủ
- Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo
- Chương 46: Con mèo nhỏ thứ bốn sáu
Hám Trạch đương nhiên không sinh được con, Tư Cảnh càng không thể sinh được. Giao Long ngẫm đi ngẫm lại câu nói của mình mấy lần, càng nghĩ lại càng thấy sai, “Ủa, không phải chủng tộc của cậu là mèo cái sinh ra mèo con ư?”
Tư Cảnh nhìn nó, cảm thấy đầu mình như vừa bị husky đá, “Đúng vậy.”
“Vậy ——”
Vậy thì cậu tìm một con mèo cái là được mà, sao lại không có mèo con được?
Tư Cảnh tức giận, “Bởi vì tôi là công, vì thế không sinh được chứ sao!”
Giao Long bị y làm cho bối rối, nó nghẹn hồi lâu không thốt nên lời. Cuối cùng quay ra nhìn đồng hồ, nhíu mày, “Sắp tới lần thứ hai rồi.”
Đã là bảy giờ tối.
Tư Cảnh ậm ừ một tiếng.
Giao Long hỏi: “Lát cậu ở chỗ nào?”
Ở đâu á?
Tư Cảnh suy nghĩ chốc lát, hai tay nhét vào túi rồi đứng dậy, nói: “Tôi về nhà.”
Y tự lái xe tới, Giao Long không có bằng lái, cũng không thể đưa y về. Biết y nhất định phải về nhà trước mười hai giờ, lập tức dặn dò y vài câu rồi hỏi: “Có cần tôi về cùng không?”
Tư Cảnh nhìn nó không khác nào nhìn mấy tên biến thái.
Anh theo tôi làm gì?
Cha già Giao Long lo lắng tới độ trên đầu mọc ra cả sừng rồng, “Nhỡ cậu khóc nhè thì sao.”
Tư Cảnh dừng bước, không thể tin được quay đầu hỏi lại nó: “Tôi khóc nhè lúc nào cơ?”
“Không phải con non đều khóc nhè hả?”
Giao Long nói như đây là chuyện hiển nhiên.
Tư Cảnh thiếu chút nữa nhấc chân đạp nó.
Nhưng tôi có phải con non đâu!
Mẹ nó chứ, tôi mấy chục tuổi rồi đó, là đại lão mèo đường hoàng ra dáng trong giới mèo nhá! Chỉ có tôi làm người khác khóc nhè chứ đâu ra chuyện tôi khóc nhè?
Giao Long không khuyên nổi đành để mặc y tự đi. Tư Cảnh chui vào trong xe một mình, đeo khẩu trang thật kỹ càng rồi điều chỉnh cho cửa sổ xe nâng lên, tốt xấu gì cũng tự hiểu rõ được việc mình là người nổi tiếng. Y lái xe dọc theo con đường quen thuộc trở về, đèn đường màu cam sáng rực, con xe màu bạc của Tư Cảnh dần hòa vào làn xe đèn đuốc sáng choang.
Mới thi bằng lái xe được hai năm, Tư Cảnh không phải là một tài xế quá cứng tay. Đi qua đoạn ngã tư không có nhiều xe, y đặt tay lên vô lăng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhìn thấy đèn xanh mới thả phanh đạp chân ga, nhưng nháy mắt khi xe vừa mới tiến lên thì y mới mơ hồ nhìn thấy có gì đó lướt qua mui xe.
Là một bóng đen.
Tư Cảnh đạp phanh, dừng xe lại rồi nhanh chóng vội vàng xuống kiểm tra.
Trên mặt đất có một bóng đen đang nằm, nó bị bóng xe phủ kín nên nhìn không ra thứ gì. Tư Cảnh sợ đâm trúng chó mèo qua đường, y ngồi xổm xuống cạnh nó rồi mở đèn pin chiếu xuống mặt đất.
Đèn pin cầm tay sáng lên, y như vừa bước một chân vào mây mù, chẳng nhìn thấy cái gì.
Tư Cảnh cố gắng mở mắt và thấy mình đang nằm cạnh đống rác. Nước bẩn tràn lan, mùi hương cũng không hề dễ chịu, ở bên trong còn có thịt đã hỏng của nhà ai vứt ra, vài con ruồi vẫn đang vo ve quanh vị trí nơi y nằm, Tư Cảnh cúi đầu nhìn xuống chân của mình.
Đôi chân kia ngắn hơn hiện tại khá nhiều, chỉ có một đoạn nhỏ ngắn ngủn mập mạp, lông tơ cũng rất thưa, non nớt, xõa tứ phía, cũng không hề mềm mại mượt mà như bấy giờ. Dường như y đang bị thương, lúc này thì cơn đau ở chân sau mới truyền tới, trên lông còn loang lổ vết máu. Lúc này y mới nhận rõ được cái mùi thịt thối kia không phải từ chỗ nào khác mà từ chính vết thương trên chân mình.
… Gặp quỷ rồi.
Thằng nào dám đánh y?
Tư Cảnh dùng hết sức đứng lên, càng tức giận. Chẳng hiểu đứa của nợ nào mà dám to gan tới vậy, không chỉ đánh y mà còn ném y vào cái nơi dở hơi này!
Chưa từng nghe qua danh tiếng của y hay sao?
Y thử điều động sức mạnh trong cơ thể rồi lại kinh ngạc phát hiện bên trong rỗng tuếch, lọt vào tầm mắt chỉ có duy nhất bãi rác bẩn thỉu không chịu nổi, bên cạnh còn có khúc xương nho nhỏ, giống như là y vừa mới đào nó ra vậy. Tư Cảnh có thói thích sạch sẽ, y lảo đảo đi về phía trước, cố gắng cách xa nơi này một chút.
Có xe ngựa dừng ở cách đó không xa. Tư Cảnh ngờ vực không dám tin, từ từ quan sát rồi đưa ra suy đoán, lẽ nào gần đây có đoàn phim?
Không thì vào thời buổi này thì lấy đâu ra xe ngựa chứ?
Y gắng gượng bước đi vài bước, nhìn thấy người bên trong bước xuống xe, người nọ có vẻ còn đang ôm cái gì trong ngực.
Là một nhóc mèo con, cả người nó trắng tinh như tuyết, cái đuôi to xù xù của nó đong đưa lắc lư, trông đến là xinh đẹp, so với Tư Cảnh có khi còn sạch sẽ hơn nhiều lần. Cô bé đang ôm nó lộ ra đôi giày thêu xinh xắn, cô nhóc đạp lên bàn đạp xe, cẩn thận bước xuống dưới.
“Con này thật đẹp,” y nghe có người khen, “Còn đáng yêu hơn cả con trước đó…”
Cô bé hé miệng cười. Tư Cảnh thấy rõ sườn mặt của người nọ, lỗ tai đột nhiên dựng đứng.
—— Là cô nhóc ấy.
Y lộc cộc chạy về phía trước hai bước nhỏ, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn.
Là người nọ!
Lúc này y mới ngẩng đầu, mơ hồ nhận ra gì đó.
Đây là ngôi nhà đầu tiên của y hồi đó. Mà hiện giờ, chủ nhân đầu tiên của y đang ôm thú cưng mới, trong mắt cô bé cũng tràn đầy sự yêu thích giống như ngày xưa đó. Bé gái hầu hạ bên cạnh hỏi: “Cô chủ, nhóc con này có tên không?”
“Có chứ,” cô bé kia nói, “Sao lại không có được?”
Cô nhóc dùng tay xoa đầu thú cưng mới, mày hơi nhăn lại, chậm rãi tự hỏi. Cuối cùng đáp: “Nghĩ nhiều cũng phiền nhỉ, thôi cứ dùng cái tên cũ là Andre gọi nó đi.”
Mèo bị ôm trong ngực, ngón tay thon dài của cô bé đang chơi đùa với cằm của nó. Người ấy nhẹ nhàng kêu tên nó, “Andre, Andre?”
“…”
Cổ họng Tư Cảnh bỗng nhiên chua xót. Y không muốn nghe lại cái tên giống mình này nữa, quay đầu muốn rời đi, thế nhưng không biết đã có thế lực nào khóa chặt chân y lại, khiến y không thể cử động dù chỉ một chút. Con mèo trong tầm mắt đang đi chiếc giày mà y đã từng xỏ qua, được bọc trong cái khăn mà y đã từng được trùm lấy, chỉ lộ ra đôi mắt xanh thẳm.
Mà y thì xám xịt, trông chẳng khác nào con chuột nhếch nhác.
Tư Cảnh yên lặng nhìn hồi lâu, bỗng lỗ tai run run, tựa như đang cười.
Y không biết cái thứ đang vây hãm y trở về khoảng thời gian này có mục đích gì, nhưng nếu nó nghĩ cái này có thể kích thích y —— thì cũng quá buồn cười.
Ăn năn hối hận? Hối tiếc tự ái?
Đùa cái quái gì không biết. Nếu mấy chữ đấy có thể rơi xuống người Tư Cảnh thì đấy mới là quỷ dị.
Tư Cảnh từ trước đến nay vẫn luôn tôn thờ một câu, có oán báo oán, có thù báo thù.
Dù sao đây cũng chỉ là cảnh trong mơ, Tư Cảnh khí thế hùng hổ vọt thẳng tới, cắn lấy góc váy rồi ra sức đá: Này thì ném ta lại, này thì bỏ ta lại, cô lấy đâu ra can đảm vứt bỏ ta thế!
Cô có bản lĩnh vứt ta thì lúc trước đừng có mang ta về nhà nuôi!
Cô có bản lĩnh bỏ mặc ta thì cũng đừng làm tai vạ cho các con mèo khác chứ!
Cô chính là động vật hai chân không có lương tâm!
Lông mèo dơ bẩn cọ lên váy cô nhóc kia, cô nhóc kêu lên một tiếng rồi nhảy dựng lên, người hầu bên cạnh vội vã cầm cái chổi vung về phía Tư Cảnh, Tư Cảnh cũng không thèm trốn, y thẳng thừng đạp chân sau làm cho giày của cô chủ nhỏ bị bám một lớp đất, giống việc loài mèo thường che giấu đi cục cưng thần bí do chính nó vừa sản xuất ra.
Cái thứ này thối không ngửi được, phải chôn đi thôi.
Chôn đi.
Y vùi đầu đào đất, cho tới khi đám người kia tức giận cúi xuống bắt lấy y thì y mới khập khiễng lọt qua khe hở chạy mất. Đang lúc vui mừng khôn xiết, chuẩn bị kiếm mấy con chuột chết ném trước cửa phòng người kia thì trên ót đột nhiên truyền xuống cơn đau, Tư Cảnh mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.
… Đến lúc đó rồi.
Y không biết mình đã bị nhốt trong ảo cảnh này bao lâu, hiện giờ, lần thiên phạt thứ hai đã tới.
Cơn đau điên cuồng ùa vào từ tứ chi đến xương cốt, nó tuôn trào gột rửa từng mạch máu, giống như là mũi kim mỏng đâm vào từng lỗ chân lông, phải lột cái túi da này xuống thì may ra mới giảm bớt được cơn đau gần như khiến người ta phát điên lên này.
Trước mắt đỏ rực như máu, Tư Cảnh nằm gục trên mặt đất, một tiếng kêu cũng không thốt ra nổi.
Suy nghĩ cuối cùng của y thế mà lại là Hám Trạch.
Lâu như vậy mà y vẫn chưa về, e là Lục Thần hình người sẽ lo lắng lắm nhỉ?
*
Dầu sôi lên, Hám Trạch bỏ cá đù vàng vào chảo, chiên tới khi nó vàng óng ánh giòn tan mới vớt ra. Hắn dọn xong xuôi bữa tối rồi gỡ tạp dề ra, thuận tay khoác tạp dề in đầy hình mèo lên ghế ngồi.
Đã là chín giờ tối.
Trước khi đi, Tư Cảnh đã lập lời thề son sắt với hắn là sẽ ở nhà trước tám giờ. Hiện tại đã muộn mất một tiếng, Hám Trạch nhíu mày, trong lòng có chút không yên.
Phân chậu trên ban công không ngừng lắc lư lá cây, như đang chỉ trích: ai bảo anh cho phép cậu ấy tự mình đi ra ngoài?
Môi mỏng của Hám Trạch khẽ mím lại.
Hắn biết rõ tính tình Tư Cảnh. Tự do, không bị gò bó, rất không thích bị trói buộc quá nhiều, Hám Trạch còn muốn giữ mèo nhỏ ở lại bên người, chuẩn bị trải qua một đời một kiếp nên hắn đương nhiên sẽ không động chạm tới vảy ngược của người nọ, dù sao thì mò lông cũng là để vuốt lông mà, nếu như chạm tới thì chỉ sợ bom sẽ nổ mất.
Hắn đau lòng Tư Cảnh nên cũng không muốn ép buộc y quá nhiều, chỉ là đi gặp bạn bè cũ, không nên can thiệp quá sâu.
Phân chậu dùng lá đập vào chậu hoa, đúng là đau thấu tim gan.
Tui đã nói là tên Giao Long kia chẳng phải thứ tốt lành gì rồi cơ mà!
Muộn như vậy còn chưa cho người ta về, nó muốn làm gì không biết? Không phải là nó muốn lừa mất mèo con nhà chúng ta đó chứ?
Hám Trạch không thèm quan tâm phân chậu đang nổi khùng, hắn lấy chìa khóa xe rồi đi thẳng xuống tầng. Trên đường đi, hắn gọi điện cho yêu quái ở quán rượu.
“Tư Cảnh?” Hồ ly bên kia ngơ ngác, “Đi rồi mà, đi lâu lắm rồi cơ… cũng phải mấy tiếng rồi ấy?”
Cậu ta nghiêng đầu, khép nép xác nhận lại với Giao Long. Giao Long nhìn heo peppa trên TV, không quay đầu lại mà chỉ đáp, “Lúc bảy giờ.”
Lông mày Hám Trạch nhíu càng chặt, hắn cẩn thận tìm kiếm dọc theo đường đến quán rượu, đi đi lại lại ba bốn lần, tìm suốt mấy tiếng, thậm chí còn tỏa mùi của mình ra, cuối cùng mới tìm thấy âm thanh nghẹn ngào dưới một bụi cây ven đường. Hắn bước vài bước lên phía trước, cẩn thận từng li từng tí vén lá rụng trên đất sang hai bên, bấy giờ mới nhìn thấy mèo con nhà mình. Tư Cảnh chỉ to bằng lòng bàn tay đang cuộn mình nằm trên nền đất ướt, cả người đang run rẩy, mở mắt ra chỉ toàn là màu đỏ như máu, mắt y tựa như đang bị một tầng sương mù màu máu bao phủ.
Đau quá đi mất.
Bất kể là đã trải qua bao nhiêu lần, cái cảm giác đau đớn này vẫn có thể phá hủy một con người; ngay cả những con yêu quái có ý chí sắt thép cũng chịu thua dưới cơn đau khủng khiếp ấy. Chân sau của Tư Cảnh co rụt, y mờ mịt trợn to mắt, không biết là đã nhìn thấy cái gì mà ánh mắt lộ ra chút hung ác.
Giết hắn!
Bên trong ảo cảnh, y giơ thanh đao lên cao, một lần nữa kề lên cổ của người nọ.
Những tên này đều đáng chết, phải giết hết ——
Tất cả mọi thứ trước mắt đều bị phủ lên một lớp màu máu ảm đạm, ngày này, đất này, người này, bọn chúng cứ như những con thú dữ tợn há to miệng, điên cuồng muốn lao đến nuốt cắn y. Đau đớn không thể nào tả xiết, nhưng cũng trong sự hỗn loạn đó, y ngửi được mùi hương khác.
Quen thuộc…
Giống như có một bàn tay nhẹ nhàng lập tức phủi sạch bao nhiêu là lo lắng, buồn bực của y đi. Có người nọ ôm lấy y, vuốt ve lông của y, âm thanh rõ ràng nhưng không hề lớn, nhưng lại giống như một sức mạnh to lớn xuyên qua hết thảy, đột nhiên lao thẳng vào tâm trí hỗn loạn của y.
“Bé Hoa!”
Cơ thể bị lay động nhiều lần, nhẹ nhàng vỗ về.
“Bé Hoa…”
Tư Cảnh đau đến hé miệng, theo bản năng cắn lấy cái gì đó, giống như là cánh tay người. Chủ nhân của cánh tay cũng không né tránh mà còn đưa tay mình gần hơn vào miệng y, thuận cho hàm răng của y đâm sâu vào hơn, nhiệt độ không biến mất, cơn đau đớn xâm nhập vào gân mạch dần rút đi, vô số cành lá chui ra từ tay áo người đàn ông dệt thành tấm lưới rậm rạp, mèo con nằm trong lưới cây, cắn cánh tay của người đàn ông, nếm được mùi máu tanh.
Mùi tanh chát nhưng cũng thơm ngọt. Hương vị ấy giống như một liều thuốc thư giãn, chậm rãi bao lấy cơn đau. Cơn co giật từ từ lui mất, người đàn ông như nhìn ra được điều gì, hắn dừng một chút rồi dứt khoát cắt rách cánh tay còn lại, nặn máu ra rồi đút vào miệng mèo con từng chút một.
Miệng mèo con khẽ run rẩy, mũi bị máu nhuộm đỏ một mảng nhỏ. Hám Trạch ôm y, tim đập thình thịch.
Nếu lần trước nhìn thấy hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bây giờ đây hắn đã rõ ràng.
Mùa xuân mới có, mỗi tháng một lần, bắt đầu từ nửa đêm ——
Đây là Thiên phạt.
Nhưng sao Tư Cảnh lại bị Thiên phạt?
Nhịp tim của hắn đập như nổi trống, lần thứ hai cúi đầu hắn cẩn thận nghiêm túc nhìn dáng vẻ của mèo con —— lông màu trà sữa, con mắt xanh ô liu xinh đẹp, vừa to vừa tròn, toàn thân chỉ có phần đuôi có một vệt màu quýt, như dấu chấm than đảo ngược.
Hắn từng vô số lần nghĩ rằng, bộ dạng này, quả nhiên là cực kỳ giống bé Hoa năm đó. Hắn cũng cho là Tư Cảnh không phải con mèo khi đó thì càng tốt, dù sao, hồi ấy con mèo đó đã phải chịu không ít khổ cực. Hắn thà rằng Tư Cảnh chưa từng phải chịu đựng đớn đau ấy. Hắn hy vọng Tư Cảnh sinh ra đã có được sự yêu thương muôn vàn, được nâng niu, được che chở, một đường thuận lợi, mãi mãi có thể kiêu ngạo xù lông.
… Nhưng nếu y là bé Hoa năm đó thì sao đây?
Nếu như sự giống nhau này vốn không phải ngẫu nhiên mà là tất yếu?
Hám Trạch chưa bao giờ cân nhắc tới chuyện này, hắn cho rằng bé Hoa chỉ là một con mèo bình thường, tuy rằng đã mở linh khiếu nhưng chưa có thời cơ hóa yêu. Nhiều năm nay, hắn cứ tin vào điều đó, tin rằng bé Hoa đã chết trong cái thời khắc mưa tên lửa đạn ấy.
Một con mèo chưa thành tinh lại cứ luôn luôn nghĩ đến việc báo thù thì trước sau cũng sẽ bị chiến tranh nuốt chửng không còn xíu nào.
Nhưng giờ khắc này đây, quan hệ của Giao Long với Tư Cảnh đã khiến hắn mơ hồ nhận ra điều gì đó, có thể Tư Cảnh không phải tự mình thành tinh mà mượn được tu vi của Giao Long, trong thời gian ngắn thành tinh, đây cũng không phải điều không thể xảy ra.
…
Từ từ.
Suy nghĩ của Hám Trạch bỗng nhiên dừng lại.
Tư Cảnh.
Trước lúc này, hắn chưa từng ngẫm lại một cách cẩn thận hai chữ này. Bấy giờ hồi tưởng lại, lúc đó đôi thôn dân đã nuôi bé Hoa, tên của bọn họ hình như là…
Từ trong ký ức ngày xưa, hắn thấy được hai cái tên, đầu quả tim lập tức run rẩy kịch liệt.
Đôi vợ chồng ấy, người chồng là Triệu Đại Tư, người vợ là Lý Xuân Cảnh.
…
Không thể sai được. Trên đời làm gì có nhiều trùng hợp như vậy được?
Tay Hám Trạch dừng lại hồi lâu, cuối cùng đặt tay lên trên đầu mèo nhỏ trong lòng. Hắn chậm rãi gia tăng chút sức trên tay, nhất thời không nói nên lời, chẳng rõ hiện tại trong lòng đang có cảm xúc ra sao, chỉ biết rằng toàn thân hắn cũng bắt đầu nhói đau theo con mèo nhỏ ngốc nghếch này —— hắn nắm thật chặt một bên móng vuốt của mèo con, thậm chí còn không dám nghĩ những năm qua Tư Cảnh một mình chống chịu đã khổ sở đến như nào.
Đã phải ăn bao nhiêu là đau đớn, bao nhiêu đắng cay.
Hô hấp của Tư Cảnh dần dần chậm lại, y gắng gượng nhấc mí mắt, như là nhận ra được người kia mà kêu lên một tiếng bé xíu. Miệng dán vào vết thương trên cổ tay người đàn ông, y lè lưỡi từ từ liếm láp, trong mắt ngập tràn áy náy.
Môi Hám Trạch khẽ run, hắn che lấy gáy y.
“Sau này sẽ không thế nữa.”
Hắn đỡ lấy cái đầu lông, lập ra lời thề.
“… Không bao giờ như vậy nữa.”
Những thứ ấy, tôi sẽ không để em phải trải qua lần thứ hai.
Hình thái cảu Tư Cảnh lúc này có chút bất ổn, nháy mắt đã hóa hình người rồi bị người đàn ông ôm ngang trở về xe. Đôi chân y run rẩy mềm nhũn được bao bọc bởi áo khoác của Hám Trạch, hai chân để trần thò ra ngoài, giọng khàn khàn, “Chuyện này là sao?”
Hám Trạch khởi động xe, lòng bàn tay ứa mồ hôi, miễn cưỡng hạ giọng đáp: “Về trước đã.”
Hắn ôm Tư Cảnh trở về, cũng không có thời gian nhớ đeo khẩu trang, may rằng áo khoác to rộng cũng gần như che được cơ thể, chỉ lộ ra hai cẳng chân, hoàn toàn khác so với lúc còn là mèo con, đường nét vừa thon dài vừa đẹp đẽ, vô số fans cùng truyền thông ai ai cũng tán thưởng đôi chân này. Tư Cảnh mơ màng bị hắn bế, y cảm thấy có chút không tự nhiên, đá hắn, “Quần áo của tôi…”
“Bị rơi đầy đất rồi.”
Hám Trạch nắm chặt lấy cổ chân y, không cho y làm loạn nữa, “Ôm chặt.”
Tư Cảnh giơ tay vòng lấy cổ hắn, y cảm thấy động tác này quả thực đang sỉ nhục sự tôn nghiêm của đại lão mèo như y. Nhưng cái mùi hương này đúng là dễ chịu, y hít hít hai cái, không nhịn được vùi cả đầu vào trong, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi muốn đi ngủ.”
Hám Trạch che chở y, nói: “Trở về ngủ.”
Tư Cảnh nói ngủ là ngủ, mơ hồ để Hám Trạch xoa mình, ngay sau đó y một mạch tiến vào trong chăn ấm đệm êm rồi tìm gối đầu, đại não mệt mỏi cực kỳ như được hạ lệnh nên đã chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Hám Trạch cũng không giày vò y thêm nữa, hắn chỉ lẳng lặng ngồi đầu giường nhìn y, ngồi tới tận khi trời sáng trưng.
Sau khi tỉnh lại, mọi thứ trên weibo đã thay đổi. Viên Phương với Phòng Uyên Đạo tuyệt vọng gọi điện thoại, hai cái di động thay phiên nhau gọi nửa ngày cũng không ai bắt máy nên cả hai dứt khoát chạy tới uỳnh uỳnh đập cửa, lòng nóng như lửa đốt. Hám Trạch mở cửa ra, hai người đại diện cứ như hai ông thần giữ cửa, mở miệng đã hỏi: “Cậu với Tư Cảnh đã làm gì?”
Hám Trạch nhướng mày, không hiểu ý câu này.
“Ông giời của tôi ơi!” Phòng Uyên Đạo nhảy dựng, “Tư Cảnh đã lâu không xuất hiện, mấy ngày nay không biết giới truyền thông có được ở đâu tin tức, bọn họ đã ngồi xổm canh ở dưới lầu mấy ngày nay rồi!… Hai người đã làm cái gì mà lại bị người ta chụp thành như vậy chứ?”
Hám Trạch xem điện thoại anh chìa tới thì mới hiểu ra vấn đề. Tư Cảnh lộ ra đôi chân bị hắn ôm lên, trên người còn đang khoác cả áo của hắn, hai người cùng xuống từ một xe, nhìn bức ảnh chụp kia chỉ có thể dùng bốn chữ ‘hoạt sắc sinh hương’ [1] để hình dung.
[1]. Từ này là tên của một bộ phim, mình search ra cũng không hiểu rõ, nhưng đại khái là sống động như thật, cũng để miêu tả một người xinh đẹp quyến rũ.
“Cậu có biết trên mạng giờ đang bùng nổ đến mức nào không!” Phòng Uyên Đạo dùng sức chà lau kính mắt, “Bộ phận quan hệ công chúng đang bận muốn chết, hai cậu ——”
Lời nói còn lại của anh lập tức nghẹn ứ trong cổ họng, anh trừng mắt nhìn phía sau Hám Trạch, Tư Cảnh bị tiếng ồn đánh thức đang khoác áo tắm chân đi dép lê bước ra, trên đầu còn có một cọng tóc xoăn vểnh lên, vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn, “Sao ồn ào vậy hả, không phải tôi xin nghỉ rồi sao?”
“…”
“…”
Hai người đại diện đều há to miệng, như là chuẩn bị nuốt sống cá voi.
…
Cái quái gì vậy hả?
[25/01/2024]
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Cảnh: Tui đã suy nghĩ rất kỹ, tui không thể làm công, đó là do mọi người đều nói phải so độ dài ngắn của tờ rym để phân chia. Lúc trước hình người của tui là do anh nặn ra, chân anh cũng có thể nặn cho dài ra, vậy sao lúc đó anh không cố nặn cho cái đó của tui dài ra thêm một chút hả?… Giao Long, Giao Long ơi?
Cha già Giao Long:…
Con của ta, ta không làm được, không làm nổi.