ÔNG XÃ EM LÀ QUỶ VƯƠNG - Cẩm Ngọc Lan Anh - Chương 4 - Quỷ háo sắc
Cô quơ tay ra, bên trong quan tài tối đến độ dơ tay không nhìn nổi năm ngón. Thế nhưng cô vẫn bất chấp, cạy mở bàn tay đang vắt ngang eo cô của người đàn ông kia.
Trái tim cô lúc này đang nảy lên một cách kịch liệt trong lồng ngực mà khó lòng kiềm chế được, cô cố nén sự run rẩy tận sâu trong đáy lòng.
Thế nhưng khi bàn tay cô vừa chạm đến bàn tay lạnh lẽo kia thì người nọ đã bắt lấy tay cô và nắm thật chặt.
Giọng người đàn ông trầm khàn đến mức khiến cho Lạc Du Nhiên phải hoảng hốt.
“Chạy đi đâu?”
Lạc Du Nhiên không đáp được, thực chất là cô không dám đáp lời, bởi vì cả người cô lúc này đã run không chịu nổi nữa rồi.
Cô cố rướn người về phía trước, nhưng người đàn ông kia cũng vươn người theo, cần cổ cô giống như không thể thoát được khỏi khí lạnh vương vấn.
“Anh… anh muốn… muốn làm gì?”
Lạc Du Nhiên nói bằng giọng như tiếng thì thào, thế nhưng người đàn ông lại chẳng đáp lời.
Hắn ta nhân lúc Lạc Du Nhiên không chú ý mà cắn một cái thật mạnh lên cổ cô
“Á!”
Lạc Du Nhiên không kìm được tiếng thét dài, cô không thể không đưa tay lên chạm vào vết thương hơi ẩm ướt kia.
Rõ ràng là tên quỷ háo sắc này cắn cô chảy máu rồi.
“Anh làm cái quái gì vậy hả?”
Trong phút chốc, cô đã quên mất rằng sau lưng cô là một con quỷ ngàn vạn năm cực kì cực kì đáng sợ.
Tên quỷ háo sắc kia sau khi bị cô mắng xong không những không tức giận mà còn có vẻ rất vui vẻ liếm đi vết máu trên vai cô.
Khuôn mặt người đàn ông ẩn sâu trong bóng tối vừa khiến người khác cảm thấy khó thở lại vừa khiến cho người ta có cảm giác muốn quy phục.
Lạc Du Nhiên bị hắn ôm lật người lại, trong khoảnh khắc, cả quan tài gỗ bỗng chợt cũng sáng lên một chút theo ý muốn của người đàn ông này.
Cũng vì điều đó mà cô có thể nhìn rõ được diện mạo của người đàn ông đang ôm lấy cô đây.
Không đúng, là một con quỷ nam háo sắc.
Lạc Du Nhiên nhắm tịt hai mắt, cô không muốn đối diện với khuôn mặt điển trai thái quá nhưng thần kinh này nữa.
“Mở mắt ra…”
Giọng của hắn không lớn nhưng sâu trong đó Lạc Du Nhiên biết hắn không cho phép cô cưỡng từ.
Lạc Du Nhiên không còn cách nào khác, cô giương mắt lên đối diện với đôi mắt sâu như hồ nước lại sắc bén như ưng đó, lòng không khỏi hồi hộp.
Nam quỷ ngàn năm kia thấy cô nghe lời như vậy thì vô cùng vừa lòng, hắn tiến gần đến, hít hít ngửi ngửi trên người cô một lát như cún con ngửi mùi của chủ xem chủ có vừa ôm một con cún nào khác không.
Sau khi ngửi qua rồi xác nhận cô không lây diính lấy chút xíu hơi thở nào của người khác thì người nọ mới chịu buông tha mà nói bằng cách hài lòng.
“Mấy ngàn năm qua em vẫn đợi ta, quả nhiên là vương phi của ta không làm ta thất vọng.”
Lạc Du Nhiên chỉ cảm thấy hình như bản thân đã nghe lầm.
Gì? Gì mà thủ thân ngàn năm như ngọc để chờ hắn?
Thấy cô có vẻ không hiểu, người đàn ông kia mới tiến gần đến và nói.
“Ta và em có duyên phận từ kiếp trước, dây dưa đến kiếp này, thậm chí là trọn đời cũng không thể dứt được.”
Nói xong, cả người cô bỗng dưng rơi vào trong một khoảng không rộng lớn, sau đó là cảm giác rơi xuống quen thuộc.
Thế nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà hét lớn tiếng.
“Á!!!!”
Cảm giác không trọng lực làm ruột gan cô cồn cào không dứt, sau đó cả người cô bỗng dưng lơ lửng giống như rơi vào vòng ôm vô hình của một ai đó.
Mà bên dưới chân cô, khung cảnh cổ đại đỏ rực giống như đã in hằn vào sâu trong tâm trí, thân thuộc đến kì lạ.
Cô ngơ ngác nhìn cảnh đoàn đưa dâu vạn dặm hồng trang đang trên đường đi thì bị người ta ám sát. Sau đó chính mắt cô cũng nhìn thấy máu đỏ từ trong màn lụa phun ra bên ngoài, hình như tân nương đã gặp chuyện.
Sau đấy nữa thì khung cảnh bên dưới được chuyển tiếp, là cảnh nam quỷ ngàn năm vừa ôm eo cô kia mặc hỷ phục và đang phát điên chém giết rất nhiều người mặc đồ đen giống như sát thủ.
Cảnh chém giết đó máu tanh đến mức làm cho Lạc Du Nhiên thấy rợn hết cả tóc gáy.
Cô khó chịu nhắm chặt hai mắt, thế nhưng vừa mở ra lần nữa thì đã phát hiện bản thân đang đứng ở bên ngoài khu mộ cổ ngàn năm ấy.
Cô không hiểu ra làm sao thì phát hiện giáo sư Vương đang hớt hải chạy về phía bên này, vị giáo sư đã hơi đứng tuổi lúc này trông mỏi mệt vô cùng, bà ấy thở hồng hộc, chạy vội tới nắm lấy vai cô, cao giọng nói.
“Cả đêm qua em đã chạy đi đâu vậy? Mọi người đã tìm em rất lâu rồi đấy!”
Lạc Du Nhiên bỗng dưng cảm thấy bản thân thật không phải, đáng lẽ đêm qua cô không nên nghe theo tiếng gọi mà đi ra ngoài, sau đấy còn gặp một con quỷ háo sắc hết chỗ nói.
Cô đang tính tiếp lời thì đột nhiên lại nghe vị giáo sư trung niên kia nói tiếp.
“Vì quá lo lắng nên tôi đã gọi cho gia đình em rồi, mẹ em nói vị hôn phu của em đang trên đường tới đây để xem tình hình của em đấy.”