ÔNG XÃ EM LÀ QUỶ VƯƠNG - Cẩm Ngọc Lan Anh - Chương 12 - Chỉ ngủ một đêm
- Trang Chủ
- ÔNG XÃ EM LÀ QUỶ VƯƠNG - Cẩm Ngọc Lan Anh
- Chương 12 - Chỉ ngủ một đêm
Rõ ràng là lúc ở nhà họ Lệ, khi cô lên xe hắn không hề đi theo cô, vậy mà mới nhắm mắt mở mắt một cái thôi, tên nam quỷ háo sắc này đã chạy đến nằm ngay bên cạnh cô rồi.
Lạc Du Nhiên cảm nhận rõ ràng làn da lạnh buốt dưới tay đang dần ấm lên, bàn tay cô vẫn đặt trên cơ ngực hắn, cảm nhận xúc giác thông qua bàn tay nhỏ bé.
Thế nhưng chưa đợi cô rút tay về, người đàn ông đang nằm nhắm mắt bên cạnh đột nhiên mở miệng.
“Sờ không rời tay như vậy, có phải là do dáng người của ông xã em quá tốt đúng không?”
Nghe thấy mấy lời cợt nhả như vậy, Lạc Du Nhiên bèn rụt vội tay về giống như bị phỏng tay, cô trừng mắt nhìn hắn, trong đêm tối, cô không hề biết dáng vẻ bản thân lúc này mềm mại đáng yêu đến cỡ nào.
Lệ Tiêu nằm bên cạnh cô, hắn không hề cố kị mà để lộ đôi mắt đỏ màu máu của bản thân, người đàn ông chống một tay lên, bàn tay còn lại nhẹ nhàng kéo cô vào trong lồng ngực.
“Ngoan, ngủ đi.”
Lạc Du Nhiên bi hắn kéo lại một cách dễ dàng, nằm trong lồng ngực bắt đầu ấm áp như lò sưởi, cô không muốn giãy giụa bởi cảm giác dễ chịu này, thế nhưng lí trí cô lại không cho phép cô chìm đắm.
Cô cắn răng đẩy hắn ra, tuy nhiên sức lức của cô lại chỉ giống như mèo con đang làm nũng mà thôi.
Hết cách, Lạc Du Nhiên chỉ có thể bực bội tung ra chiêu cuối.
“Buông ra, không phải người cổ đại các anh thường nói nam nữ thụ thụ bất thân hay sao?”
Lệ Tiêu gác cằm lên vai cô, nở một nụ cười thỏa mãn.
“Em đừng có cổ hủ hơn cả người sống trong thời đại phong kiến như tôi chứ.”
Lạc Du Nhiên tức đến bốc khói, cô cắn răng.
“Kể cả như vậy, nhưng đất nước chúng ta có truyền thống trước khi kết hôn thì không được phép ngủ chung với nhau.”
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc đó, Lạc Du Nhiên thấy vòng tay đang ôm cô đột nhiên cứng đờ, Lệ Tiêu dừng một lát mới khàn giọng nói.
“Chúng ta đã sớm kết hôn rồi.” Mặc dù hôn lễ đó diễn ra không trọn vẹn, mặc dù cuối cùng bái đường cũng chưa tính là thành công, nhưng mà…
Lệ thiếu gia không nói những lời sau, chỉ đáp bằng giọng khàn nhẹ, hắn ôm lấy cô, năn nỉ.
“Chỉ ôm em ngủ một đêm, một đêm thôi, ngày mai tôi sẽ đi ngay.”
Không hiểu sao cô lại thấy hắn cực kì đáng thương, Lạc Du Nhiên mềm lòng.
“Được rồi, anh ngủ thì ngủ đi, đừng có táy máy tay chân.”
“Được.” Nói xong, hắn liền giang tay ra ôm chặt lấy cô, hai người ôm nhau ngủ, cảnh tượng này được ánh trăng hất lên tạo thành một khung cảnh ấm áp vô cùng.
Thế nhưng đẹp đẽ là thế, đêm nay Lạc Du Nhiên lại ngủ không yên ổn.
Cô mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ có vẻ đã cũ kĩ.
Lạc Du Nhiên mơ thấy bản thân đang mặc hỉ phục, đầu đội khăn voan và đang ngồi trên kiệu hoa tám người khiêng.
Cô không biết tại sao nhưng lại cảm thấy bản thân lúc này cực kì hạnh phúc, giống như cô đã mong chờ quá lâu để gả cho vị phu quân này.
Bên đường là tiếng nói cười ầm ĩ của người dân, cô nghe thấy tiếng dân chúng hòa cùng tiếng chiêng trống rộn ràng.
“Tân nương xinh đẹp của phủ Lạc Quốc công cuối cùng cũng được gả đi rồi.”
“Lệ vương gia thật có phúc.”
“Nghe nói Lệ vương gia cực kì yêu quý vị tiểu thư này, các người nhìn xem, mười dặm hồng trang của vị tiểu thư phủ quốc công đây, dù là Tam công chúa từng được Thánh thượng yêu quý nhất cũng không tài nào mà sánh được.”
Lạc Du Nhiên tay cầm quạt đính đá quý, môi đỏ nở nụ cười. Cô giương mắt lên nhìn ra ngoài, tấm khăn voan mỏng màu đỏ giúp cô nhìn được quanh cảnh như ẩn như hiện.
Kiệu lớn tám người khiêng, đãi ngộ này có khác gì Hoàng hậu đâu.
Lệ vương gia trong miệng của dân chúng là ai?
Là ai mà lại thân quen như vậy?
Tiếng chiêng trống vui tươi vẫn tiếp tục, chiếc kiệu hoa đỏ được kiệu phu nâng lên một cách vững vàng và cả đoàn người đang cùng nhau tiến vào phủ Vương gia.
Bình thương các Vương gia sẽ không đi đón dâu, thế nhưng tục lệ của Hoàng thất lại không trói buộc được vị Lệ Vương đã sớm ngang ngược thành thói.
Đoàn rước dâu đi tới nửa đường thì đã gặp được đoàn người của Lệ Vương gia, trên người hắn là hỉ phục đỏ chói, đầu đội mũ mạo bằng vàng ròng, con ngựa quý của hắn cũng được treo vàng bạc đầy người.
Dân chúng nhìn thấy cảnh tượng này bèn tặc lưỡi.
“Quả nhiên lời đồn không sai, Vương gia cực kì yêu thích vị Vương phi tương lai này.”
“Đương nhiên là vậy rồi, ta còn nghe nói lần trước có vị công tử muốn cầu hôn Lạc tiểu thư còn bị hắn ta đánh cho một trận, sau đấy còn bị Vương gia tống ra biên cương, bây giờ vẫn chưa được hồi kinh đấy.”
Tiếng nói chuyện rôm rả bên ngoài khiến cảnh tượng hoành tráng trăm năm có một này càng thêm náo nhiệt vô cùng.
Thế nhưng, trong cảnh tượng vui vẻ này, một mũi tên bạc như xé gió mà lao tới khiến cho khung cảnh tươi vui bỗng chợt vỡ vụn.
“Không!” Âm thanh của người nam nhân mà cô chưa kịp thấy mặt ấy vang vọng, khiến cho cô đau đớn vô cùng.
Lạc Du Nhiên cảm thấy lồng ngực mình lành lạnh, mũi tên đó đã cắm trúng tim cô, máu tươi theo đó mà chảy ra lênh láng, hòa cùng màu sắc của hỉ phục.